Khế phương bây giờ đã là một diễn viên nổi tiếng nhưng vì đang mang thai nên cô cố gắng hạn chế tham gia những buổi tiệc chiêu đãi quảng bá mà hầu như chỉ nhận một vài chương trình truyền hình cũng như giao lưu với fan hâm mộ trong những buổi meeting.
Bây giờ, khi Lý Nhất Hoan đặt trong tay của Khế Phương tấm thiệp mời của đêm diễn giải Galaxy thường niên mới lên tiếng:
"Ban tổ chức đã đặc biệt đưa cho em tấm thiệp mời này thì chắc chắn đêm hôm đó em nhất định phải có mặt. Cho dù nguyên nhân, lý do là gì đi nữa thì nhất định phải có mặt. Bây giờ danh tiếng của em đã tốt như vậy rồi, hai bộ phim vừa công chiếu mới đây cũng đã thu được rất nhiều thành công lớn, không biết chừng ngày hôm đó của em có thể là một chiếc cúp danh giá nào đó."
Khế Phương vừa cười vừa thoáng hiện lên chút lo lắng:
"Chị đừng nói như vậy, đừng làm cho em càng thêm phấn khích. Bao nhiêu diễn viên thực lực như thế, em lại là tay chen ngang vào, có khi em tới đấy cũng chỉ là cho đông đủ thôi, không cần phải quá hi vọng nhiều đâu."
Lý Nhất Hoan cầm lại trên tay tấm thiệp mời với những hình tiết trang trí đầy đủ sắc nét với dòng chữ Khế Phương chính giữa được in một lớp vàng son óng ánh càng làm nên thái độ trân quý của ban tổ chức đối với người nhận tấm thiệp này. Cũng như càng làm Lý Nhất Hoan tin vào những điều bản thân đang thấy ngay trước mắt.
Nhưng nhớ tới một chuyện, Nhất Hoan lật đi lật lại một vòng vẫn là không nhìn thấy cái tên quen thuộc trong đội ngũ ban giám khảo nên có nhiều phần nghi ngờ:
"Bình thường ở cái tên đầu tiên này, ngoại trừ bà Thanh ra còn có một Dư Vu Quân của Vạn Kim cũng sẽ nằm trong ban giám khảo chính thức. Vậy mà lần này, bà Thanh bị bên công tố truy cứu vấn đề thuế mà coi như Thương Lan sẽ sụp đổ không còn chỗ đứng. Vậy chỉ còn lại Dư Vu Quân, cậu ta phải là người đứng đầu tiên trong danh sách ban giám khảo. Vậy mà ở đây lại không có tên của cậu ta, là ý gì vậy?"
Khế Phương nhìn lại. Đúng là không có!
"Sếp Dư. Chắc là gần đây nhiều việc quá nên không muốn làm trong ban giám khảo của lần này, chị cũng không cần phải để ý nhiều!"
Lý Nhất Hoan lại nhìn tấm thiệp lần nữa trong tay. Tuy rằng đầu có hơi gật gật để tỏ ý hiểu một chút như trong thâm tâm vẫn đang cố gắng suy xét rằng tại sao một chuyện như thế này? Tại sao Dư Vu Quân lại đồng ý chấp nhận không làm ban giám khảo tiếp tục nữa? Bởi vì rõ ràng làm trong ban giám khảo cũng sẽ thu được về lợi ích khá lớn, không phải chỉ dành cho Khế Phương mà ít nhất còn quảng bá được tầm quan trọng của Vạn Kim. Ấy vậy mà trước những lợi ích như thế cậu ta lại có thể từ chối hay sao?
Là cậu ta từ chối hay là câu chuyện của bà Thanh cũng ít nhiều ảnh hưởng đến Vạn Kim?
