Tiểu Như Quy bẹp bẹp miệng, một biểu tình thập phần đau lòng.
Bỗng nhiên cả người hắn đều nằm sấp xuống trên bàn, trong miệng hô: “Đều muốn! Con đều muốn!”
Thẩm Khước có chút ngây ngốc.
Ngây ngốc không chỉ có mình Thẩm Khước.
Thích Giác ho nhẹ một tiếng, nhấc hắn lên, nói: “Được được được, đều cho con. Lục Nghị thu dọn hết những thứ này đưa vào trong phòng hắn đi!”
“Cha là tốt nhất!” Thích Như Quy cười ha ha, vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ mũm mĩm, cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Ninh có chút không thích loại náo nhiệt này, khi ba tiểu gia hỏa bốc đồ vật, nàng liền đứng ở nơi rất xa nhìn. Đến khi bốc đồ vật kết thúc, Thẩm Khước an bài khách khứa nhập toạ tán gẫu, nàng đã có chút không kiên nhẫn trốn đi.
Thẩm Ninh tuỳ ý đi dọc theo con đường lát gạch xanh của Trầm Tiêu phủ, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm một đám tiểu hài tử nô đùa. Nàng vốn muốn tránh đi, lại mơ hồ nghe thấy cái gì “Đánh hắn! Đánh hắn!” “Đúng đúng đúng, đánh chết tên mù này đi.…”
Trong lòng Thẩm Ninh lộp bộp một tiếng, nàng chạy qua, đẩy một đám hài tử bảy tám tuổi ra, liền thấy Lưu Minh Thứ ngã ngồi trên bùn bên cạnh hồ cá chép. Nước trong hồ cá chép rất cao, có một ít bắn đến bên ngoài, khiến cho một vòng chỗ đất chung quanh thập phần lầy lội. Trên người Lưu Minh Thứ đã dính rất nhiều bùn đất, nhưng hắn không khóc, cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng chịu đựng.
“Các ngươi đang làm gì thế!” Thẩm Ninh quát lạnh một tiếng, nộ khí đằng đằng.
Đám tiểu hài tử kia kinh ngạc một chút, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ninh tuy rằng lớn hơn vài tuổi so với bọn họ, cũng chỉ là một tiểu hài tử liền yên tâm.
“Tên xấu xí từ đâu đến, ai cần ngươi quản….” Một tiểu nam hài lẩm bẩm một câu.
Một tiểu nam hài khác nhỏ hơn nói: “Tên xấu xí giúp tên mù, đúng là cùng một bọn.”
Thẩm Ninh bước nhanh hai bước đến, trực tiếp ném hai tiểu nam hài này vào trong hồ cá chép, vố số cá chép đỏ ở trong hồ bị kinh động tán ra tứ phía.
“Cứu mạng a! Cứu mạng a!” Đám hài tử còn lại bị doạ cho sợ hãi.
Những hài tử này đều là con cháu của quyền quý trong triều, bên người cũng đều có hạ nhân đi theo hầu hạ, có điều động tác của Thẩm Ninh quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp ngăn cản. Nhìn hai tiểu chủ tử bị ném vào trong hồ cá chép, vội vàng hô lớn, báo cho chủ nhân.
Những tiểu nam hài khác đều được nha hoàn, bà tử đi theo ôm lên, muốn tránh khỏi vạ lây.
Thẩm Ninh mặc kệ bọn họ, nàng đứng trước mặt Lưu Minh Thứ, hỏi: “Đau không?”
Lưu Minh Thứ lắc lắc đầu.
“Con là người câm sao?” Thẩm Ninh lại hỏi.
Lưu Minh Thứ mím môi, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Không phải.”
“Vậy con thiếu tay hay là thiếu chân? Bọn họ đánh con con sẽ không đánh trả sao? Cho dù đánh không lại bọn họ con cũng không biết gọi người sao?” Thẩm Ninh lạnh mặt, ngữ khí cũng lạnh như băng.
Lưu Minh Thứ không nói gì, hắn từ từ cúi đầu.
Cũng chỉ trong chốc lát, người trong hoa sảnh đều đã biết chuyện này, vội vàng chạy tới. Gia đinh của Trầm Tiêu phủ cũng kịp thời nhảy vào hồ cá chép, cứu hai tiểu nam hài ra. Hai tiểu nam hài đều cực kỳ sợ hãi, may mà không nguy hiểm gì đến tính mạng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tiểu thiếu gia sao lại rơi vào trong nước!” Mẫu thân của hai tiểu nam hài Mạc phu nhân tức giận chất vấn bà vú trông coi hai đứa nhỏ.
