Lọc Truyện

Lam Nguyệt Chiến Thần - Lâm Dạ (FULL)

Trần Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tiểu tử này..."

Lời còn chưa dứt, tiếng cười đã chợt dừng lại.

Chỉ thấy Thanh Mâu Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng rồi hơi vặn cổ, sau lưng thoáng lóe lên một luồng ánh sáng màu tím rực rỡ, vết thương trên người lập tức lành lại.

Sức chữa lành siêu mạnh!

Cái này là một trong số những ưu điểm của hồn khí!

Có được Phong Lôi Chi Dực, sức chiến đấu và sức chữa lành của Thanh Mâu Bạch Hổ đã mạnh hơn các võ hồn khác gấp mấy lần!

“Cái này là sức mạnh của hồn khí đúng không?”

Liễu Thành Âm hâm mộ nói: "Năng lực thực chiến này rõ ràng đã mạnh hơn cả Xích Viêm Liệt Không Sư của Trần Diệp!"

Lâm Dạ hít sâu một hơi, toàn lực kích hoạt hồn lực! "Gầm-" Thanh Mâu Bạch Hổ gầm lên rồi bay thẳng về phía trước!

Sức mạnh của nó đã tăng gấp đôi, tốc độ cũng nhanh hơn, cho dù có tám con Phệ Hồn Mãng cũng không sợ nó.

Lâm Dạ lại hít sâu một hơi, nói: "Chư vị chấp sự, mời kích hoạt cột đá thứ chín!"

"Được!"

Vẻ mặt của chấp sự áo đen hết sức phấn khởi, bắt đầu kích hoạt cột đá thứ chín!

Ầm!

Sau một tiếng vang thật lớn, cả đài cao cũng không nhịn được mà rung chuyển vài cái!

Grào!

Kế đó lại là một tiếng gầm vang vọng tứ hướng!

Hư ảnh của con Hắc Dực Phệ Hồn Mãng thứ chín có thân thể càng lớn hơn trước, sau lưng mọc thêm bốn cái cánh, vừa hiện lên đã lao vút ra ngoài!

Cái bóng của nó lập tức bao trùm toàn bộ đài cao!

"Cột thứ chín! Lâm Dạ đã chạm tới cột thứ chín rồi!"

"Hisss, hư ảnh của con Phệ Hồn Mãng thứ chín này rõ ràng mạnh hơn trước nhiều, chắc chắn nó là con mạnh nhất trong đám Phệ Hồn Mãng!"

Không khí tại hiện trường lập tức tăng vọt, tất cả mọi người đều gác khúc mắc trong lòng rồi đồng loạt đổ mồ hôi lạnh thay Lâm Dạ.

"Ô rống!"

Con Hắc Dực Phệ Hồn Mãng thứ chín ngửa mặt lên trời gào rú, cả cơ thể hơi vặn vẹo giữa không trung, sau đó đáp thẳng xuống!

Một đòn trán áp này nhanh chóng đánh ngã Thanh Mâu Bạch Hổ, buộc nó phải nằm gục xuống đất!

Mấy con Phệ Hồn Mãng khác cũng nhanh chóng bao vây nó.

"A rống——"

Thanh Mâu Bạch Hổ ngẩng đầu gầm lên, trên người bị cắn xé ra rất nhiều vết thương, đau đớn vô cùng!

Lâm Dạ đột nhiên run lên, trong đầu cũng truyền tới một cảm giác đau đến tê tâm phế liệt.

Võ hồn và chủ nhân, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*! (Dịch nôm na là: chỉ cần một người thắng thì cả hai đều được quang vinh, một người thua, cả hai đều tổn thất/ nghĩa cũng hơi giống câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia)

Lâm Dạ che ngực, há miệng phun ra một ngụm máu.

"Không được, đừng cố sức quá!"

Sắc mặt Liễu Thành _m biến sắc, vội vàng hét lớn.

Cơ Vân Tiêu khẽ cau mày, lớn tiếng nói: 'Lâm huynh, ngươi đừng hành động theo cảm tính!"

"Cột đá thứ chín này, ta nhất định phải phá được nóI"

Lâm Dạ cúi đầu, trên người bỗng nhiên sáng lên một đạo hào quang màu vàng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ đài cao!

Một cổ khí tức cổ xưa mạnh mẽ quét qua toàn bộ nơi này!

Trong lòng mọi người cũng không nhịn được mà mãnh liệt chấn động!

Những người thực lực yếu càng lộ rõ vẻ sợ hãi, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất!

"Đây... đây là khí tức gì vậy?!" Sắc mặt Trần Diệp tái nhợt, lảo đảo lui về sau hai bước.

Xích Viêm Liệt Không Sư thấp giọng gào rú, co rút sau lưng hắn ta hệt như thú con đang sợ hãi.

"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế?"

Vẻ mặt Liễu Thành m hết sức hoảng sợ, hắn ta hô lớn: "Mau nhìn xem có phải trận pháp đã xảy ra vấn đề gì rồi không!"

“Liễu chấp sự, ta cũng không rõ lắm!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!