Đợi tới khi Lý Nhất Hoan mang theo tấm thiệp đi khuất, Khế Phương mới nhanh chóng lấy ra chiếc ipad tìm kiếm tất cả những thông tin mới nhất liên quan đến Thương Lan, liên quan đến bà Thanh ngay trong ngày hôm nay. Lúc nãy Lý Nhất Hoan vẫn ở đây, tuy rằng Khế Phương có chút hoài nghi to lớn về câu chuyện mà Lý Nhất Hoan đang nói tới nhưng lại không dám tỏ rõ thái độ. Bởi vì rõ ràng Khế Phương vẫn đang trong bóng tối, vẫn luôn muốn giữ kín mối quan hệ với Dư Vu Quân chưa hề muốn thêm một ai biết tới. Hơn nữa cô cũng không hề muốn liên quan gì tới bà Thanh cũng không muốn cho Lý Nhất Hoan biết rằng mối quan hệ giữa Khế Phương với bà Thanh thực chất lại phức tạp hơn rất nhiều.
Tin vừa load xong, dòng chữ ngay đầu tiên đập vào ánh mắt Khế Phương nhìn thấy rõ ràng chính là tiêu đề của bài báo sáng nay:
Tập đoàn Thương Lan do bà Phùng Hoàng Thanh điều hành trốn thuế 7 tỷ đồng.
Không ngoài dự đoán.
Khế Phương nhấc máy gọi cho Trịnh Đăng Bảo.
Đầu dây bên kia vang lên một hồi lưỡng lự kéo dài cuối cùng cũng chịu bắt máy:
"Alo! Cô nhớ tôi sao?"
"Tôi muốn gặp anh! 15 giờ chiều nay tại quán cafe Hoa Viên!"
"Tại sao tôi lại phải gặp cô?"
"Tại vì những thứ tôi biết và những thứ anh biết đều giống nhau. Nếu như chúng ta không gặp nhau thì tôi cũng có thể không bao giờ trả lại Kính Nghị cho anh giống như cái cách mà tôi đã đem nó chôn vùi trong vòng tay anh."
15:00 chiều, tại quán cafe Hoa Viên.
Đã lâu lắm rồi Khế Phương không về gặp lại Trịnh Đăng Bảo kể từ khi hắn ta xác nhận rời khỏi Công ty Nhật Tinh. Bây giờ trông hắn ta đã chín chắn hơn trước rất nhiều, mái tóc đã không còn để xoã dài dáng vẻ lãng tử như trước nữa. Thân hình cũng đã săn chắc giống hệt như ngày xưa hắn ta đã từng và rồi trên cái nét mặt đấy còn có thể thấy phảng phất nhưng nét buồn và những nét trải sự đời của những tháng ngày dầm mưa dãi nắng đều moitj lượt hiện hết lên.
Hắn ta ngồi xuống bên đối diện của Khế Phương với tay gọi phục vụ:
"Cho tôi ly cafe sữa đá!"
Khế Phương nhìn thấy hắn đánh giá một lượt như là hắn ta vừa mới gấp rút từ đâu chạy tới đây mà có vẻ hớt hải. Tuy đã cố giả vờ điềm tĩnh nhưng vẫn không thể che đi những giọt mồ hôi lăn dài ở trên trán ướt đẫm bộ quần áo.
"Anh đang ở bên công ty Thương Lan chạy vội tới đây sao?"
Trước cái tình hình bây giờ ngoại trừ hắn ta đang ở bên Thương Lan thì cũng không còn lý do nào hợp lý khác nữa. Khế Phương với hắn cũng là quen biết quá nhiều năm, nếu như không phải hắn vẫn muốn cố moi nốt chút lợi ích thì coi như Khế Phương chính là cắm đầu xuống đất mà đi ngược.
