Mạnh Vân Thịnh suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Đương nhiên là không. Triều đình Đông Tề là bá chủ Trung Nguyên, thực lực hoàng tộc Đông Tề chắc chắn không kém.
Hơn nữa Sở đại nhân, nói một câu không dễ nghe thì cho dù bây giờ ngươi là võ lâm chí tôn trong khu vực Bắc Yên, thống lĩnh giang hồ Bắc Yên, nhưng trong triều đình Bắc Yên, ngươi cũng không không phải người có quyền quyết định đúng không?
Ngươi có thể nâng đỡ trực hệ của hoàng tộc Hạng thị lên hoàng vị, nhưng ngươi đừng hòng nâng một kẻ chi phụ leo lên hoàng vị.
Chỉ khi chuyện ngươi làm không chạm tới giới hạn chịu đựng của Bắc Yên, ngược lại lợi ích của hai bên nhất trí, các ngươi mới không có xung đột.
Bằng không cho dù hoàng tộc Bắc Yên có cá chết rách lưới, bọn họ cũng không để quyền hành rơi vào tay người ngoài.”
Nghe Mạnh Vân Thịnh nói vậy, Hạng Sùng không khỏi ưỡn ngực.
Thân là đế vương, Mạnh Vân Thịnh nhìn nhận những thứ này rất rõ ràng, thậm chí còn rõ hơn Hạng Sùng.
Lần này Sở Hưu giúp Hạng Lê đoạt vị là trong phạm vi quy tắc nên y mới có thể thành công, mới được toàn bộ triều đình Bắc Yên tán thành.
Nhưng nếu y không tuân theo quy củ, nâng đỡ một kẻ không có tư cách leo lên hoàng vị, hay giúp người ngoài leo lên hoàng vị, chắc chắn y sẽ bị toàn bộ hoàng tộc Bắc Yên và triều đình chống trả, thậm chí là cá chết rách lưới.
Sau khi hắn nói xong, Sở Hưu mới híp mắt lại nói: “Nếu vậy bệ hạ còn do dự gì nữa? Chẳng lẽ bệ hạ chưa thấy rõ nhân quả trong chuyện này à?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mạnh Vân Thịnh biến sắc, hiển nhiên đã nghĩ ra điều gì.
Mạnh Vân Thịnh không phải người tầm thường, ngược lại hắn còn thông minh hơn Lữ Hạo Xương nhiều, cũng rất quyết đoán. Chẳng qua Tây Sở vốn có thiếu hụt, cho dù đổi thành loại bá chủ như Hạng Long cũng chẳng có cách nào xoay chuyển tình thế.
Cho nên Mạnh Vân Thịnh suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Sở Hưu, cũng đã hiểu ra.
Đông Tề tấn công Bắc Yên, Tây Sở không thể ngồi yên được, cũng như lần tam quốc đại chiến trước đây.
Bất luận Đông Tề hứa hẹn điều gì, Tây Sở cũng không tin.
Thậm chí ngược lại, nếu Bắc Yên thế lớn hơn Đông Tề, sẽ biến thành Tây Sở giúp Đông Tề.
Lần này Mạnh Vân Thịnh do dự là vì chuyện này không chỉ dính tới ân oán lợi ích giữa ba nước mà còn kèm cả giang hồ, có tranh đấu giữa hai giới Chính Ma, cho nên Mạnh Vân Thịnh mới do dự.
Nhưng câu hỏi thứ hai của Sở Hưu lại khiến hắn thức tỉnh. Giang hồ là giang hồ, triều đình là triều đình, hai bên có thể liên thủ, nhưng phải nhìn nhận riêng biệt.
Võ lâm Chính đạo không cách nào ảnh hưởng tới quyết sách của Đông Tề, bây giờ hai bên liên thủ chỉ là vì có chung mục đích.
Võ lâm triều đình muốn tiêu diệt tên tà ma ngoại đạo Sở Hưu, Đông Tề thì ngấp nghé Bắc Yên.
Lần này nếu Tây Sở không ra tay, bỏ mặc Đông Tề hủy diệt Bắc Yên, vậy mục tiêu tiếp theo của Đông Tề chính là Tây Sở!
Đúng như Mạnh Vân Thịnh đã nói, đến lúc đó e là Tây Sở còn không cầm cự được ba tháng.
Đừng nhìn đám tông môn chính đạo nói năng đường hoàng như vậy, lo lắng cho thương sinh, sợ sinh linh đồ thán gì đó.
Nhưng một khi Đông Tề tấn công Tây Sở, chưa nói bọn họ có quan tâm hơn, cho dù bọn họ thật sự quan tâm, Đông Tề có nghe lời bọn họ không? Sẽ dừng bước thân thống nhất thiên hạ hay sao?
Cho dù Lữ Hạo Xương có dốt nát, có ngu ngốc đến đâu đi nữa, chỉ thiếu nửa bước là thống nhất thiên hạ, hoàn thành chiến công vĩ đại mà các đời tiên hoàng trước không thể làm được, hắn có dừng lại không?
