Lọc Truyện
Lúc này Thẩm Khinh Nhược mới chú ý tới Mạnh Trì đưa chén đũa, cô cầm ấm trà, châm cho mình nửa ly, rồi cầm lên nhấp một ngụm nhỏ, nói:

"Trà này..."

"Thế nào?" Tạ Trăn hỏi.

"Thơm quá." Thẩm Khinh Nhược nói.

Tạ Trăn:

"..."

Cô bỗng rất nhớ Thẩm Khinh Nhược trầm tĩnh ít nói của trước kia.

Đến khi nào Thẩm Khinh Nhược mới bỏ được cái tật xấu khoác lác này?

Tiệm ăn Đông Bắc này làm ăn cũng khá lắm. Buổi tối chủ yếu bán xiên nướng, món ăn lên khá chậm nhưng mùi vị khá ngon.

Tạ Trăn đói ghê gớm, liền ăn hai chén cơm:

"Miến dưa chua hầm thịt heo này tuyệt, ngon bùng cháy, cơm cũng được, cảm giác là gạo Đông Bắc!"

Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh ăn rất nhã nhặn, mỗi món đều nếm thử một miếng, cơm cũng được nửa chén.

Mạnh Trì đã ăn cơm tối, hơn nữa không có thói quen ăn khuya, nhưng vì mùi vị không tệ nên cũng ăn hai miếng.

"Sao hai người ăn ít vậy? Không hợp khẩu vị sao?" Tạ Trăn hỏi.

"Hai người đều quá gầy, trên người không có thịt, nếu như bây giờ là ngày tận thế, hai người nhất định chết trước."

Tạ Trăn vừa nói ra khỏi miệng cũng không phải cố ý, sau khi nói xong tự mình nhìn hai người kia, tay nhỏ chân thon, vóc người cao gầy, mặc dù ăn nửa tháng miến dưa chua hầm thịt heo cũng nhất định không mập, nghĩ đến đây, Tạ Trăn không khỏi căm hận, miệng nuốt thêm họng cơm.

Cô cũng hết cách, rõ ràng thời gian trước đã giảm hấp thu carbohydrate*, cân nặng cũng không thấy quá nhiều thay đổi, ngược lại kinh nguyệt trễ một tuần. Người cũng suy nhược.

*Carbohydrate là một thành phần cơ bản trong thức ăn mà cơ thể con người sử dụng để tạo ra năng lượng

Không ăn nữa, thật sự không có tâm trạng!

Thẩm Khinh Nhược dựa dựa lên ghế nhựa, hai chân bắt chéo, rõ ràng chỉ là chiếc ghế bình thường, Thẩm Khinh Nhược ngồi lên có một loại cảm giác... chiếc ghế thời thượng trong sàn diễn thời trang.

Người này dường như trời sinh không xương, bất luận ở đâu cũng có thể dựa, có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi.

Cô vừa trang điểm, môi son kiều diễm ướt át, miệng ngậm điếu thuốc:

"Em mau ăn đi."

"Em không quá đói, cũng đã ăn tối rồi." Mạnh Trì nói.



Tạ Trăn suýt chút nữa bị nghẹn, sau khi nuốt thức ăn đầy ắp trong miệng liền quơ đũa:

"Mình cũng ăn cơm tối rồi!"

Cô hận!

Mạnh Trì hiển nhiên có chút sững sờ, trong ánh mắt ngỡ ngàng, như đang nói: vậy chị còn ăn nhiều như vậy?

Cô uyển chuyển nói:

"Có thể khả năng trao đổi chất của chị khá nhanh."

Tạ Trăn:

"..."

Đáng hận!

Cô sắp bước qua tuổi ba mươi, trở thành phụ nữ lớn, tốc độ chuyển hóa cơ bản nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Mạnh Trì mười chín tuổi!

Cảm giác hai người này, một người so đo một người tức giận, dứt khoát gọi là CP Chọc người tức giận.

