Lọc Truyện

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Lúc nhìn thấy nội dung bên trong bức thư, cả người Tô Yên chợt cứng đờ. 

Tô Yên xem xong nội dung bức thư, thấy có hơi khó tin. 

Những bức thư này thật sự là do mẹ viết cho Tần Chấn Lâm, trong từng câu từng chữ đều để lộ tình yêu và tưởng nhớ nồng đậm. 

Trong lòng mẹ, Tần Chấn Lâm mới là bí mật mà bà ấy không thể nói ra, là tình cảm chân thành của bà ấy. 

Ngay cả những thứ mẹ viết trước khi qua đời, cũng để lộ sự thương nhớ đối với Tần Chấn Lâm. 

Thì ra, trước khi mẹ qua đời, người bà ấy muốn gặp nhất là Tần Chẩn Lâm. 

Chỉ đáng tiếc, bà ấy rời đi với sự tiếc nuối, đến lúc chết cũng không gặp được Tần Chấn Lâm. 

Trước khi qua đời, bà ấy đã từng gọi cho Tần Chấn Lâm. Tuy nhiên, người nghe điện thoại lại không phải là Tần Chấn Lâm, mà là mẹ của Tân Nhã Đan. 

Trong bức thư không có nói đến nội dung cuộc gọi lúc đó, nhưng từ trong câu chữ, Tô Yên có thể cảm nhận được một loại bị thương. 

Yêu nhưng không thể có được. 

Yêu nhưng không thể nói ra. 

Yêu nhưng không thể gặp, không thể nghĩ, không thể nhớ. 

Yêu đến tận xương tủy, không thể cứu chữa. 

Chóp mũi Tô Yên chua xót, dòng chua xót đó xộc thẳng đến hốc mắt, tầm nhìn trở nên mơ ho. 

Là nước mắt. 

“Mẹ, trên đó viết gì vậy ạ?” 

Thấy mắt Tô Yên ươn ướt, Hạ Phi vô cùng khẩn trương. 

Lưu Tuyết Lam cũng hết hồn: “Tiểu Yên, làm sao vậy?” 

“Những thứ này đều là di vật của mẹ con, là bức thư bà ấy viết.” Tô Yên nhớ đến khoảnh khắc mẹ nhắm mắt, ánh mắt từ ái nhìn cô, lại giống như đang nhìn một người khác thông qua cô. 

“Tiểu Yên, cha đã cố ý đến chợ mua cá biển và rất nhiều trái cây, nghe nói là bổ nhất cho người có thai.” 

Tô Đình Nghiêm xách bao to bao nhỏ đi vào, trái cây thì bưng từng thùng từng thùng vào. 

Toàn là thùng trái cây mấy nghìn vạn trở lên. 

Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Yên nhận được sự quan tâm của Tô Đình Nghiêm. 

“Tiểu Yên, không phải đây là chiếc hộp gỗ màu đỏ của mẹ con để lại sao?” Tô Đình Nghiêm chú ý đến chiếc hộp gỗ màu đỏ và những lá thư trên bàn, nói: “Những thứ đó đều là do mẹ con viết sao? Cha xem thử, có thư viết cho cha không? 

“Cha, hay là cha đừng...” 

Tô Yên muốn ngăn cản. Dù sao thì đối với Tô Đình Nghiệm mà nói, mỗi bức thư này... đều vô cùng đau lòng. 

Tô Đình Nghiệm nhanh tay lấy một bức thư từ trong hộp. Tô Yên không thể ngăn cản, Tôi Đình Nghiệm đã đọc nội dung bức thư mất rồi. 

***** 

**** 

Ông ta đọc nhanh như gió. Sau khi đọc xong, nụ cười trên mặt Tô Đình Nghiêm kkkkkkkkk tại khóe miệng, ngay sau đó lại cười: “Mẹ con... từ đầu đến cuối mẹ con đều không thể quên người đó.” 

Nụ cười của Tô Đình Nghiêm mang theo mấy phần cay đắng. 

Thì ra, ông ta đã sớm biết người trong lòng mẹ là người khác. 

Đột nhiên Tô Yên nhớ đến một chuyện, lật xuống tận đáy, lấy bức thư đầu tiên mà mẹ viết ra. 

Cô vội vàng mở ra xem. 

“Chấn Lâm, con của chúng ta đã ra đời rồi, là một bé gái xinh xắn. Lỗ mũi và lông mày giống anh, lúc cười lên thì giống em. Đúng rồi, em đã đặt tên cho con là Yên. Trên đời này có ba thứ mà em yêu thích, mặt trăng, mặt trời và anh. Buổi sáng yêu mặt trời, buổi tối yêu mặt trăng, còn yêu anh thì mãi yên như thế.” 

Tô Yên không ngừng thì thào trong miệng: “Còn yêu anh thì mãi yên như thế! Ý của câu này là, anh chính là người mà em nhớ mong ngày đêm, không bao giờ thay đổi.” 

Tình yêu mẹ dành cho Tần Chẩn Lâm đều chôn giấu trong cái tên này. 

Trong lòng Tổ Yên chấn động tới mức không thể nào hơn nữa. Cô là con gái của Tần Chấn Lâm, cô thật sự là con gái của Tân Chấn Lâm, Lệ Quốc Minh đã nói dối. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!