Hắn ta cũng chẳng thèm che đậy tiếp nữa mà nói thẳng:
"Đúng vậy! Ở đâu có lợi ích thì ở đó của tôi. Tôi tới bên đó cũng chẳng vi phạm chuyện gì đã ký kết hợp đồng với Vạn Kim. Bây giờ tôi chưa lấy được Kính Nghị thì cho dù tôi ở đâu đi chăng nữa, cả cô, cả Dư Vu Quân hay bất kỳ một ai cũng không thể nào quản được!"
Khế Phương nhấp ngụm nước lọc, dáng cười nhạt ý nhìn hắn. Rõ ràng hôm nay tới đây không hề có chủ đích muốn gây sự với hắn ta mà chỉ muốn tiếp tục hợp tác, nhưng có vẻ cái tên này, đối với Trịnh Đăng Bảo trước kia ngoại trừ lợi ích ra thì cũng không có chuyện gì làm hắn phân tâm được.
"Anh nghĩ tôi rảnh rang để quản tới anh sao? Tôi đến đây bởi vì biết rằng chiếc USB mà anh đã giao cho bà Thanh kia, bây giờ chắc chắn bà ấy sẽ dùng tới nó để kéo tôi đi cùng. Nhưng trước cái tình hình này, bà Thanh thì lại đang ở trong tủ để phục vụ cho điều tra trốn thuế, việc người duy nhất bà ấy có thể tin tưởng để tung ra cái USB đó lần nữa chắc chắn là anh."
Trịnh Đăng Bảo tỏ ý hơi ngạc nhiên. Khế Phương mà trước đây anh ta từng quen biết đâu phải là người có nhiều tính toán đến như thế này? Chẳng lẽ trong thế giới showbiz kia đã thực sự thay đổi của con người: từ một cô gái hiền lương bây giờ cũng có thể trở thành người mưu mô nhiều tâm địa?
Thấy Trịnh Đăng Bảo có vẻ hơi thất thần không chú ý lại câu Khế Phương đã nói, cô mới lên tiếng lần nữa:
"Một lần không phòng bị để anh làm tổn thương như thế là quá đủ rồi. Ít nhất bây giờ mối quan hệ của chúng ta cũng không phải là quá tốt đẹp gì, tôi chỉ cần anh giúp tôi vì lợi ích của chính anh. Xong chuyện này, coi như mối quan hệ giữa chúng ta ngày trước hoàn toàn là xí xóa."
Trịnh Đăng Bảo kéo sát lại cái ghế ngồi ngay ngắn bên bàn:
"Được rồi! Nếu như bà Thanh giao cho tôi chiếc USB đó, cũng như giao cho tôi cái công việc đó. Tôi sẽ cố gắng giúp cho cô. Nhưng nếu như không phải là tôi thì tôi sẽ không dám chắc được."
Khế Phương nhìn vào ánh mắt của Trịnh Đăng Bảo mà gật đầu nhiều phần thể hiện sự chắc chắn.
Bà Thanh bây giờ ngoại trừ Trịnh Đăng Bảo ra thì cũng đâu có thể nhờ vả hay lương tựa thêm ai nữa?
Hương Phong vốn đã cao chạy xa bay mất luôn hình dạng từ ngày Hà Đặng Siêu cuốn gói.
Còn Nam Kha? Tên trợ lý với mái tóc che mất nửa khuôn mặt cùng mắt kính dầy bự phong ấn nốt phần còn lại?
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Khế Phương đã có thể mường tượng được ra mối quan hệ của hắn ta với Dư Vu Quân. Ngay khi ở trong quán bar đông đúc ấy, một người chẳng mấy khi ra ngoài, chẳng mấy khi rời công ty chính, toàn bộ ngoại giao toàn quyền đều giao cho Sương Phong, cũng chẳng bao giờ quen biết được với những người địa vị không cùng đẳng cấp. Vậy mà một lượt nhìn cũng có thể nhận ra ngay được trợ lý của Hà Đặng Siêu.
Quả thật chỉ cần nghe tới đây thôi, chẳng cần nói nhiều cũng biết được đây vốn là chuyện không bình thường.