Thẩm Khinh Nhược dường như không có ý định châm thuốc, điếu thuốc ngậm trong miệng thành nghiện, đầu lưỡi đẩy đẩy đầu điếu thuốc, đổi điếu thuốc từ bên này qua bên kia, ý cười trên khóe môi càng đậm hơn.

Bên ngoài lều truyền đến tiếng khóc, tiếng ồn ào, khói thuốc chậm rãi bay vào.

Mạnh Trì học theo bộ dạng lười biếng của Thẩm Khinh Nhược, cũng dựa lưng lên ghế, tấm lưng cao ngất chợt thả lỏng dựa vào lưng ghế mềm mềm, lắng nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, nhìn Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn ở trước mắt cãi nhau, có một loại cảm giác kỳ lạ xông lên não.

Loại cảm giác này là gì?

Khi cô còn bé, người trong nhà đều quá bận rộn, người đưa đón đến trường đều là chú Dương, có một lần ba mẹ hoàn thành sớm hạng mục, nói sẽ về nhà với cô, khoảnh khắc đó giống như được ăn một đống mật ngọt vậy, nhưng sau đó, chuyến bay của ba mẹ bị trì hoãn làm chậm trễ mấy ngày, rồi phải theo đuổi hạng mục tiếp theo cũng chỉ về nhà thu dọn hành lý, ôm cô một cái.

Khi đó, cô cảm thấy rất thất vọng, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng hiện tại.

Từ nhỏ điều kiện của cô đã tốt hơn những người khác, hơn nữa được người nhà dạy dỗ phải hiểu chuyện, cho nên cô rất ít khi ở trước mặt người nhà oán giận, mặc dù ba mẹ phải tiếp tục đi công tác, cô cũng ngoan ngoãn ở nhà giúp họ cùng thu xếp.

Lâu dần cứ như vậy, sau này cộng thêm mẹ cô...

Trong nhà càng trở nên lạnh lẽo.

Đã rất lâu không cùng nhau ăn bữa cơm.

Mạnh Trì thầm nghĩ, vừa rồi lén uống chút bia sữa, tác dụng chậm thật ghê gớm, ngay cả bình thường cô cũng rất ít nghĩ tới chuyện thương cảm, lúc này thoáng cái đã tràn lan.

Cô tự rót cho mình ly trà, khẽ nhấp một ngụm, cất giấu suy nghĩ của mình.

Một lát sau, một thanh niên mặc đồ rất thời trang từ trong lều bước ra, đi thẳng về phía Thẩm Khinh Nhược.

"Chị ơi, chị có thấy đồ của em không?" Cậu thanh niên hỏi.

Thẩm Khinh Nhược cười như không cười nói:

"Đồ gì?"

"Em có món đồ rơi ở chỗ chị..." cậu thanh niên ôm ngực: "Ah, hình như là trái tim em."

Mạnh Trì:

"..."

Ban đầu cô còn tưởng người này rớt đồ thật.

Khi ý thức được người này muốn làm gì, lòng cô chợt căng thẳng.

Nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Khinh Nhược, dường như đã sớm biết người này muốn làm gì.

Quả nhiên, người này hỏi tiếp:

"Chị ơi, em có thể add Wechat với chị không? Em muốn lấy trái tim mình về."

Thẩm Khinh Nhược phớt lờ lời hài hước của người này, cô nhích đến gần Mạnh Trì, dù không hoàn toàn dựa vào nhưng tay rất tự nhiên từ phía sau khoát lên lưng Mạnh Trì, nói:

"Em trai, xin lỗi nha, tôi đã có người rồi."

Cậu thanh niên ngay lập tức trợn tròn mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ chuyển động qua lại giữa hai người.

Mạnh Trì khựng lại nửa giây, sau đó cánh tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay thon của Thẩm Khinh Nhược, da thịt hoàn toàn tiếp xúc với nhau, mặt không đổi sắc nói:

"Ngại quá, chúng tôi không có thói quen nhặt đồ lung tung, trái tim của cậu có lẽ rớt ở khác rồi."

Khí chất của Mạnh Trì vốn lạnh lùng, nét mặt hờ hững càng dọa người khác.