Đến lúc đó, ngoài đầu hàng ra thì Tây Sở làm gì còn con đường nào khác?
Không bao giờ được đặt tương lai của mình trong tay người khác. Mạnh Vân Thịnh hiểu rất rõ chuyện này.
Nửa ngày sau Mạnh Vân Thịnh thở dài một tiếng, nói với đám người Khánh tiền bối: “Chư vị, xin lỗi. Tây Sở ta không muốn nhúng tay vào tranh chấp trong giang hồ, cũng không quan tâm tới ân oán giữa hai giới Chính Ma.
Nhưng Đông Tề là đại địch của Tây Sở chúng ta, trẫm cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh. Cho nên chỉ cần Đông Tề xuất binh đánh Bắc Yên, Tây Sở ta cũng sẽ xuất binh tấn công Đông Tề!”
Không đợi đám người Khánh tiền bối nói tiếp điều gì,Mạnh Vân Thịnh đã trầm giọng nói: “Vũ Văn Phục!”
“Có thần!”
Vũ Văn Phục lập tức ưỡn thân thể tròn vo, dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng sải bước tới trước mặt Mạnh Vân Thịnh.
“Từ ngày mai, lập tức điều động Lang Gia Quân đến biên giới Đông Tề, đồng thời tập kết đại quân Tây Sở, xuất binh tấn công Đông Tề!”
Nghe Mạnh Vân Thịnh nói như vậy, đám người Khánh tiền bối cùng lắc đầu.
Thân là đế vương Tây Sở, Mạnh Vân Thịnh cũng là người quyết đoán, một khi đã quyết định, hắn sẽ không thay đổi.
Truyện full không bị ẩn mất một phần chỉ có tại mê truyện hot hoặc truyen.azz vì các bên khác là ăn cắp. Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Huống hồ bọn họ cũng là tông môn ở Tây Sở, lúc bình thường có quan hệ không tệ với triều đình Tây Sở, đương nhiên bọn họ cũng hiểu chỗ khó xử của Mạnh Vân Thịnh.
Lần này không thể trách Mạnh Vân Thịnh đứng về phía giới Ma đạo, hắn chỉ lựa chọn đứng về phía Bắc Yên. Muốn trách thì chỉ có thể trách Đông Tề quá mạnh, có đổi lại là ai cũng cảm thấy đây là một uy hiếp.
Cho nên lúc này nghe Mạnh Vân Thịnh lựa chọn như vậy, bọn họ cũng không đe dọa gì, chỉ chắp tay một cái rồi quay người bỏ đi.
Đương nhiên bọn họ cũng không thể hiện thái độ thân thiện gì với đám người Sở Hưu và Đông Hoàng Thái Nhất.
Sau khi đám người Khánh tiền bối đi khỏi, Mạnh Vân Thịnh mới nhìn sang phía bọn Sở Hưu, thần sắc hiền hòa nói: “Chắc đây là lần đầu Sở đại nhân đến Bắc Yên, trẫm sẽ sai người chuẩn bị yến tiệc, chiêu đãi chư vị một chút.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng trước mắt đại quân của Đông Tề đã tiếp cận, không khéo bây giờ chiến sự đã bắt đầu. Thời gian cấp bách, chúng ta phải về trợ giúp.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mạnh Vân Thịnh cũng không ép, để đám người Sở Hưu đi trước.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Mạnh Vân Thịnh đột nhiên ngồi phịch xuống ghế rồng, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
"Bệ hạ!"
Vũ Văn Phục vội vàng đi tới nghênh đón.
Mạnh Vân Thịnh ôm đầu xua tay nói: “Trẫm không sao, chỉ thấy bi ai mà thôi.
Hai giới Chính Ma đại chiến, Đông Tề và Bắc Yên tranh bá, rõ ràng chuyện này không liên quan tới Tây Sở ta, kết quả lần nào Tây Sở cũng bị liên lụy hao binh tổn tướng, đại thương nguyên khí.
Tên Sở Hưu kia có một câu nói được lưu truyền rộng rãi trên giang hồ. Thân ở trong giang hồ, yếu cũng là một loại tội.
Câu nói này đặt lên người Tây Sở chúng ta cũng rất phù hợp.
Yếu chính là tội lớn!
Trẫm không cần Tây Sở ta có thể thống nhất thiên hạ, chỉ mong có ngày Tây Sở khiến cho mọi người phải ngước nhìn, chứ không phải lần nào có đại chiến cũng thành nhân vật phụ, thậm chí không có quyền chọn đánh hay không đánh!”
Thấy Mạnh Vân Thịnh kích động như vậy, Vũ Văn Phục cũng thở dài một tiếng.
Hắn ở trong triều đình lâu năm, trước kia là giặc cướp trong giang hồ, trong lúc trọng thương thì được tiên hoàng đời trước cứu giúp khi đang đi du lịch. Từ đó trở đi hắn luôn trung thành với Mạnh thị ở Tây Sở.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!