Lọc Truyện

Lam Nguyệt Chiến Thần - Lâm Dạ (FULL)

Lâm Dạ chỉ có thế tạm thời từ bỏ việc luyện tập Tru Thiên Kiếm Ý, thay vào đó lại luyện tập thân pháp.

Tìm Tây Môn Ngọc rèn luyện thân pháp là việc quan trọng nhất lúc này.

Ngày hôm sau, Lâm Dạ đi thẳng vào viện chính của Giám Vũ viện.

Tây Môn Ngọc mặc áo bào trắng như trăng đang xem xét hồ sơ,

"Lâm công tử, ta nghe nói việc luyện tập tối qua của huynh đã khiến các ty tra khác hiểu lầm”

Tây Môn Ngọc hơi ngước mắt lên.

Lâm Dạ nói: "Đúng vậy, ta đang tu luyện vũ kỹ thân pháp, ngoài ý muốn động vào trận pháp."

Đêm qua nghe trưởng ty tra trương nói, Giám Vũ viện có một chỗ rất có ích cho việc rèn luyện tu hành thân pháp... "

"Cho nên, bây giờ huynh muốn tu luyện thân pháp”

Tây Môn Ngọc buông bút xuống, chậm rãi đứng lên: “Võ viện quả thực có một nơi như vậy.”

"Nhưng trước khi đi, ta phải đưa huynh đến nơi này trước đã"

Tây Môn Ngọc xoay người sải bước đi ra ngoài, Lâm Dạ theo sát phía sau.

Hai người nhanh chóng rời khỏi Giám Vũ viện, đường phố vẫn nhộn nhịp, đông đúc như cũ

Sau nửa nén nhang, hai người rẽ vào một con đường dài Đường phố vắng vẻ, sạch sẽ và rất yên tĩnh.

Hai bên có cửa sơn mài màu đỏ và sân sâu lát gạch men, bao phủ một khu vực cực kỳ rộng lớn.

"Nơi đây là phố Tân Vương."

Tây Môn Ngọc nhẹ nhàng giới thiệu.

Tổ tiên nhà Tân là người có công lớn trong việc khai quốc. Sau khi thiên hạ thái bình, Võ hoàng đế tự mình hạ lệnh ban vương vị cho nhà Tân, lại ban thưởng con kéo kéo dài khắp

cả vương đô này cho Tân gia Có công ät được phong vương!

Còn được ban thưởng cả con một đoạn đường dài!

Lâm Dạ hít một hơi: "Không hố danh là một trong sáu đại thế tộc ở thành Thiên Dự - Tần gia, nội tình quả thật thâm hậu!"

"Lục đại gia tộc... Tây Môn gia nằm giữ Giám Vũ viện, Tân gia quyền thế thông thiên, còn Diệp gia kia thì sao?"

"Tên Diệp Nguyên Khôn ngày hôm qua có địa vị vô cùng cao trong quân bộ! Ta nghĩ ngươi muốn nghĩa phụ bọn họ lật lại bản án, khó hơn lên trời....

Lâm Dạ bỗng cảm thấy nặng nề.

Tây Môn Ngọc thở dài một hơi: “Ta và Tân Vô Đảm ca quen nhau từ nhỏ, Vô Trần xem như cũng nhìn ta lớn lên, người đi rồi, chung quy vẫn nên tiễn một đoạn đường."

"Bọn họ còn có một vị mẫu thân lớn tuổi, là di nương phương xa của ta, ta muốn đi thăm bà ấy một lát”

Tây Môn Ngọc dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trước mặt hai người là một tiểu viện cũ kỹ vì thời gian dài không được tu sửa, tường loang lổ, ẩn trong góc đường, hoàn toàn không hợp với bốn phía xung quanh.

"Hai đứa con phế vật kia của ngươi đã chết rồi, ngươi không có tư cách sống ở Tần gia!"

Hai người vừa đến gần đã nghe thấy những tiếng chửi rủa giận dữ.

Trong sân, đồ tế lễ rải rác khắp nơi, những tấm bia khắc tên “Tân Vô Đảm và "Tân Vô Trần" năm lăn lóc dưới đất, vô. cùng chói mắt,

Lão phụ nhân gầy gò gục đầu bên lệnh bài, buồn bã khóc rống: "Vô Trần, Vô Đảm. . "

"Mau cút đi cho ta!"

Một ả nữ tỳ dáng người béo ụt ịt tức giận quát: "Nếu bà không đi, ta đánh chết bà!"

Người phụ nữ gầy gò ôm linh vị trong tay, dập đầu khóc. lóc.

"Van cầu cô, cho... †a thêm một ngày nữa thôi!"

Sau khi lo hậu sự cho Vô Đảm và Vô Trần xong, ta nhất định rời đi ngay!"

"Đừng không biết xấu hổ như vậy! Không nên ép ta động. thủt"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!