Những lời này đều là Tiêu Trần dạy Sở Vô Minh nói. So với Sở Vô Song, hiển nhiên Sở Vô Khuyết càng thêm khó thuyết phục. Nhưng không sao, bởi vì trên tay Sở Vô Minh có lợi thế có thể ép Sở Vô Khuyết phải cúi đầu.
Cho tới nay, đối với việc tranh giành vị trí Thái tử, có thể nói ba người Sở Vô Khuyết, Sở Vô Song và Sở Vô Minh kịch liệt dị thường. Tuy nói Sở Vô Minh vẫn luôn ở thế yếu, nhưng có thể kien trì lau nhu vậy cung đủ để chứng minh một việc, cho dù là So Vo Khuyết hay Sở Vo Song thì đều không có cach nao tiêu diệt hoàn toàn Sở Vô Minh. Vì thế cho nên Sở Vô Minh mới có thể kéo dài hơi tàn cho đến bây giờ, đến tận khi gặp phải chuyện của Tiêu Trần thì mới có chút thay đổi.
Chính vì vậy, thế lực của Sở Vô Minh là không thể khinh thường. Cũng có nghĩa nếu như Sở Vô Minh nghiêng về một trong hai người là Sở Vô Khuyết hoặc Sở Vô Song, có thể nói người còn lại sẽ mất đi khả năng tranh giành ngôi vị Thái tử.
Vậy nên cũng không khó lý giải vì sao sau khi nghe Sở Vô Song phân tích thì sắc mặt của Sở Vô Khuyết lại bỗng nhiên biến sắc. Một khi những lời Sở Vô Minh nói trở thành sự thật, hắn ta đồng ý gia nhập phe Sở Vô Song, chỉ trong nháy mắt thế lực của Sở Vô Song sẽ vượt xa hắn.
Sở Vô Khuyết nhìn chẳm chẳm vào Sở Vô Minh, dường như trong mắt hắn ta lóe lên hàn ý. Trầm mặc một hồi lâu, Sở Vô Khuyết mới chậm rãi mở miệng: "Tam đệ đang nói đùa sao? Nhiều năm như vậy, tam đệ chưa bao giờ có ý nghĩ ăn nhờ ở đậu, vì sao bây giờ lại nói mấy lời như vậy?"
"Đại ca biết rõ mà còn cố hỏi, vì Tiêu Trần huynh, ta có thể chủ động rời khỏi Đế Đô, huống chi là đầu nhập vào phe nhị ca? Thật không dám giấu diếm, trước khi đến chỗ đại ca, ta đã đi tìm nhị ca rồi. Nhị ca cũng đã đồng ý với yêu cầu của ta, nhưng ta chỉ lo dựa vào một mình nhị ca thì chưa đủ, cho nên ta mới tới đây. Nhưng nếu đại ca không muốn, ta tuyệt đối sẽ gia nhập vào phe của phía nhị ca, không tin thì đại ca có thể thử một lần."
Nghe Sở Vô Khuyết nói, Sở Vô Minh không chút yếu thế trả lời.
Muốn Sở Vô Khuyết ra mặt trừ bỏ tội danh cho Tiêu Trần tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản, chỉ khi dùng cách này mới có thể khiến Sở Vô Khuyết không thể nào từ chối.
Quả nhiên, sau khi nghe Sở Vô Minh trả lời một cách vô cùng kiên định, Sở Vô Khuyết lập tức tỏ ra do dự.
Hắn rất rõ ràng, cho dù Sở Vô Minh không rời khỏi Đế Đô thì sau khi trải qua chuyện này, Sở Vô Minh cũng sẽ tổn thất lớn. Cho nên Sở Vô Minh có rời khỏi Đế Đô hay không, đối với Sở Vô Khuyết mà nói cũng không quan trọng.
Cũng bởi vì như thế, hiển nhiên Sở Vô Khuyết sẽ không giúp Tiêu Trần thoát tội để đổi lấy việc Sở Vô Minh rời khỏi Đế Đô. Trong mắt Sở Vô Khuyết, thay vì để cho Sở Vô Minh rời khỏi Đế Đô, còn không bằng giết chết Tiêu Trần, như vậy lại càng ổn thỏa và gọn gàng hơn.
