Lọc Truyện

Long Uy Chiến Thần

Nếu Lê Uy Long biết được chính mẹ Nhược Mai đã đuổi bố anh đi, liệu chuyện gì sẽ xảy ra? Dù anh hoàn toàn không phải một người độc ác, nhưng sự mất mát này có thể khiến anh trở nên cực kỳ tàn nhẫn. Chu Nhược Mai sợ điều đó.

 

Nhớ lại ngày cưới, đến cả Vũ Hải, Thiên Thành và biết bao nhân vật tầm cỡ khác đều phải cúi mình trước ông Dương, Chu Nhược Mai bất giác trở nên hoảng loạn.

 

"Bố! Bố làm ơn tỉnh dậy đi, bố không thể bỏ chúng con mà đi như thế này được!" Chu Nhược Mai gào khóc thảm thiết.

 

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra với đôi bàn tay đầy máu và gọi xe cứu thương. Sau đó cô tiếp tục bấn số gọi bố mình, ông Chu Hoà.

 

Lúc này, Chu Hoà cũng vừa mới trở về biệt thự. Thấy cuộc điện thoại của con gái, ông liền trả lời ngay.

 

"Nhược Mai, có chuyện gì vậy?" Chu Hoà hỏi.

 

"Bố ơi, không ổn rồi, đã xảy ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng!" Chu Nhược Mai vừa khóc vừa nói.

 

"Có chuyện gì vậy, đừng khóc và nói chậm cho bố nghe!" Chu Hoà lo lắng nói.

 

"Bố chồng con..... bố nuôi anh Long, vừa bị đánh đến chết!" Chu Nhược Mai hoảng loạn nói.

 

"Cái gì? Chuyện này.... chuyện này là như thế nào?? Tại sao ông ấy lại bị giết?" Chu Hoà không dám tin vào tai mình.

 

"Con không biết giải thích thế nào nữa, bố làm ơn đến đây ngay với con được không? Con...Con sợ lắm!" Chu Nhược Mai lúc này đang rất đau khổ và quẫn trí, không còn giữ được bình tĩnh để nói chuyện.

 

"Tai nạn xảy ra ở đâu?" Chu Hoà hỏi gấp.

 

"Bên cạnh công viên Mạnh Đường." Chu Nhược Mai nói.

 

"Được rồi, con cứ ở yên đó! Bố sẽ tới ngay lập tức." Nói xong, ông Chu cúp điện thoại.

 

Tô Ánh Tuyết đang đứng gần đó nghe được một vài mẩu của câu chuyện, bà kinh ngạc hỏi: "Ai? Ai bị giết cơ?"

 

"Tôi với bà đang ở đây, Nhược Mai thì vừa gọi điện thoại, trong gia đình này bà nghĩ còn có thể là ai nữa?" Chu Hoà nói một cách bực dọc.

 

"Cái gì? Ông già đó á? Tại sao mà ông ta lại bị giết?" Tô Ánh Tuyết cũng rất sốc khi nghe tin này.

 

Bà ta biết chính mình đã buộc Dương Văn Đoàn phải bỏ đi giữa đêm. Bây giờ ông ấy lại bị đánh đến chết, nhất định bà không thể thoát khỏi liên quan.

 

"Làm sao mà tôi biết được? Tôi phải nhanh tới đó xem tình hình thế nào đã." Chu Hoà nói.

 

“Vậy tôi đi với ông được không." Tô Ánh Tuyết lo lắng biết rằng mình đã gây ra rắc rối lớn, bà không thể ngồi yên được nữa nên cũng muốn đi theo để xem chuyện gì đã xảy ra.

 

"Vậy thì đi nhanh lên!" Ông Chu gắt.

 

Sau đó, hai người cùng nhanh chóng lên xe rồi lái đến công viên Mạnh Đường.

 

Công viên này cách không xa biệt thự của họ và Chu Hoà có thể đến hiện trường chỉ trong vòng vài phút.

 

Vừa bước ra khỏi xe, Tô Ánh Tuyết đã suýt ngất xỉu khi thấy một cơ thể Dương Văn Đoàn bê bết máu, đang nằm bất động trên nền đất lạnh. Khuôn mặt bà trở nên tái nhợt. Bà hoàn toàn hông ngờ được rằng mình đã gây ra chuyện nghiêm trọng như vậy.

