Lọc Truyện

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Trần Hạo không xâm phạm, nhưng là xâm phạm không thành, cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. 

Trần Hạo là một tên côn đồ sống lang thang, làm sao hiểu rõ luật pháp. Cậu ta cho rằng mình không làm, dù sao cũng là do Tô Vân sai khiến, chỉ cần đẩy hết trách nhiệm cho Tô Vân thì cậu ta sẽ không sao nữa. 

Trần Hạo lập tức đồng ý: “Được được được, tôi sẽ nói. Cô Tô, cô nói lời phải giữ lời đấy, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi.” 

“Lấy bút ghi âm ra ghi âm lại lời anh ta nói. “Tô Yên căn dặn hai người cô dẫn đến. 

Bút ghi âm đã được chuẩn bị từ lâu rồi, vì để giữ lại tính mạng, Trần Hạo cũng chỉ đành khai rõ hết chuyện năm đó. 

Nhưng Trần Hạo vẫn luôn nhấn mạnh bản thân mình không hề xâm phạm Tô Yên, chuyện bỏ thuốc là do Tô Vân làm, không liên quan gì đến cậu ta. 

Tô Yên đứng ở một bên nghe, lại trải qua nỗi đau năm năm trước lần nữa. 

Nỗi đau đêm đó vẫn còn đọng trong tâm trí cô, chỉ cần nghĩ đến, sự phẫn nộ và nỗi đau khổ sẽ giống như thuỷ triều dâng lên, nhấn chìm cả người cô. 

Sự bất lực và do dự của đêm đó đều là do Tô Vân và người đàn ông trước mặt mang đến cho cô. 

Sự thù hận khiến cả người cô run rẩy, khiến lòng bàn tay cô lạnh ngắt. 

Sau khi ghi âm xong, Tô Yên mở mắt ra, trong mắt vô cùng lạnh lẽo. 

“Rốt cuộc đứa nhỏ kia đã ném vào trại mồ côi nào?” 

“Cô Tô, tôi thật sự không biết đứa nhỏ nào cả, lúc nãy tôi không nghĩ mà nói bậy bạ thôi.” Trần Hạo sắp khóc rồi, cậu ta thật là mồm thối, dẫn hoạ vào 

người. 

Tô Yên thấy Trần Hạo không thừa nhận, mở miệng là nói dối, sắc mặt của cô trầm xuống: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.” 

“Tôi thật sự không biết làm sao tôi biết cô đã mang thai đứa con của ai chứ, tôi thật là oan ức mà, không ăn được thịt, còn dây hoa lên người.” Trần Hạo vội vàng giải thích: “Tôi không biết đứa nhỏ đó ở đâu, cô Tô, cô tha cho tôi đi." 

Vệ sĩ hỏi: “Cô Tô, xử lý người đàn ông này thế nào?” 

“Phế bỏ, sau đó đưa anh ta vào cục cảnh sát cùng với Tô Vân.” Tô Yên đâm cây dao trong tay lên thân cây bên cạnh, lần này, cô sẽ không mềm lòng nữa. 

Nếu đã không hỏi ra được, vậy thì không cần nhiều lời nữa. 

Mặc kệ người đàn ông này nói thật hay nói dối, lúc này nếu cô không dẫn theo người tới, vậy thì tối nay cô đã gặp nguy hiểm rồi. 

Đàn ông kiểu này, để lại chỉ là tai hoạ mà thôi. 

Nếu đã muốn gây án, vậy thì cô sẽ phế bỏ “công cụ gây án”. 

Dao đâm vào thân cây phát ra tiếng lạch cạch, khiến Trần Hạo bị doạ đến chân cũng mềm nhũn: “Cô Tô, cô không thể qua cầu rút ván như vậy, lúc này cô đã đồng ý là sẽ tha cho tôi mà. Năm đó tôi thật sự không có xâm phạm cô, không phải là tôi làm, đúng là tôi có ý nghĩ đó, nhưng tôi đâu có làm được.” 

Trần Hạo đã nhận ra mình trúng kế của Tô Yên rồi. 

Tô Yên hoàn toàn không hề có ý định bỏ qua cho cậu ta. 

Lúc nãy cố gài bẫy cậu ta mà thôi. 

“Cô Tô, tha mạng, tha mạng... a.” 

Tô Yên quay lưng đi, vệ sĩ đưa dao trong tay lên rồi chém xuống, Trần Hạo hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!