Lọc Truyện

Kiếm Đế Vô Thượng - Vân Thiến (FULL)

“Mặc dù hiện tại tu vi của ta đã đạt đến Ngưng Khí tầng bảy, nhưng để đối mặt với một Thiên Cương tầng bảy như Vân Dị, chỉ bằng thực lực võ đạo thì hoàn toàn không thể trở thành đối thủ của hắn ta, trong hai tháng tới ta cần phải tăng tu vi lên thật nhanh.” 

 Kiếm Thần trở lại trong tiểu viện, nhỏ giọng lầm bầm. 

 “Chủ nhân, linh thức của người đã đạt đến cấp ba mươi tám, có thể sánh ngang với Phá Hư cảnh, tu luyện linh kỹ, hoàn toàn có thể dễ dàng chém giết Vân Dị kia, sao còn phải bận tâm như vậy?” 

 Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi xuất hiện trên vai Kiếm Thần, nhẹ nhàng nói với Kiếm Thần. 

 “Ngươi cho rằng kẻ thù của ta và ngươi chỉ có Vân Dị thôi sao?” 

 Nghe thấy như vậy, Kiếm Thần khẽ cười nói. 

 Tiểu Linh Nhi im lặng suy nghĩ một hồi, nụ cười ban đầu trên mặt nhạt dần, mặc dù nàng hồn nhiên ngây thơ, nhưng mặt này cũng chỉ lộ ra với Kiếm Thần. 

 Nàng đã sống nhiều năm như vậy, đương nhiên chỉ số thông minh cũng không thấp. 

 Hiện tại đám người của Vân phủ đã biết chuyện Kiếm Thần hồi phục lại, đương nhiên Vân Thiến cũng sẽ biết, đến lúc đó chắc chắn Vân Thiến sẽ không buông tha cho Kiếm Thần. 

 Không chỉ có Vân Thiến, ngay cả hai thế lực lớn là Vân phủ và Phá Kiếm Tông, những người có quan hệ với Vân Thiến, đều sẽ không dễ dàng buông tha cho Kiếm Thần. 

 “Hiện tại chúng ta đã lập giao ước hai tháng, với tính cách của Vân Dị, có lẽ có thể kéo dài thêm được một thời gian.” Kiếm Thần thấp giọng nói. 

 Trong nửa tháng tiếp theo, Kiếm Thần bế quan trong Càn Khôn Châu. 

 Ngày hôm nay, Kiếm Thần bước ra khỏi Càn Khôn Châu, đi tìm Kiếm Thanh Hồng. 

 “Tỷ, tỷ theo ta vào đây.” 

 Kiếm Thần nói với Kiếm Thanh Hồng. 

 Kiếm Thanh Hồng nghe xong thì cau mày, khó hiểu nhìn Kiếm Thần, nhưng cũng không từ chối mà đi theo Kiếm Thần vào trong phòng. 

 “Tỷ, tỷ hãy ghi nhớ bản công pháp này.” 

 Kiếm Thần lấy ra một miếng da thú, đưa cho Kiếm Thanh Hồng, Kiếm Thanh Hồng nghi hoặc nhận lấy miếng da thú. 

 Sau đó nàng ấy nói với Kiếm Thần: “Tiểu Thần, ta không thể tu luyện, đệ cho ta công pháp này ta cũng không thể sử dụng được.” 

 Sau khi nói xong, vẻ mặt Kiếm Thanh Hồng trở nên u ám. 

 Kiếm Thần nhìn vẻ mặt của Kiếm Thanh hồng lúc này, trong lòng cảm thấy đau xót, sau đó hắn nói với Kiếm Thanh Hồng. 

 “Tỷ, ta có thể giải quyết được tình trạng thể chất của tỷ, trước tiên tỷ hãy ghi nhớ công pháp tầng thứ nhất của Minh Vương Kinh này.” 

 Kiếm Thanh Hồng nghe xong thì giật mình sửng sốt, sau đó ngẩng đều lên nhìn về phía Kiếm Thần, trong mắt tràn ngập mong đợi, nàng ấy đang xác nhận lời nói của Kiếm Thần có phải sự thật hay không. 

 Kiếm Thần mỉm cười gật đầu, Kiếm Thanh Hồng nhìn thấy như vậy, nụ cười lập tức xuất hiện trên mặt. 

 Lúc Kiếm Thần nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Kiếm Thanh Hồng thì sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó. 

 Kiếm Thanh Hồng cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Thần, má nàng ấy hơi ửng hồng, sau đó vội vàng cúi đầu bắt đầu ghi nhớ Minh Vương Kinh. 

 Mãi một lúc sau Kiếm Thần mới tỉnh táo lại, nhìn thấy khóe miệng Kiếm Thanh Hồng hơi nhếch lên. 

 Trong khoảng thời gian Kiếm Thần ở trong Càn Khôn Châu này, ngoài việc tu luyện ra, thật ra hắn còn muốn giải quyết vấn đề thể chất của Kiếm Thanh Hồng. 

 Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của Kiếm Vô Khuyết, đương nhiên hắn chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể nhìn ra được tình trạng thể chất của Kiếm Thanh Hồng, thể chất của Kiếm Thanh Hồng chính là Hắc Ám chi thể mà vạn năm khó gặp được. 