Quả nhiên cậu thanh niên trở nên do dự, nhìn thấy chị gái xinh đẹp hạ giọng, cầu xin người yêu tha thứ:

"Em yêu à, em đừng giận, người ta không có làm gì hết."

"Ừm." Mà người yêu của chị gái này phản ứng rất lãnh đạm, có vẻ giận thật.

Cậu thanh niên giơ tay vuốt vuốt lỗ tai, nhìn thấy Tạ Trăn ở bên cạnh liền chuyển mục tiêu:

"Chị gái gì ơi, còn chị? Có lẽ chị chưa có đối tượng nhỉ?"

Vừa rồi thằng nhóc này đến bắt chuyện, Tạ Trăn đang ăn miến, không kịp nhai đã bị mấy lời tình cảm sến súa này làm cho kinh hãi. Mặc dù hiện này mấy lời tình cảm sến súa này rất thịnh hành trên mạng, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với bạn bè cô cũng nói vài câu, nhưng chưa bao giờ gặp trong thực tế, đây là lần đầu tiên: Người trẻ bây giờ không biết ngượng sao?

Tạ Trăn đứng hình nửa giây, cô cảm giác mình bị mấy lời này làm cho tê dại. Đối mặt với thằng nhóc này lại bắt chuyện, cô nuốt vội miến trong miệng, chỉ chỉ cửa, lời ít ý nhiều hơn Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì:

"Biến!"

Cô đủ lịch sự, không bắt chuyện được với mỹ nữ thì làm trò trước mặt người ta, bắt chuyện bạn của người ta. Miệng cô chưa nói lời tàn độc nhưng đủ khiến cho thằng nhóc này rời đi đã tốt lắm rồi.

Hơn nữa, cái gì mà cô chưa có đối tượng? Lẽ nào gương mặt này của cô giống không có đối tượng à?

Có đối tượng thì hay lắm sao?

Mặc dù biết giá trị nhan sắc của Thẩm Khinh Nhược cao hơn mình một chút nhưng tên này thể hiện quá đáng! Tạ Trăn tức giận nói:

"Người gì vậy chứ!"

Thẩm Khinh Nhược cầm đũa, gắp miến dưa chua bỏ vào chén cho Tạ Trăn:

"Phải phải, kệ đi, cậu ăn đi."

Cánh tay thon dài của Thẩm Khinh Nhược duỗi ra, lúc này trở nên cực kỳ chói mắt.

Tạ Trăn ăn không nổi nữa.

Có người trời sinh gầy thì thôi, còn ăn ít hơn bạn, sao chịu được chứ.

'Cạch' cô đập đũa lên bàn, hùng hồn nói:

"Không ăn!"

Mười phút sau, các cô bắt đầu đứng lên, ngay lúc Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy một bàn đầy thức ăn thừa cũng lắc đầu nói 'Đáng tiếc' 'Đáng tiếc', Tạ Trăn liền cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó hỏi bà chủ mấy cái hộp đựng: dù khó chịu cỡ nào cũng không nên khó dễ thức ăn, thức ăn là vô tội!

Các cô đều uống rượu nên thuê người lái thay, sau khi lên xe, Tạ Trăn báo vị trí rồi mơ màng ngủ mất.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng ở một biệt thự trong khu nhà giàu.

"Trăn Nhi, tỉnh tỉnh, đến nhà cậu rồi." Thẩm Khinh Nhược vỗ vỗ lưng ghế ở gần tài xế.

Tạ Trăn ngồi cạnh tài xế, dụi dụi mắt, tỉnh táo lại:

"Lát nữa anh trai này đưa các cậu về, khi nào rảnh cậu giúp mình lại xe về nha."

Xe này là Tạ Trăn chạy, Thẩm Khinh Nhược không có lái xe.

"Ừ." Nhìn thấy Tạ Trăn mở cửa xe đi xuống, Thẩm Khinh Nhược vội vàng nới: "Cậu quên cầm miến hầm dưa chua thịt heo nè."

"Suýt chút nữa mình quên."