Hoá ra hai tiểu nam hài này lại là huynh đệ ruột, một đứa tám tuổi, một đứa sáu tuổi.
Bà vú “thịch” một tiếng quỳ xuống, khóc nói: “Là nô tỳ không trông coi tốt thiếu gia, nhưng.…không phải các thiếu gia tự mình nghịch ngợm rơi vào hồ cá chép, mà là….mà là có người đẩy bọn họ.”
“Ai!” Mạc phu nhân lạnh giọng hỏi.
Bà vú không nói, mà là dùng ánh mắt chỉ chỉ Thẩm Ninh ở một bên.
Mạc phu nhân có chút chần chờ. Bà tự nhiên biết Thẩm Ninh là muội muội của Thẩm Khước. Nói ra lại thấy kỳ quái, Thẩm Khước này vốn không phải là Thái Tử Phi, nhưng Thái Tử vẫn luôn ở cùng một chỗ với nàng, còn có ba đứa con. Hơn nữa vị trí của Thái Tử Phi hiện giờ đang bỏ không. Trong triều đã sớm xem Thẩm Khước- thê tử đầu tiên của Thích Giác - trở thành Thái Tử Phi. Huống hồ vừa nãy nhìn thái độ của Thích Thanh Hạo đối với mấy hài tử kia, là tuyệt đối không thể đắc tội Thẩm Khước.
Lúc này Thẩm Phi mới chạy tới, nàng đến gần liếc mắt một cái liền thấy Lưu Minh Thứ ngã ngồi trên đất.
“Minh Thứ!” Thẩm Phi xông đến, kéo Lưu Minh Thứ cả người dơ hề hề lên, phát hiện thái dương của nhi tử còn bị sưng lên ứ đọng lại. Thẩm Phi tức khắc cực kỳ đau lòng, nàng dùng dư quang ánh mắt nhìn thoáng qua Thẩm Ninh, hỏi Lưu Minh Thứ, “Xảy ra chuyện gì vậy? Là ai khi dễ con?”
Bà vú của Lưu Minh Thứ không biết trốn ở đâu, mới vội vã chạy đến, vừa thấy tình hình này, mặt đều bị dọa cho trắng bệch, cũng biết mình đã gây ra họa, vội vàng quỳ xuống.
“Ngươi chăm sóc tiểu thiếu gia như vậy sao!” Thẩm Phi tức giận mắng.
Vẻ mặt Thẩm Khước cũng băng hàn, ba hài tử xảy ra chuyện, trong đó một đứa vẫn là Lưu Minh Thứ. Nàng cũng thật sự không cao hứng.
Sắc mặt của Thích Giác cũng rất khó coi, một màn tiểu nam hài năm tuổi bị vây quanh khi dễ này đối với chàng mà nói thật sự quá quen thuộc.
“Xảy ra chuyện gì?” Thích Giác trầm giọng hỏi.
Một đạo thân ảnh màu xanh chợt lóe qua, hắn mặc y phục thêu ám văn Trầm Tiêu, tự nhiên là ẩn vệ trong tối của Trầm Tiêu phủ. Hắn cung cung kính kính thuật lại sự tình, không thiên vị, không bỏ sót một chi tiết nào.
Lúc này Thẩm Phi càng nổi giận, nhìn chằm chằm vào hai hài tử toàn thân ướt đẫm, hai mắt đều có thể phun ra lửa!
Mạc phu nhân có chút ngượng ngùng, nhưng bà vẫn miễn cưỡng chống đỡ thể diện nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, dạy dỗ nhiều chút bọn họ sẽ hiểu thôi, hà tất phải đẩy vào trong nước. Vẫn là một cô nương gia, tâm tư này cũng đủ độc ác!”
Ánh mắt của Mạc phu nhân vừa cố ý lại như vô tình rơi xuống vết sẹo trên mặt Thẩm Ninh, mang theo chút ý vị không rõ ràng.
“Hừ,” Thẩm Ninh không chút nào để ý ngẩng đầu để bà nhìn, “Vị phu nhân này bà muốn nhìn vết sẹo trên mặt ta thì không cần lén lút, muốn nhìn thì cứ thoải mái mà nhìn!”
Thái độ này của Thẩm Ninh ngược lại khiến Mạc phu nhân có chút xuống nước không được, bà nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên là dã nha đầu không có mẫu thân tốt dạy dỗ ra..…”
Thẩm Hưu nổi giận, vừa định nói chuyện, Thẩm Khước liền kéo cánh tay chàng, lắc lắc đầu với chàng.