Nhưng mà việc khiến Sở Vô Khuyết không ngờ tới chính là Sở Vô Minh lại lợi dụng Sở Vô Song để uy hiếp hắn. Còn hắn ta, đối mặt với lời uy hiếp này, vậy mà hắn ta lại không có cách nào xoay chuyển cục diện.
Hắn ta không chắc lời của Sở Vô Minh nói có thật hay không, xét về tính cách của Sở Vô Minh, hắn sẽ không chịu khom lưng uốn gối tôn kẻ khác lên đầu mình đâu, nếu không cũng sẽ không khổ sở chống đỡ nhiều năm như vậy. Sở Vô Khuyết không chắc đâu mới là đáp án đúng, nhưng hắn cũng không dám đánh cuộc. Nếu Sở Vô Minh thật sự nổi giận mà chấp nhận lui về dưới trướng Sở Vô Song, vậy chẳng khác nào ép hắn ta vào đường cùng.
Hắn ta bình tĩnh nhìn sâu vào mắt Sở Vô Minh, cùng lúc đó, Sở Vô Minh không hề né tránh khi phải đối diện với Sở Vô Khuyết. Sở Vô Khuyết có thể nhìn thấy trong ánh mắt của người tam đệ này không hề chứa một chút thủ đoạn tính kế nào.
Hắn muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt Sở Vô Minh, nhưng Sở Vô Khuyết lại thất vọng rồi, huynh đệ hai người nhìn nhau suốt nửa ngày. Cuối cùng, Sở Vô Khuyết cao giọng cười nói:
"Ha ha, tam đệ nặng lời quá, nếu ngươi đã tự mình tới nhờ cậy, chắc chắn đại ca ta sẽ đứng về phía ngươi. Yên tâm đi, đại ca biết phải làm thế nào."
Không có sự lựa chọn nào khác, Sở Vô Khuyết chỉ có thể gật đầu đồng ý, nghe Sở Vô Khuyết chấp thuận. Sở Vô Minh khẽ gật đầu nói: "Vậy ta xin đa tạ Đại ca, sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ lập tức rời khỏi Đế Đô, từ nay về sau không tham dự vào chuyện tranh giành ngôi vị Thái tử."
Sở Vô Minh cam đoan thêm một lần nữa, sau đó hai huynh đệ lại giả bộ khách sáo mấy câu, đến lúc này Sở Vô Minh mới rời đi.
Chỉ trong thời gian một buổi tối, Sở Vô Minh lần lượt đến bái phỏng Sở Vô Khuyết và Sở Vô Song, hơn nữa đã nhận được sự giúp đỡ của cả hai người. Như vậy thì kế hoạch của Tiêu Trần cũng tính là thành công hơn phân nửa, kế tiếp chỉ còn đợi chính bản thân Tiêu Trần nữa thôi. Về phần Sở Vô Minh, hắn đã hoàn thành chuyện Tiêu Trần giao phó rồi.
Một đêm tưởng dài mà chỉ trong chớp mắt đã trôi qua, giữa trưa ngày hôm sau, Tiêu Trần đang ở thiên lao thì nhận được thông báo Sở Mục muốn gặp hắn.
Cuối cùng cũng tới rồi, qua một đêm mới muốn gặp hắn, có lẽ đến lúc này Sở Mục cũng đã sắp xếp xong hết thảy mọi việc. Trên mặt Tiêu Trần lộ ra một nụ cười ung dung, hắn nhìn thẳng vào thái giám trước mắt rồi nói: "Dẫn đường đi."
Bốn cường gia Đạo Ton Canh sieu cap ap giải Tieu Trần đen Vũ Hòa Cung, dọc theo đường đi bốn người này đều vô cùng căng thẳng, sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Mà so với bốn người bọn hắn, Tiêu Trần thân là đương sự lại có vẻ hết sức thoải mái, dường như hắn không hề lo lắng cho kết cục của bản thân chút nào.
Thấy Tiêu Trần vẫn còn thoải mái như vậy, bốn gã cường giả Đạo Tôn Cảnh siêu cấp đều vô cùng tò mò, thầm nhủ tên Tiêu Trần này không phải là kẻ ngốc đó chứ? Đã là người sắp chết rồi mà hắn còn bình tĩnh như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!