Sau đó Tạ Trăn cầm theo mấy cái hộp rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở khu nhà cao cấp.

"Quên nói với em, hôm qua công việc của chúng tôi xong rồi, không ở khách sạn nữa." Thẩm Khinh Nhược thuận miệng nói: "Bây giờ về trường em thì quá trễ, nhà tôi cách đây không xa, hay về nhà tôi?"

Cô vừa dứt lời lại tự mình lắc đầu, nói:

"Quên đi, nên thuê phòng gần đây thì hơn, nhà tôi chưa dọn dẹp."

Trái tim Mạnh Trì đập nhanh hơn mấy nhịp, nhỏ giọng nói:

"Có thể không?"

"Sao?"

"Em có thể đến nhà chị không?"

Lúc này Thẩm Khinh Nhược vừa báo vị trí với tài xế, rồi nói với Mạnh Trì:

"Mấy ngày nay đều ở bên ngoài, trong nhà không kịp dọn dẹp, rất loạn. Nếu như em thấy không chịu được, chúng ta ra ngoài thuê phòng khách sạn."

Thật ra bây giờ cô rất hối hận, mặc dù ở nhà rất thoải mái nhưng cũng biết điều kiện nhà mình rất bình thường, không rộng rãi như nhà Tạ Trăn.

Nửa tiếng trôi qua, chiếc xe quẹo vào một khu nhà nhỏ cũ kỹ, dừng lại dưới lấu.

Thẩm Khinh Nhược sau khi trả tiền xong liền dẫn Mạnh Trì đi về nhà mình.

Khu này trước đây là nhà trọ của công nhân viên chức, các hộ gia đình ở đầy đều khá lớn tuổi, bây giờ phổ biến cho người trẻ thuê, sau đó hoặc là ra nước ngoài hoặc là thích hợp ở viện dưỡng lão ở thành phố cho nên tiểu khu này một phần đều là người ở ngoài đến thuê, số còn lại là tự ở, một mặt người già tiếc nhà cũ, một mặt là nơi này quả thật rất thuận tiện, gần đây có trường học, có chợ búa, còn có cả trạm xe buýt, chỗ chờ tàu điện ngầm.

Bây giờ đêm đã khuya, ngay cả mấy trung tâm thương mại vẫn sáng như ban ngày, hiển nhiên nơi này là nơi con người ta lao vào đến khi kiệt sức. Còn bên trong tiểu khu cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ong ong của những trụ đèn đường không còn tốt nữa, ánh đèn trên mặt đất cũng chuyển động.

Thẩm Khinh Nhược dẫn Mạnh Trì vào trong một căn nhà, kiến trúc hàng hiên phía trước khá chật hẹp. Mà trong hàng hiên nhỏ hẹp này lại chất chứa đống đồ vật lỉnh kỉnh kể cả trên và dưới lầu, mặt đất cũng đầy bụi.

Có một tầng đèn cảm biến âm thanh bị hư, Thẩm Khinh Nhược lo làm quần áo Mạnh Trì dính bụi nên chủ động nắm tay Mạnh Trì, tránh những đồ vật chất đống nhiều năm.

Trước đây Mạnh Trì ở xa xa nhìn khu nhà này nhưng không có đi vào, đây là lần đầu tiên cô đến.

Cảnh vật xung quanh tối om, hàng hiên chất đầy đồ này nọ, nhìn sơ qua giống như một con quái vật. Mạnh Trì vừa nhìn lại càng hoảng sợ, tưởng tượng có một vật thể không rõ ngồi xổm trên lầu, nhưng ngay lúc đó Thẩm Khinh Nhược nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói:

"Lần đầu tiên em đến những khu nhà cũ kỹ thế này, phải không?"

Ánh mắt của Mạnh Trì đặt ở nơi hai bàn tay giao nhau, tim đập như sấm, giờ khắc này rất muốn xung quanh ầm ĩ một chút vì lo lắng Thẩm Khinh Nhược sẽ nghe thấy tiếng tim mình đập không ngừng.

Thẩm Khinh Nhược kéo tay cô.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!