“Mạc phu nhân,” Thẩm Khước khiến trên mặt mình mang theo chút ý cười đoan trang, “Lời này của ngài ta rất tán thành, hài tử không tốt luôn là cha mẹ không dạy dỗ tốt. Vậy chuyện lệnh công tử gây ra họa, có phải nên do ngài tới nói xin lỗi không?”
“Xin lỗi?” Vẻ mặt Mạc phu nhân không thể tin được, nhưng khi bà nhìn thấy ánh mắt và khóe miệng ngậm ý cười của Thẩm Khước, liền sửng sốt. Đúng rồi, vừa nãy bà còn đang nhắc nhở trong lòng không thể đắc tội với Thẩm Khước. Sao nhất thời xúc động liền quên mất chuyện Thẩm Ninh là muội muội của Thẩm Khước chứ! Mà Thẩm Phi cũng là tỷ tỷ của Thẩm Khước!
“Khụ khụ..…” Mạc phu nhân ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ, bà đứng đó nhìn Lưu Minh Thứ, “Hai tiểu ca ca chỉ hơi nghịch ngợm chút, không phải thật tâm. Ta thay bọn họ nói với ngươi một tiếng xin lỗi. Ngươi là một hài tử hiểu chuyện, sẽ không so đo với tụi nó.”
Trên mặt Mạc phu nhân treo ý cười, nhưng tươi cười này có chút cứng đờ.
Lưu Minh Thứ cúi đầu, không nói tiếng nào.
Thẩm Phi hừ lạnh một tiếng, ném ra một ánh mắt bất mãn với Mạc phu nhân.
Mạc phu nhân không chờ được nữa, lấy cớ hai nhi tử rơi xuống nước sợ cảm lạnh vội vã trở về nhà. Thẩm Phi cũng muốn đưa Lưu Minh Thứ về nhà, bị Thẩm Khước ngăn lại.
Tuy nói ba tiểu gia hỏa của Thẩm Khước chỉ vừa mới qua một tuổi, nhưng trong Trầm Tiêu phủ ngay cả y phục cho ba hài tử đến tận mười tuổi cũng đã chuẩn bị hết. Thẩm Khước để Niếp Tuyết nhìn vóc người của Lưu Minh Thứ, tìm y phục thích hợp, đợi Lưu Minh Thứ tắm rửa chải chuốt xong, liền thay cho hắn.
Thẩm Khước sắp xếp thỏa đáng cho yến hội, dẫn Lưu Minh Thứ và Thẩm Ninh đến thiên phòng.
Vốn dĩ lần này để Thẩm Phi mang theo Lưu Minh Thứ lại đây chính là để xem xem đôi mắt cho hắn.
Trong phòng, Thẩm Ninh đứng ở một góc, nhưng nàng vẫn luôn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Lưu Minh Thứ, nàng thật sự rất muốn tiểu nam hài này chữa khỏi mắt tật, cái này so với chữa khỏi vết sẹo trên mặt nàng càng quan trọng hơn!
Nhìn Thích Giác bắt mạch cho Lưu Minh Thứ, Thẩm Khước và Thẩm Phi cũng thập phần lo lắng.
Thích Giác rốt cuộc đã thả cổ tay mảnh mai của Lưu Minh Thứ xuống.
“Thế nào?” Thẩm Khước nôn nóng hỏi.
“Rất khó.” Thích Giác thành thật nói.
Ánh mắt của Thẩm Phi lập tức xám xịt.
“Là rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng đúng không?” Thẩm Khước có chút không bỏ cuộc hỏi.
Thích Giác có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Đôi mắt của hắn là bẩm sinh, muốn nhìn thấy lần nữa cơ hồ là không có khả năng.”
Lưu Minh Thứ kéo tay Thẩm Phi, Thẩm Phi cúi đầu, liền thấy nhi tử từ trước đến nay không thích nói chuyện đang nỗ lực kéo kéo khóe miệng với nàng. Thẩm Phi biết Lưu Minh Thứ sợ nàng khổ sở, đang an ủi nàng!
Vành mắt của Thẩm Phi nháy mắt liền đỏ lên.
Nàng dời mắt không đành lòng nhìn Lưu Minh Thứ, nàng thậm chí cảm thấy bởi vì bản thân làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên báo ứng tới trên người Lưu Minh Thứ. Thẩm Phi hít sâu một hơi, nói: “Đa tạ Thái Tử điện hạ chịu vì Minh Thứ mà phí tâm, có thể nhìn thấy hay không chỉ xem ý trời đi. Ta dẫn hắn ra ngoài trước.”
