Lọc Truyện

Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Diệp Tâm Ngữ

 

Diệp Tâm Ngữ bật câu chửi, chiếc xe đó vẫn không có dấu hiệu nhường bước cho xe của Diệp Tâm Ngữ, không ngờ chiếc xe đó lại chơi xấu lấn xe của cô ra tới tận ngoài, Diệp Tâm Ngữ bấm kèn đế cho người trong xe né tránh nhưng không ngược lại người trong xe còn làm tới.
“Này! Khỉ thật.”
Diệp Tâm Ngữ dừng xe lại, quả như ý đồ của tên trong xe, vừa thấy cô dừng xe lại thì hắn cũng dừng lại, Diệp Tâm Ngữ liền đi xuống định chửi tên đó một trận, không ngờ một tên mặc đồ đen đi xuống trên tay là một cây dao, hắn tiến tới tấn công Diệp Tâm Ngữ, nhưng hắn xem thường cô quá nhỉ.
“Cô gái tôi xin lỗi, nhưng cô phải chết.”
“Muốn giết tôi sao? Dễ vậy à.’
Diệp Tâm Ngữ nhanh chóng né đòn của hắn, con dao trên tay hắn chém đứt một sợi tóc của Diệp Tâm Ngữ, tuy mặc váy ôm nhưng cô vần di chuyến rất nhanh, đôi giày cao gót của cô ngay lập tức trở thành vũ khí, một chân mang giày một chân bỏ giày, dùng mũi nhọn của đôi giày đá mạnh vào bụng của hắn.
“Nói, ai phái mày tới?”
Tên đó bị Diệp Tâm Ngữ dùng chân đạp lên đầu, hắn hoàn toàn không phải là đổi thủ của cô, hắn vẫn mạnh miệng không trả lời, Diệp Tâm Ngữ tháo chiếc giày ra, cô vẫy nhẹ chiếc giày, một con dao trong chiếc giày được thế kế ấn sâu trong đế giày cao gót của cô.
“Nói!”
Diệp Tảm Ngữ kề dao vào cố của hắn, lúc này hắn run lên cầm cập, nhưng vẫn cứng miệng, Diệp Tâm Ngữ liền đâm mạnh vào bàn tay của hắn, làm hắn kêu lên đau đớn.
“Tôi nói mà, là Bạch phu nhân của Diệp thị.”
Diệp Tâm Ngữ liền rút con dao ra quăng mạnh hắn ra đất, lúc này hắn liền phóng lên xe rồi chạy đi, Diệp Tâm Ngữ biết ngay là mụ ta vì muốn trả thù chuyện lúc nãy nẽn muốn xử lý cỏ đây mà,xem ra cũng thâm độc thật nhưng bà ta đánh giá thấp cô quá rồi, một tên trói gà chưa chặt như tên lúc nãy thì có thế làm gì được cô.
“Chết rồi, phải về sớm mới được/
Chợt Diệp Tâm Ngữ nhớ tới mẹ chồng và cha chồng ở nhà, nếu đế họ phát hiện cô không có trong phòng thì họ sẽ lo lắng lắm, không nghĩ nhiều cô liền lái xe quay về Lục gia, cũng may là cô về sớm nếu không Lục Dạ Hàn phát hiện thì chết mất.
Cỏ lén lúc trèo lên cây sau đó phóng qua cửa số một cách thuần thục, vì đây là chuyện mổỉ khi cô ra ngoài đều phải trèo qua cửa số rồi nhảy quá cái cây bên cạnh đế ra ngoài khỏng bị phát hiện, còn xe đậu ở gằn đó tại một cái nhà mà bác Dương thuê cho cô đế đậu xe.
Phía Bạch Sinh Liên vừa về đến nhà, bà ta đã nhận được tin thất bại trong nhiệm vụ vừa rồi của tên kia, bà ta liền tức giận đập mạnh xuõng bàn.
“Sao lại vô dụng như vậy, nuôi bọn này tốn cơm tốn gạo mà chắng làm nên tích sự gì, một đứa trói gà chưa chặt mà cũng không xử lý được.”