 

"Hân Hân, chuyện này....Chuyện quái gì đã xảy ra vậy hả? Tại sao ông ấy bị đánh tới nông nỗi này?" Chu Hoà cũng kinh hoàng không kém. Không thể tin được là Lê Uy Long mới đi có hơn 10 ngày mà chuyện khủng khiếp này đã xảy ra.

 

"Khi đi qua khu vực này, ông ấy trông thấy một cô gái bị đám côn đồ bắt giữ. Ông ấy đã cố gắng cứu cô gái, nhưng bọn chúng lại quá đông và có vũ khí, nên....." Chu Nhược Mai chỉ nói được vài câu đứt quãng và khóc nức nở.

 

"Ai? Kẻ nào đã gây ra việc này?" Chu Hoà hỏi lại.

 

"Chính là gã khốn khiếp Trương Minh Trí của Trương gia, hắn đã ra lệnh cho bang Hổ Báo giết ông ấy." Chu Nhược Mai rầu rĩ nói.

 

Nghe tới đây, Chu Hoà lại bị sốc một lần nữa, không ngờ chuyện này có liên quan đến Trương Minh Trí – kẻ máu mặt nhất thành phố và cả băng đảng xã hội đen.

 

Trương gia ở Quốc Hoà này là gia đình mạnh nhất, bề thế nhất, một tay chúng cũng có thể che kín trời. Lại thêm sự hợp sức của băng Hổ Báo nổi tiếng giết người không gớm tay. Dù biết bọn chúng đã giết chết Dương Văn Đoàn, nhưng việc bắt chúng chịu tội trước pháp luật dường như là không thể.

 

"Nửa đêm nửa hôm, ông ấy còn đến chỗ này làm cái gì cơ chứ??" Chu Hoà vò đầu căng thẳng hỏi.

 

"Lý do ư, bố hỏi mẹ ấy!!" Chu Nhược Mai cay đắng nói. Cô không muốn phải nhìn nhận mẹ mình như một người phụ nữ xấu xa.

 

"Chuyện gì đã xảy ra hả? Tại sao ông ấy phải ra ngoài lúc nửa đêm?" Chu Hòa đã phần nào hiểu được vấn đề nhưng vẫn muốn hỏi vợ cho rõ.

"Thì...thì đúng là... tôi đã đuổi ông ta ra ngoài." Đến nước này Tô Ánh Tuyết chỉ còn cách thừa nhận.

"Chát!" Chu Hòa giận dữ tát mạnh vào mặt Tô Ánh Tuyết!

Dù trước giờ ông vẫn luôn là kẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng trong lúc này, cuối cùng sự giận dữ trong lòng ông cũng không kìm lại được và hét lên với Tô Ánh Tuyết: "Tất cả những gì chúng ta đang có đều là nhờ Lê Uy Long. Tại sao bà lại dám đuổi cha nuôi cậu ấy đi? Bà có quyền gì cơ chứ?”

Cái tát của Chu Hòa khiến Tô Ánh Tuyết hoàn toàn choáng váng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn bà bị chồng đánh.

"Ông giỏi lắm Chu Hòa, hôm nay ông còn dám đánh tôi cơ đấy? Ông  muốn ngủ trên sàn có phải không?" Tô Ánh Tuyết cũng bắt đầu giận dữ và lớn giọng hét lên.

"Chát!" Chu Hòa lại tát tiếp vào bên má còn lại của bà ta, rồi hét lớn: "Nếu không phải vì bà đuổi ông ấy đi, ông ấu đã không bị bọn chúng đánh đến chết như thế này rồi! Bà hãy còn chưa biết tội mình sao? Khi Uy Long trở về, bà định giải thích với nó thế nào hả?" "

Bị chồng tát hai lần liên tiếp, Tô Ánh Tuyết hoàn toàn nổi khùng. Bà ta tiến lại gần ông và giơ tay cào cấu ông lia lịa.

"Tôi đuổi ông ta ra ngoài vì tôi thấy ông ta chướng mắt thôi! Bây giờ dù gì ông ta cũng đã chết rồi, ông chỉbiết đổ lỗi cho tôi thôi, ông có còn là đàn ông không? Nếu giỏi thì ông tự đi tìm Trương gia hay bọn xã hội đen kia mà trả thù đi? Chỉ biết bắt nạt vợ mình, ông đúng là đồ đê tiện!" Tô Ánh Tuyết hét lên tuyệt vọng. Chính bà ta bây giờ cũng đang rất sợ hãi.

