Lọc Truyện

Luân Hồi Châu - Tần Phong (FULL)

Tần Phong đặt những linh thảo kia ở phòng trọ, tối hôm đó, anh trở về ký túc xá trường. 

 Bởi vì trong căn phòng kia không có gì cả ngoài một cái giường, cần phải mua thêm một ít đệm chăn nữa thì mới có thể ở được. 

 Về đến ký túc xá, Tần Phong thấy Triệu Minh Kiệt cũng đã trở về. 

 Có điều, ánh mắt của ba người họ nhìn anh có vẻ là lạ. 

 Đương nhiên anh không biết ba người bạn cùng phòng đều cho rằng anh ra ngoài là để… cùng với người “bạn gái” thần bí kia. 

 Mà Tần Phong cũng không quá để tâm đến những việc này, anh chỉ tùy tiện nói vài câu rồi lên giường nghỉ ngơi. 

 Thấy một màn như vậy, ba người còn lại trong ký túc xá càng nghĩ xa hơn… 

 Hôm sau, đợt huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất chính thức bắt đầu. 

 Tất cả sinh viên năm nhất đều đã thay quân trang được chuẩn bị sẵn từ trước, lúc này, mọi người tập trung theo lớp trên sân vận động. 

 “Ôi chao, quân phục này thật là xấu, hoàn toàn che đi dáng người hoàn mỹ của tôi!” 

 “Đúng rồi đấy! Ánh mặt trời cũng quá gay gắt, da của tôi sạm đen hết rồi đây này!” 

 “Trước kỳ huấn luyện quân sự, tôi còn có chút chờ mong, giờ thì vạn lần không muốn!” 

 “Haiz… Giờ cũng chỉ có thể cầu nguyện một anh lính đẹp trai, xán lạn như ánh mặt trời sẽ được gửi đến cho chúng ta!” 

 “Đúng rồi đó! Hi vọng anh ấy có thể nể tình nhóm mỹ nữ chúng ta mà huấn luyện nhẹ nhàng một chút!” 

 ... 

 Đương nhiên, những lời này là của nhóm mỹ nữ trong lớp. 

 Đám nam sinh như Tần Phong, Trương Vân thì chỉ biết yên lặng đứng một bên, không nói bất kỳ điều gì. 

 Không bao lâu sau, tai Tần Phong khẽ động một chút, anh nghe thấy từng đợt âm thanh giẫm chân tại chỗ một cách chỉnh tề. 

 Huấn luyện viên huấn luyện tân sinh viên đã đến. 

 Theo như sắp xếp, lớp Anh Ngữ 5 và Anh Ngữ 6 với tổng cộng 60 sinh viên sẽ do một huấn luyện viên chịu trách nhiệm đào tạo. 

 Sau phần tự giới thiệu, mọi người đã biết tên của huấn luyện viên, là Trần Hoa. 

 Trần Hoa cao khoảng 1m8, vóc người vô cùng cường tráng, thoạt nhìn chỉ khoảng 23, 24 tuổi. 

 Da thịt màu đồng cổ càng khiến cơ bắp thêm phần mạnh mẽ, có lực, không có chỗ nào không thể hiện anh ta là một binh lính tinh nhuệ. 

 Việc này không có gì khác với kiếp trước. 

 Tuy nhiên, có một điều khác biệt chính là lúc này đây, Tần Phong nhạy cảm phát hiện hai mắt người nọ trợn trừng, mày cau chặt, khuôn mặt banh ra. 

 Có vẻ như tâm trạng anh ta không được tốt, mặt mày trông như vận rủi lâm đầu. 

 Dáng vẻ như vậy đương nhiên hoàn toàn không hợp với hình tượng “anh lính đẹp trai xán lạn tựa ánh mặt trời” trong tưởng tượng của đám nữ sinh. 

 Thế nên mấy cô nàng không khỏi lộ vẻ thất vọng. 

 Huấn luyện quân sự cho sinh viên hiển nhiên sẽ không giống với huấn luyện quân sự trong quân đội. 

 Với Tần Phong mà nói, toàn bộ hoạt động huấn luyện đều vô cùng nhàm chán, tựa như một gã tiến sĩ buộc phải đi học mẫu giáo một lần nữa vậy, trong lòng có vô vàn cảm xúc. 

