Sau khi Tiêu Trần xuất hiện, ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung lên người hắn. Cùng lúc đó, trong đôi mắt Nhị hoàng tử Sở Vô Song lại bốc lên ý muốn diệt trừ một đối thủ mạnh. Hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt đột phá Vấn Đạo Cảnh của Tiêu Trần, là lúc hắn không hề có năng lực phản kháng, nếu lúc này ra tay diệt trừ hắn, vậy phần thắng phải lên đến chín phần mười.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, Sở Vô Song đã có ý định sẽ động thủ ngay. Tuy đánh chết Tiêu Trần trước mắt bao người là chuyện không hay cho lắm, nhưng cứ nghĩ đến những uy hiếp cực lớn mà Tiêu Trần có thể mang đến cho mình trong tương lai là Sở Vô Song lập tức hạ quyết tâm. Nhân vật xuất sắc như vậy mà không thể cống hiến sức lực cho hắn ta thì phải mau chóng giết chết, bắt hắn trả giá một ít cũng xem như đáng giá.
Sở Vô Song đang chuẩn bị động thủ, nhưng Sở Vô Minh đã dẫn người bảo hộ chung quanh Tiêu Trần trước lúc hắn ra tay.
Vừa rồi trong luc lơ đang Sở Vô Minh cảm nhận được sát ý từ trên người Sở Vô Song khien han ta het sức hoang hot. Đương nhiên han ta biết tên Sở Vô Song có chủ ý gì, cho nên hắn ta không hề do dự chút nào, lập tức dẫn người đến bảo hộ Tiêu Trần chặt chẽ.
Nhìn động tác của Sở Vô Minh, sắc mặt Sở Vô Song trầm xuống. Cùng lúc đó, Sở Vô Minh cũng lạnh giọng cười nói: "Nhị ca muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn giết người giữa ban ngày ban mặt hay sao?"
Đoán được mấy suy tính bẩn thỉu trong lòng Sở Vô Song, đương nhiên Sở Vô Minh sẽ không để hắn ta thực hiện thành công. Ai muốn giết Tiêu Trần, Sở Vô Minh tuyệt đối không cho phép. Ở trong mắt Sở Vô Minh, không ai có thể thay thế Tiêu Trần.
Sở Vô Minh tự mình dẫn người bảo vệ bốn phía xung quanh Tiêu Trần. Chuyen đã đến nước này, hiển nhiên Sở Vô Song đã mất đi cơ hội tốt để ra tay. Sở Vô Song hoàn toàn có thể đánh chết Tiêu Trần ngay trước mặt mọi người, nhưng hắn ta lại không thể làm như vậy với Sở Vô Minh. Đây hoàn toàn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lạnh lùng nhìn lướt qua Sở Vô Minh, Sở Vô Song hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.
Suốt một canh giờ, dưới sự bảo hộ của Sở Vô Minh, cuối cùng Tiêu Trần cũng đã hoàn toàn đột phá thành công, tu vi của hắn từ Thiên Nhân Cảnh đại viên mãn đột phá đến Vấn Đạo Cảnh sơ cấp, thực lực của Tiêu Trần cũng tăng lên rất nhiều.
Không giống Thiên Nhân Cảnh, võ giả Vấn Đạo Cảnh là tồn tại đã chạm tới Đạo. Bọn hắn không chỉ có thể chạy như bay trên không trung, thậm chí chỉ một động tác giơ tay nhấc chân cũng có thể thu thập linh khí xung quanh để cung cấp cho bản thân sử dụng.
Đã có thể điều động linh khí quanh thân, tức là lực công kích của cường giả Vấn Đạo Cảnh đã mạnh hơn võ giả Thiên Nhân Cảnh rất nhiều, đây là bước nhảy vọt về chất.
Tiêu Trần chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nhìn về phía Sở Vô Minh vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh mình, khẽ cười nói: "Đa tạ điện hạ."
"Tiêu huynh khách khí, có hạng người ti bỉ muốn làm những việc xấu xa, đương nhiên bổn cung không cho phép việc đó xảy ra." Nghe thấy lời này của Tiêu Trần, Sở Vô Minh cũng mỉm cười gật đầu, sau đó hắn ta quay lại nhìn Sở Vô Song lạnh lùng cười nói.
Lời này rõ ràng là nói để cho Sở Vô Song nghe, sau khi nghe xong sắc mặt Sở Vô Song lập tức tối sầm. Thế nhưng hiện tại Tiêu Trần cũng đã hoàn thành đột phá, muốn giết hắn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, cần phải tìm một cơ hội khác. Nghĩ xong, Sở Vô Song không nói thêm gì, hắn ta dẫn theo đám người phía sau xoay người rời đi.
Sở Vô Song bỏ đi, Tiêu Trần đột phá, Đạo Chi Lộ lần này cũng coi như kết thúc viên mãn. Sau đó Tiêu Trần và Sở Vô Minh trở về đảo Nhân Viện, hắn đã ở trong Đạo Chi Lộ suốt mười ngày. Sở Vô Minh nói cho Tiêu Trần trong thời gian đó hơn mười võ giả trẻ tuổi của Thiên Thần Cư đã tiến vào Học viện Hoàng thất, hiện giờ đều đang tu luyện ở ngoại viện.
Trở lại Vô Trần Cư, Tiêu Trần trực tiếp lựa chọn bế quan. Vừa mới đột phá Vấn Đạo Cảnh, Tiêu Trần nóng lòng muốn củng cố vững chắc cảnh giới vừa mới đột phá. Vừa hay hắn có không ít thứ tốt, hoàn toàn có thể củng cố thật chắc tu vi cảnh giới của mình trong thời gian ngắn nhất.
Hắn bế quan liên tiếp ba ngày. Trong ba ngày này, Sở Vô Minh đến tìm Tiêu Trần rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được câu trả lời cho biết Tiêu Trần đang bế quan, Sở Vô Minh cũng không tiện quấy rầy.
Mãi cho đến ba ngày sau, Tiêu Trần vừa xuất quan, Sở Vô Minh nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới ngay. Trông hắn có vẻ rất gấp gáp, không hề vòng vo khách sáo, Sở Vô Minh trực tiếp nói rõ:
"Tiêu Trần huynh, ta chờ ngươi khổ sở quá đi."
"Điện hạ có việc gấp sao?" Nghe Sở Vô Minh nói thế, Tiêu Trần bèn mỉm cười trả lời.
"Ài, Tiêu huynh có điều không biết, hôm nay chính là ngày đại hôn của Ngũ đệ ta, Tiêu huynh bế quan mấy ngày nay, ta còn tính sẽ đến tham gia một mình." Sở Vô Minh nói.
Việc vui của Ngũ hoàng tử tất nhiên phải mở tiệc chiêu đãi bốn phương, Sở Vô Minh tuyệt đối không được vắng mặt, dù gì hai người cũng là thân huynh đệ. Hơn nữa mặc kệ là Sở Vô Minh, Sở Vô Khuyết hay Sở Vô Song thì hôm nay cũng phải đi, còn có các hoàng tử và công chúa khác.
So Vô Minh vốn định đen đo một mình, nhung ma Tieu Trần đa xuat quan, đương nhiên hai người phải đi cùng nhau. Dù sao thì Ngũ hoàng tử cũng đã nói rõ ở trên thiệp mời là muốn mời Tiêu Trần.
Nghe Sở Vô Minh nói lời này, Tiêu Trần tức khắc mỉm cười. Hắn còn tưởng rằng là chuyện kinh thiên động địa cỡ nào kia, thì ra chỉ là tiệc mừng của Ngũ hoàng tử, vậy thì đi một chuyến thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!