Diệp Thiến Thiến lúc này từ trên gác đi xuống, vẻ mặt bình thường vì bây giờ cô ta cũng không mấy hi vọng vào đám thuộc hạ của mẹ mình, Diệp Thiến Thiến thấy mẹ mình ngày càng yếu thế mưu mô dù thâm độc nhưng một người con gái mảnh mai yếu đuối như vậy cũng không xử lý được.
“Xem ra mẹ lại thất bại rồi, đế con ra tay còn hơn.”
Bạch Sinh Liên tất cả cũng chỉ muốn làm cho cô vui nhưng nhìn cô thất vọng về mình như vậy trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Coi như ả ta cao tay, bây giờ chuyện trước mắt là đế con vào Lục gia trước đã.”
Diệp Thiến Thiến ngồi bắt chéo hai chân.
“Mẹ định làm gì, muốn giết Diệp Tâm Ngữ sao?”
“Đúng là con hiếu ý mẹ, loại cái gai trong mắt là Diệp Tâm Ngữ như vậy có thế sẽ giúp con thay thế nó vào Lục gia rồi.”
“Mẹ nghĩ đơn giản quá, Lục Dạ Hàn chẳng thích con nên anh ta sẽ không đồng ý đâu.”
Diệp Thiến Thiến thở dài, trong đầu Bạch Sinh Liên liền nghĩ ra một cách, bà ta khẽ nói nhỏ vào tai của Diệp Thiến Thiến điều gì đó, cô ta nghe qua liền thấy thích thú, cũng đã lâu lắm rồi không được gặp chị gái thân yêu, nhản cơ hội này có thể hành hạ Diệp Tâm Ngữ một chút.
“Mà mẹ, cô ta có chuyện gì mình ăn nói sao với Lục gia đây mẹ”
“Tới đó thì mẹ sẽ dựng hiện trường giả, con cứ yên tâm mẹ lo liệu được bây giờ cứ thực hiện theo kế hoạch đi.”
Ngày hôm sau, Diệp Tâm Ngữ tỉnh dậy cô thấy Lục Dạ Hàn ngủ ờ sofa, không biết đêm qua anh đã về lúc nào, cô ngủ say quá nên khỏng hay anh về, Diệp Tâm Ngữ đi tới nhẹ cúi mặt ngắm nhìn Lục Dạ Hàn.
Anh liền mở mắt ra làm cô hốt hoảng lùi về phía sau, Lục Dạ Hàn liếc mắt nhìn cô một cái rồi ngồi dậy đi vào phòng tắm, Diệp Tâm Ngữ lúc này đi xuống nhà, cô thấy Lục phu nhân đang loay hoay trong bếp nấu gì đó.
“Mẹ..”
Lục phu nhân nghe tiếng gọi của cô bà liền quay đầu lại, bà đi tới kéo cô ngồi xuống ghế, sau đó lấy lược chải tóc cho cô, lúc đầu bà cũng không thích cô lắm, nhưng từ khi cô bước chân vào Lục gia bà đã xem cô là thành viên trong gia đình, vì cỏ không hề quậy phá như những ngày đầu gặp, ngược lại rất hiểu chuyện, bà cũng thấy được rằng cồ không hề ngốc chút nào cả.
“Đêm qua Dạ Hàn về có hơi trễ mà con có ngủ không hay thức đợi thằng bé vậy?”
Bà không có con gái nên bà rất thương Diệp Tâm Ngữ, hiếm có bà mẹ chồng nào yêu thương con dâu và bên vực con dâu như Lục phu nhân đây, khiến cô có cảm giác ấm áp của một người mẹ dành cho con gái chứ không phải mẹ chòng con dâu nữa.
“Con ngủ không hay anh ấy về/
“Vậy thì tốt rồi, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn hẳn, mẹ có hầm canh gà cho hai đứa này,một lát con mang lên cho Dạ Hàn ăn đi nhé.”
“Dạ.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!