Lọc Truyện

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Sau khi Tần Nhã Hân vượt ngục, người thì biến mất, lấy Lục Cận Phong làm mồi cũng không thể dụ được cô ta ra ngoài.
Cảnh sát nói: ‘Tan Nhã Hân có động cơ, nhưng cũng có khả năng…”
Lục Cận Phong tiếp lời cảnh sát cỏn chưa nói xong: “Nếu thật sự là bọn buôn người. Bọn họ không quen biết nhà họ Lục mà nèn lỡ đánh câp đứa bé. Bảy giờ mọi chuyện đã ồn ào như vậy rồi, nếu thật sự là bọn buôn người đỗ bắt mất thằng bé, vậy thì bọn họ cũng biết mình đã trộm được con của ai rồi nên lại cảng không dám ra mặt, vả tình huống như vặy lả nguy hiếm nhất.”
Những kẻ buôn người vì sợ hãi trước quyền lực của nhà học Lục có thể giết thầng bé để bịt miệng.
Cảnh sát gật đầu, đồng ý với những gl Lục Cận Phong nói.
Đúng lúc nảy, người giúp việc đi vảo: “Cáu chủ, mợ chủ, cậu hai đến rồi.”
Đỏ là Lục Thừa Mân và bạn gái Lè Lan của anh ta đến.
Khi đứa tré bị mất, Trần Tố Anh đang trò chuyện với Lẽ Lan, đến khi phát hiện đứa trẻ đã biến mất, làm gì còn thấy kẻ buôn người đâu cơ chứ.
Lê Lan là giáo viên của Hạ Phi, cô ta đặc biệt đến đây để cung cấp manh mối.
Lê Lan đi theo Lục Thừa Mán vào đại sảnh, ánh mắt lập tức liếc về hướng Lục Cận Phong.
Đẹp hơn trẽn TV nhiều.
Lê Lan nhanh chóng thu hồi ánh mát của mình lại, tao nhã thông minh nói: “Cậu Lục, mợ chứ, khi đửa trẻ bị thất lạc tôi cũng có mặt ở đó.”
Cảnh sát đã hỏi Lẽ Lan rồi, Lẽ Lan cỏn cố ý đến nhà cũ của nhà họ Lục, Tô Yên thật sự không biết đây là có ý gì.
Trần TỐ Anh khích động nói: “Đúng vậy, tôi đang đấy xe đấy em bé, chờ đón cháu trai lớn đi học về. Thì gặp cô giáo Lê, chúng tỏi có trò chuyện vài cảu. Xe đấy thi ớ ngay bên cạnh tôi. Vậy mà trong nháy mắt, đứa trẻ đã biên mất rồi.”
Lè Lan nói: “ừm, mọi chuyện quả thật lả như vậy. Lúc đó, tỏi đang nói chuyện với bác gái về việc học tập của Hạ Phi, tôi cũng trêu hai đứa nhó là trông rất đáng yêu. Bọn tré bị lạc mất ở cống trường, nhà trường cũng phải có trách nhiệm. Cậu Lục, anh đừng lo láng, trường học của chúng tôi nhất định sẽ hợp tác đế giúp tim đửa trẻ trớ về.”
Lục Cận Phong khách sáo nói: “Cảm ơn cô giáo Lê.”
Cồng trường không được lắp đặt hệ thống camera giám sát, cộng VỚI việc đó là giờ tan học, cống trường tấp nập phụ huynh đến đón con, cùng cỏ rất nhiều ô tô đậu. Nên nếu muốn điều tra, thật sự là sẽ rất khó khăn.
Tô Yên sốt sắng hỏi: “Cô giáo Lê, lúc đó cô đang nói chuyện với mẹ chồng của tôl sao?”
Lê Lan gật đầu: “”Đúng vậy.”
“Xe đấy nâm ở bén cạnh mẹ chồng tôi, mẹ chồng không nhìn thấy, nhưng xe đấy lại nầm trong phạm vi tâm mát của cô mà. Cô thật sự nhìn ra thâng bé bị ai bât đi mất sao?”
Lời nói của Tô Yên như khiến mọi người tỉnh ngộ.
Nếu như lúc đó Lê Lan và Trần Tố Anh đang đứng ở tư thê’ đối mặt với nhau, quả thực lè có thế nhìn thấy xe đấy.
Lê Lan có chút bối rối, cô ta không ngờ Tô Yên lại có khả năng quan sát nhạy bén như vậy trong tình huống này.
“Lúc đó, có lẽ là tôi nói chuyện với bác gái nhập tâm quá, nên không đế ý thây, ớ cống trưởng lại có rất nhiều phụ huynh ra vào, cũng có một số phụ huynh thân quen lên tiếng chào hỏi tôi. Có thế lúc này, những ké buôn người đã đánh câp đứa bé đi.”
Lời giái thích này hoàn toàn có thế nói lè hợp lý.
Lúc này, có tiếng khóc của trẻ em từ trên lầu truyền đến, đó là tiếng khóc cùa Tam Bảo, Tỏ Yên cảng nghe vậy càng đau lỏng như cát.
Cặp song sinh thường tám linh tương thông với nhau, sau khi Tứ Bảo bị lạc, Tam Bảo cũng rất thường hay khóc, bảo mâu cũng dỗ không được.
“Mợ chủ.”
Quản gia ôm một cái hộp lớn trong tay, từ bên ngoài lon ton chạy vào: “Vừa rồi có người giao một gói hàng, đặt ớ cửa. Tôi thấy trẽn đó viết tên của mợ chủ nèn mang vào.”
Vào lúc này Tô Yên làm gl có tảm tư để quan tầm xem là ai đà gửi gói hàng tới.
Cảnh sát nói: ‘Có thể là do bọn buôn người gứi đến đến, hay là mợ chủ mở ra xem thử.”
Vừa nghe thấy có thể là bọn buôn người, tất cả mọi người trong đại sánh đều vô cùng căng thắng.
Tô Yên đang định mở gói đồ thì Lục Cận Phong nói: “Đế anh lảm cho.”
Cái hộp khá to, hoàn toàn có thế đựng vừa một đứa trẻ.
Tô Yên gật đâu, để Lục Cận Phong mở.
Cùng với động tác mở bọc gỏi của Lục Cận Phong, sự chú ý tất cả mọi người trong đại sảnh đều tập trung vào đó, bâu không khí càng lúc càng trớ nên nặng nề.
Đột nhiên, Lê Lan hét lẽn một tiếng: “Mọi người nhìn kia, đó không phải là mảu sao, hình như có máu chảy từ trong hộp ra đấy.”
Khi Lê Lan hét lèn, những người khác cũng chú ý đến.
Tỏ Yên cám thấy toàn thán lạnh buốt, cơ thế cỏ phát run lèn.
Lục Cận Phong nhanh chóng xé chiếc hộp ra, khi mọi người nhin thấy rõ bẽn trong chiếc hộp, Trần Tố Anh đã ngất đi vi sợ hãi, Lê Lan che mắt hét lên, ông cụ Lục cũng ngã phịch xuống đất.
“A !!!” Cảm xúc Tô Yên sụp đố, cô hét lớn lẻn rồi cũng ngất đi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!