 Mỗi ngày bọn họ phải dành tám tiếng để tham gia huấn luyện quân sự, thời gian còn lại được tự do hoạt động. 

 Chiều hôm đó, sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Tần Phong liền đi đến cửa hàng gần đó mua một ít vật dụng hằng ngày để chuyển vào phòng trọ. 

 Đồng thời, anh còn mua 8 cái chậu khá lớn, đương nhiên, mấy cái chậu này không phải dùng để trồng hoa, mà là để nuôi dưỡng cỏ Tử Vân. 

 Tám cái chậu được đặt ở sân thượng, nơi đó gần với núi Đông Cảnh, là nơi có linh khí dày đặc nhất. 

 Sau đó, anh chia 8 hạt giống cỏ Tử Vân ra, trồng vào 8 cái chậu. 

 Hiện tại Tần Phong còn chưa đạt đến Trúc Cơ kỳ, không cách nào bố trí trận pháp, nên chỉ có thể tạm thời để hạt giống tự mình sinh trưởng. 

 Dù là vậy, anh vẫn rất hài lòng với chỗ ở mới của mình. 

 Mỗi ngày cứ thế trôi qua. 

 Ngoại trừ tham gia huấn luyện quân sự, mỗi ngày Tần Phong đều tu luyện ở phía sau phòng trọ. 

 Hơn nữa anh còn cố sức cách thật xa khu vực kia… 

 Sở dĩ anh làm vậy là vì muốn tránh gây thương tổn cho cỏ Tử Vân. 

 Bởi một khi vận chuyển, Tạo Hóa Luân Hồi Quyết sẽ tự động hấp thu tất cả năng lượng xung quanh. 

 Với bản lĩnh hiện tại của anh thì vẫn chưa thể khống chế được phạm vi hấp thu năng lượng. 

 Theo như ước đoán của anh, hiện tại, khi anh vận chuyển Tạo Hóa Luân Hồi Quyết thì vùng đất nằm trong bán kính 10 mét xung quanh anh sẽ bị ảnh hưởng. 

 Vì lẽ đó, anh buộc phải cách xa khu vực gieo trồng cỏ Tử Vân. 

 Nhưng Tần Phong không chú ý một việc, đó là vị trí mà anh lựa chọn tu luyện vừa khéo ở ngay dưới cửa sổ một căn phòng trọ khác. 

 Nghe bà chủ nhà trọ giới thiệu, Tần Phong biết được căn phòng ở lầu hai, phía bên phải được một cô gái độ khoảng 20 tuổi thuê. 

 Tuy nhiên, buổi tối anh mới về phòng trọ tu luyện, hơn sáu giờ sáng đã rời giường để đến trường tham gia huấn luyện quân sự. 

 Còn cô gái kia thì mỗi ngày dường như hơn bảy giờ mới đi làm, lúc cô ta trở về, Tần Phong đã bắt đầu tu luyện ở phía sau phòng cô ta rồi. 

 Thêm vào đó, từ khoảng thời gian đó cho đến nay, cô gái kia chưa một lần mở cửa sổ ra nhìn. 

 Vì thế, trong suốt mười ngày qua, hai người họ chưa một lần chính thức chạm mặt. 

 Nói thật, Tần Phong vốn không để ý cô gái ở căn phòng bên phải là người như thế nào. 

 Tuy hiện tại cuộc sống của anh khá đơn giản, nhưng anh vẫn cảm thấy thời gian tu luyện còn chưa đủ, bởi thế, anh không rảnh để quan tâm những việc khác. 

 Cô gái ở căn phòng kia tên là Từ Dĩnh, là một y tá. 

 Vì thấy giá phòng khá rẻ nên cô ta mới lựa chọn thuê phòng ở đây. 

 Đổi lại nơi này ở khá xa bệnh viện nơi cô ta làm, thế nên mỗi sáng cô ta đều phải mất hơn nửa tiếng mới đến được chỗ làm. 

 Đồng thời, tuy Từ Dĩnh biết chủ nhà trọ đã cho thuê căn phòng bên cạnh, nhưng cô ta cũng không biết là ai thuê, chỉ nghe chủ nhà trọ nói lại rằng đó là một nam sinh trạc tuổi cô ta. 