"Đủ rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa! Con gọi mọi người đến đây không phải là để cãi nhau!" Chu Nhược Mai hét lớn, cô đã rất đau lòng khi chứng kiến cái chết của ông Dương, bây giờ cô không muốn phải lắng nghe cuộc cãi vã nào nữa.

Tô Ánh Tuyết và Chu Hòa nghe con gái nói vậy thì cũng dừng lại ngay. Dĩ nhiên , hai người họ hoàn toàn có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đặc biệt là Tô Ánh Tuyết.

"Sau này Uy Long nó trở về, hai người đừng nói với nó là tôi đã đuổi cha nuôi nó ra khỏi biệt thự! Nếu không, cậu ta chắc chắn sẽ không tha cho tôi." Tô Ánh Tuyết run rẩy nói.

Một lúc sau, xe cứu thương đến cùng với một đội cảnh sát.

Lâm Khánh Hoa sau khi gọi điện cho Cảnh sát tới hiện trường thì không dám quay lại nữa. Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một học sinh cuối cấp, khó khăn lắm mới trốn thoát được, cô hoàn toàn không muốn trở lại nơi đáng sợ đó!

Cuối cùng, những người bên pháp y và cảnh vệ đã tới, họ lập tức yêu cầu giữ nguyên hiện trường.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ xác nhận rằng Dương Văn Đoàn thực sự đã chết và không có cách nào cứu sống được.

Hy vọng cuối cùng của Chu Nhược Mai đã tan vỡ theo lời vị bác sĩ.

Nhìn đôi mắt cứ mở trừng trừng của ông Dương, cô đau lòng khôn xiết, rồitay cô nhẹ nhàng vuốt xuống cho đôi mắt ấy nhắm lại.

Tuy nhiên, sau khi Nhược Mai đã vuốt mắt cho ông, đôi mắt của Dương Văn Đoàn vẫn mở trừng trừng! Điều này khiến Tô Ánh Tuyết run lên khiếp sợ, không nói nên lời.

Chu Nhược Mai hiểu rằng ông đã chết một cách oan ức mà không thể nhắm mắt nổi. Trong lòng cô vừa đau đớn, vừa vô cùng căm phẫn những kẻ độc ác đã xuống tay với ông.

Sau khi những viên cảnh sát xử lý hiện trường ổn thỏa, họ yêu cầu xe cứu thương đưa xác của Dương Văn Đoàn và những tên côn đồ chết ở đó trở về điều tra.

Chu Nhược Mai cũng được đưa đến trụ sở cảnh sát để thẩm vấn.

Tại đây, cô cẩn thận trình báo lại toàn bộ sự việc một cách chân thực nhất có thểvà hy vọng họ có thể trả lại công bằng cho bố chồng mình.

Ủy ban bảo vệ pháp luật nói rằng họ sẽ tìm ra sự thật và đưa ra kết luận sau, đồng thời yêu cầu Chu Nhược Mai trở về nhà chờ đợi kết quả.

Hai ngày sau, kết quả điều tra được đưa ra.

Kết quả cuộc điều tra của cục Cảnh sát đưa ra là Dương Văn Đoàn đã cãi nhau với những người thuộc bang Hổ Báo, sau đó hai bên mâu thuẫn và nhanh chóng trở thành một cuộc chiến. Trong khi giết chết nhiều người, ông cũng đã bị giết.

Kết quả này khiến Chu Nhược Mai không thể nào chấp nhận được, nhưng cô cũng ngầm đoán được rằng đó là do thế lực của Trương gia thao túng.

Cô ấy thực sự không thể chống lại Trương gia máu mặt ấy được. Nhưng tận sâu trong lòng, cô vẫn chờ đợi cơ hội để trả thù.

Nhược Mai đã rất muốn nói cho Lê Uy Long biết chuyện này, nhưng nhớ lại những lời dặn dò của ông Dương trước khi chết, cô không dám nói ra điều đó mà chỉ có thể âm thầm chịu đựng và chờ đợi đến khi anh quay trở về.

Trong khi đó, phía cảnh sát điều tra đã niêm phong toàn bộ tin tức, ngoại trừ gia đình Chu Nhược Mai, không một ai trong thành phố Quốc Hòa được biết về nó.

Sau khi xác của Dương Văn Đoàn được hỏa táng, Chu Nhược Mai đã chôn cất ông tại Nghĩa trang Linh Sơn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!