Lọc Truyện

Không Thể Ngừng Yêu - Thủy Mặc Phu Nhân (FULL)

Mà Đường Tố Tố, hẳn lúc này cũng đã rơi vào ảo giác. Trong mắt cô lúc này đã không còn gì ngoại trừ mong muốn giết chóc.

Trợ lý Trương vừa đến, nhìn thấy cảnh này rùng mình. Anh †a näm lấy tay của Lục Cẩn Ngôn:

"Lục tổng, đừng tiến lên. Cô ấy bị điên rồi. Cô ấy không nhận ra anh đâu!"

Đường Tố Tố lúc này quả thực đã bị điên. Trong mắt cô hẳn lên những tia đỏ, nụ cười tựa quỷ. Đối với cô, tất cả những

kẻ ở đây đều là kẻ thù.

Bàn tay cô nắm chặt cổ chai, trên tay đã đầy vết thương, máu chảy xuống ròng ròng.

Lục Cẩn Ngôn gạt tay trợ lý Trương ra, từ từ tiến lên: "Tố Tố, chúng ta vê nhà, được không?”

Đường Tố Tố huơ huơ chiếc chai trong tay:

"Cút ngay! Nếu không chết cũng đừng trách tao." Bàn tay của Lục Cẩn Ngôn run run:

"Đừng, đừng động nữa. Em bị thương rất nặng rồi. Lại đây, chúng ta về nhà, anh là Cẩn Ngôn mà!”

"Cẩn Ngôn?" - Cô hơi ngẩn ra. "Đúng vậy, anh là Cẩn Ngôn!"

Đường Tố Tố lắc đầu buồn bã:

"Không phải, anh ấy bỏ tô

Tim của Lục Cẩn Ngôn thít chặt lại. Nhìn cô giống như. một đứa trẻ bị tổn thương, anh có cảm giác như những mảnh chai kia đang đâm thẳng vào lồng ngực mình.

Bên dưới cơ ngực, trái tim bị quấy cho nát bấy, từng mảnh vụn lại bị cho lên lửa mà đốt.

Giọng anh càng nhẹ đi,n nhân cơ hội cô đang ngẩn người mà tiến sát:

"Không phải đâu, anh ấy yêu em mà. Cả đời này, anh ấy chỉ có một mình em thôi."

"Thật không?" - Cô lại ngây thơ hỏi lại một câu. Lục Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Thật!"

Hai người chỉ cách nhau hơn một cánh tay. Trong con ngươi của Đường Tố Tố xuất hiện ý cười.

Phập!

Tiếng vật sắc nhọn đâm vào da thịt. Mảnh chai vỡ đã đâm vào ổ bụng của Lục Cẩn Ngôn máu ngay lập tức túa ra. Anh cũng đồng thời nắm lấy bàn tay cô.

Đường Tố Tố hoảng loạn hét lên:

"Tao phải trở về với Cẩn Ngôn, anh ấy đang chờ. Tao đã nói rồi, đừng có bước lên, sẽ chết đấy!"

Cô quả thực vẫn không nhận ra anh là ai. Trong mắt cô lúc này, toàn bộ những người xung quanh đều là kẻ địch.

Trợ lý Trương bất động một chút vì hoảng sợ, sau đó bước lên muốn chế trụ Đường Tố Tố. Lục Cẩn Ngôn lại quäc

mắt, dọa cho anh ta quay trở về.

Anh lấy hơi, cố đè giọng của mình thật thấp, thật thâm tình, giống như lời thủ thỉ của những cặp tình nhân.

"Tố Tố, lê còn xanh, còn chát. Em có ăn không?” Tiếng nói trầm thấp lọt vào trong tai, dần dần đẩy đi mây mù. Đường Tố Tố giống như bừng tỉnh, thổn thức bật ra hai tiếng:

"Cẩn... Ngôn..."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!