 Lại nói, mỗi ngày, hơn 7 giờ cô ta đã phải đi làm, khi về đến nhà thì đã là 7, 8 giờ tối, thậm chí có khi còn muộn hơn. 

 Còn nam sinh kia thì chưa từng xuất hiện khi cô ta tan ca hoặc trước khi cô ta đi làm, vì thế hai người họ chưa một lần gặp mặt. 

 Mà ngày cuối tuần, cô ta cũng không hề thấy bóng dáng người hàng xóm của mình đâu cả. 

 Nếu không phải nghe dì chủ nhà nói, cô ta còn tưởng rằng người này vốn không tồn tại. 

 Đương nhiên, bản thân Từ Dĩnh cũng khá bận, nên cô ta không có quá nhiều tâm tư để quan tâm đến người khác. 

 Chẳng mấy chốc, nửa tháng huấn luyện tân sinh viên đã trôi qua. 

 Ngày cuối cùng vừa khéo rơi vào ngày thứ bảy, sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Tần Phong nhanh chân về phòng trọ. 

 Nhờ thu thập được linh thảo phối chế Bồi Nguyên linh dịch, cộng thêm nửa tháng cố gắng tu luyện, Tần Phong thuận lợi đột phá liên tiếp, giờ anh đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng sáu rồi. 

 Chỉ thiếu chút nữa thôi là anh có thể đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ. 

 Từ đó có thể thấy được, linh thảo linh dược có ảnh hưởng đến việc tu luyện như thế nào. 

 Nếu không có Bồi Nguyên linh dịch thì dù mỗi ngày anh có chạy đến vực sâu trong núi Đông Cảnh để tu luyện, cũng khó mà đột phá đến Luyện Khí tầng 6 trong vòng nửa tháng. 

 Nói gì đi nữa thì càng về sau, việc tu luyện sẽ càng thêm khó khăn. 

 Nếu không có ngoại vật hỗ trợ thì chắc chắn không được. 

 Cũng vì nguyên nhân này, Tần Phong mới coi trọng cỏ Tử Vân đến vậy. 

 Thông thường thì phải mất ít nhất năm năm, cỏ Tử Vân mới trưởng thành, nhưng nếu có thể bố trí một vài trận pháp, thời gian chắc chắn sẽ được rút ngắn rất nhiều. 

 Hơn nữa, tuổi thọ linh thảo càng dài, phẩm chất đan dược được luyện chế ra sẽ càng cao. 

 Đó là lý do mà Tần Phong muốn đột phá Trúc Cơ kỳ sớm một chút. 

 Vì đến Trúc Cơ kỳ, anh mới có thể bố trí trận pháp. 

 Tần Phong vừa rảo bước vào sân thì thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi đang đứng tưới hoa cạnh bồn hoa. 

 Vừa nhìn anh liền đoán ra được đây chính là cô gái ở căn phòng phía bên phải trên lầu hai. 

 Nửa tháng rồi, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. 

 Nhìn thấy Tần Phong bước vào sân, Từ Dĩnh liền dừng việc trên tay lại, mỉm cười: “Xin chào, tôi là Từ Dĩnh, ở đối diện phòng anh, hiện đang làm việc tại bệnh viện Kim Thành”. 

 Tần Phong cũng lập tức gật đầu, cười nói: “Tôi là Tần Phong, sinh viên năm nhất tại đại học Trung Hải”. 

 Đồng thời, anh cũng thản nhiên đánh giá Từ Dĩnh, đây là một cô gái trông khá dịu dàng, đáng yêu, nụ cười trên môi chân thành, mái tóc ngắn ngang vai buông xõa sau lưng. 

 Cô ta mặc một bộ đồ trông rất nền nã, làn da trắng nõn lộ ra ngoài, tuy không phải dạng mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có thể coi như một mỹ nữ có khí chất. 

 “Gì hở? Anh vẫn còn là sinh viên à? Vậy anh thuê nhà trọ làm gì? Chẳng lẽ ở cùng bạn gái?” 

 Nghe anh giới thiệu, Từ Dĩnh cảm thấy rất bất ngờ, một loạt câu hỏi liên tiếp bật ra khỏi miệng. 

 Hỏi xong, cô ta lập tức hối hận, cô ta đã biết mình hỏi quá nhiều, hơn nữa nghĩ đến vấn đề mình vừa hỏi, mặt cô ta lập tức đỏ lên. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!