 Nhưng bây giờ sức mạnh hắc ám kia vẫn còn chưa thức tỉnh, bị trói chặt bên trong đan điền, hơn nữa bên trong các kinh mạch lớn, khiếu huyệt của Kiếm Thanh hồng đều tích trữ một lượng sức mạnh hắc ám lớn đến mức đáng kinh ngạc, cũng bởi vì sức mạnh hắc ám này khiến kinh mạch của nàng ấy vững như bàn thạch, hoàn toàn không thể mở ra được. 

 Cũng vì như vậy mà Kiếm Thanh Hồng bị người ngoài coi như một phế thể. 

 “Chủ nhân, xin người hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu như người giải quyết tình trạng thể chất của nàng ấy, nhất định sẽ dẫn đến thiên địa dị biến, đến lúc đó đương nhiên sẽ có tuyệt cường giả xuất hiện.” 

 Lúc này, Tiểu Linh Nhi nhẹ giọng nói. 

 Kiếm Vô Khuyết nghe xong lời này, không khỏi rơi vào trầm tư, đương nhiên hắn biết chuyện này. 

 “Cho nên ta quyết định sẽ để nàng ấy tiến vào Càn Khôn Châu.” 

 Kiếm Thần nói với Tiểu Linh Nhi. 

 “Chủ nhân....” 

 “Được rồi Linh Nhi, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng ta tin tưởng nàng ấy.” 

 Kiếm Thần trực tiếp ngắt lời Tiểu Linh Nhi, hắn biết Tiểu Linh Nhi muốn nói cái gì. 

 Nếu một bảo vật như Càn Khôn Châu bị lộ ra ngoài, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của vô số cường giả, mà tu vi hiện tại của Kiếm Thần còn thấp, hoàn toàn không thể chống cự được. 

 Cho nên cách duy nhất là không để lộ ra ngoài. 

 “Chủ nhân, Phong Phi Dương cũng biết về sự tồn tại của Càn Khôn Châu, tuy rằng đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng với tính cách của hắn ta, chắc chắn vẫn đang tìm kiếm chủ nhân và Càn Khôn Châu, cho nên...” 

 Thời điểm Kiếm Thần nghe thấy ba chữ “Phong Phi Dương” này, sắc mặt của hắn lập tức tối sầm lại, ánh mắt dày đặc sát ý, huyền lực bên trong cơ thể cũng vì cảm xúc của Kiếm Thần mà bắt đầu dâng trào. 

 Tiểu Linh Nhi cũng cảm nhận được cảm xúc của Tiểu Linh Nhi vào lúc này, nàng lập tức im lặng. 

 Kiếm Thần áp chế cảm xúc cuồng loạn trong lòng, từ từ bình tĩnh lại, sau đó suy nghĩ của hắn không nhịn được quay trở lại mười vạn năm trước. 

 Bóng dáng kia lại hiện lên trong tâm trí của hắn, nam tử luôn nở nụ cười ấm áp trên môi, nam tử mà hắn cho rằng có thể tin tưởng gửi gắm. 

 Đáng tiếc hắn đã sai khi gửi gắm cho hắn ta, cũng bởi vì sự tin tưởng của bản thân mà hắn thất bại thảm hại, chôn vùi hàng vạn hàng nghìn cường giả Nhân tộc. 

 Nghĩ đến đây, hai tay Kiếm Thần siết chặt thành nắm đấm, một tia máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay của hắn, bởi vì dùng lực quá mức mà gân xanh trên nắm tay phải nổi lên. 

 Đúng lúc này, Kiếm Thần cảm nhận được cảm giác mềm mại truyền đến từ nắm tay phải. 

 Kiếm Thần phục hồi tinh thần, nhìn sang tay phải, chỉ thấy Kiếm Thanh Hồng đã bỏ miếng da thú xuống từ lúc nào, đi đến bên cạnh Kiếm Thần, nắm lấy tay phải của Kiếm Thần, nhìn Kiếm Thần với ánh mắt đầy thương xót. 

 “Đã nhớ xong chưa?” 

 Kiếm Thần nhìn Kiếm Thanh Hồng, nụ cười lại hiện lên trên mặt. 

 “Ừm.” 

 Kiếm Thanh Hồng nhìn về phía Kiếm Thần, nhẹ nhàng nói. 

 “Ta đưa tỷ đến một nơi.” 

 Sau đó Kiếm Thần nắm lấy tay Kiếm Thanh Hồng, tâm niệm khẽ động, liền đi đến bên trong Càn Khôn Châu. 

 Đi vào một nơi xa lạ thế này, Kiếm Thanh Hồng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn xung quanh, trong mắt lộ ra vẻ khó tin. 

 “Tiểu Thần, cái này...” 

 Kiếm Thanh Hồng nhìn xung quanh rồi hỏi Kiếm Thần. 

 “Đây là một bảo vật không gian mà ta có được, lúc này chúng ta đang ở bên trong bảo vật không gian, tỷ, tỷ uống viên đan dược này vào đi, ta sẽ đánh thức thể mạch cho tỷ.” 

 Kiếm Thần nhẹ giọng trả lời, sau đó lấy ra một bình ngọc. 

 Kiếm Thanh Hồng nhận lấy bình ngọc, lấy Hắc Huyền Đan ra, sau đó nhìn Kiếm Thần. 

 Nàng ấy cũng không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp uống vào, một lúc sau, sắc mặt Kiếm Thanh Hồng trở nên tái nhợt. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!