Thẩm Phi biết lát nữa Thích Giác còn phải trị vết sẹo trên mặt cho Thẩm Ninh, nàng vốn không muốn lưu lại đây.
Nhìn Thẩm Phi dẫn Lưu Minh Thứ đi ra ngoài, Thích Giác bỗng nhiên mở miệng: “Minh Thứ, con có muốn học y thuật không?”
Bước chân của Lưu Minh Thứ liền dừng lại.
Thẩm Phi vui mừng, vui mừng không phải vì lời nói của Thích Giác, mà là Lưu Minh Thứ cư nhiên cuối cùng đã có chuyện cảm thấy hứng thú. Mấy năm nay Lưu Minh Thứ cả ngày không nói chuyện, vẫn luôn là bộ dáng đối với cái gì cũng không quá hứng thú.
Lưu Minh Thứ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Muốn.”
Thích Giác cong cong khóe miệng, nói: “Chờ ngày nào đó con có thể bảo hộ chính mình không bị người khác khi dễ, thì tới tìm ta.”
Lưu Minh Thứ mạnh mẽ gật gật đầu.
Vết sẹo trên mặt Thẩm Ninh trái lại không tính là việc khó. Thích Giác ngay cả vết sẹo do bị bỏng lưu lại khó mất đi nhất trên người Thẩm Khước đều có thể xóa đi, huống hồ là những cái khác. Chỉ là vết sẹo trên mặt Thẩm Ninh có chút sâu, vốn không thể nhất thời mất đi hết, huống hồ còn có những chỗ màu da không giống nhau. Có điều chỉ cần từ từ bôi thuốc cẩn thận, qua ba bốn năm sẽ chậm rãi biến mất.
Thẩm Khước gắt gao nhíu mày, vẫn rất lo lắng.
Thẩm Ninh hiện giờ mười một tuổi, trong ba bốn năm nữa đúng là thời điểm nói hôn sự, lúc này trên mặt lại lưu lại vết sẹo….
Thẩm Khước sao có thể không thay nàng lo lắng?
Có điều Thẩm Ninh trái lại tự mình nghĩ thoáng, vốn không xem vết sẹo trên mặt để vào mắt.
“Được rồi tỷ, tỷ đừng thay muội lo lắng nữa. Cũng không phải không gả đi được thì không thể sống. Muội ra ngoài trước a, vừa nãy Thẩm Lưu còn đang tìm muội.” Thẩm Ninh cầm phương thuốc Thích Giác kê cho nàng tùy ý nhét vào trong tay áo, liền vội vã ra ngoài.
Thẩm Khước nhìn bộ dáng không để tâm này của nàng, liền có chút lo âu. Nàng cảm thấy vẫn nên dặn dò Thẩm Hưu một lần mới được. Không được, không được, Thẩm Hưu cũng là người làm việc không đáng tin cậy, chi bằng thỉnh Tô Lăng Hạm giúp đỡ nhiều hơn chút.
Thẩm Khước nghĩ xong liền muốn đi tìm Tô Lăng Hạm, Thích Giác bỗng nhiên kéo cổ tay nàng lại.
Thích Giác hơi dùng sức, liền kéo Thẩm Khước đến ngồi trên đùi mình, sau đó hai tay vòng lấy nàng.
“A Khước, ta có việc muốn nói với nàng.”
Thẩm Khước nhìn vào mắt Thích Giác, chờ chàng nói tiếp.
“Đã xảy ra chuyện!” Một đạo thân ảnh màu xanh nháy mắt xuất hiện ở ngoài cửa lên tiếng nói.
Cũng cơ hồ là trong nháy mắt phía trước liền vang lên một đống thanh âm lộn xộn, có tiếng kinh hô của phụ nhân, còn có tiếng tiểu hài tử bị kinh động mà khóc ầm lên. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy thanh âm như “Hành thích”, “Cứu mạng”.
Thẩm Khước cả kinh, liền từ trên đùi Thích Giác đứng lên, không chút nghĩ ngợi xông ra ngoài, Vô Biệt, Như Quy và tiểu Hồng Đậu đều đang ở phía trước!
Thích Giác cũng thay đổi sắc mặt, đi nhanh về phía trước.
Thẩm Khước và Thích Giác trước nay không hề nghĩ tới trong Trầm Tiêu phủ sẽ gặp loại chuyện này!