Lọc Truyện

Không Thể Ngừng Yêu - Thủy Mặc Phu Nhân (FULL)

Đường Tố Tố làm sao không cảm nhận được ác ý đó, nhưng cô đã không còn tâm trạng nào để buồn rầu và thất vọng vì tình thân nữa.

Lục Cẩn Ngôn mạnh mẽ ôm lấy cô gái đang ngẩn ngơ. vào trong lòng, che chở cho cô.

"Người đưa tài liệu cho nhà họ Cố là tôi, không phải vợ của tôi. Bà Đường đây hiểu lầm rồi thì phải."

Cả Hoàng Như mà Đường Tố Tố đều nhìn chăm chăm vào anh.

Lục Cẩn Ngôn cho người trong lòng mình một ánh mắt trấn an, sau đó lại nói cùng Hoàng Như.

"Cô ta đang có thai, tôi không thể nào tống cô ta vào tù được. Nhưng mà chuyện của em gái tôi làm sao như thế đã xong? Trước để dì Cố dạy dỗ cô ta, sau đấy đợi ngày đứa trẻ sinh ra, đích thân tôi sẽ tống cô ta vào tù, trả lại công lý cho Thư Dung, cho vợ của tôi."

Nhà họ Lục và nhà họ Cố có quan hệ họ hàng, những điều Lục Cẩn Ngôn nói về tình về lý đều không có chỗ nào bắt bẻ được.

Hoàng Như sớm đã sợ rúm người từ lâu. Bà ta chia đầu xuống thấp, khóc như mưa:

"Lục tổng, con bé bị oan. Anh đừng có nghe người khác xúi bẩy. Xe đâm cô Lục là của Đường Tố Tố, chính nó cũng đã nhận tội rồi. Bây giờ vì muốn gả vào nhà giàu, nó còn dám đổ tội cho chị mình. Lục tổng đừng có để bị dắt mũi. Con bé đó từ nhỏ đã ác độc thâm thiểm, làm toàn chuyện xấu."

Lục Cẩn Ngôn từng áp đặt những suy nghĩ này lên người Đường Tố Tố, nhưng bây giờ anh mới thấy cách nghĩ đó thật ngu ngốc.

Dù hồi nhỏ cô xấu tính thế nào, sau này chẳng lẽ không có cơ hội để thay đổi? Còn Đường Hải Quỳnh, cô bé rạng rỡ như ánh mặt trời năm xưa, cuối cùng cũng không thắng nổi cám dỗ của danh vọng mà hãm hại em gái mình đấy thôi.

Những điều mắt thấy tai nghe chưa hẳn đã thật. May mà anh kịp dùng trái tim để cảm, mới không đánh mất Đường Tố Tố.

"Bà tin con gái của mình, tôi tin vợ của tôi. Cái tát ngày hôm nay, Tố Tố sẽ nể tình không đòi lại. Nhưng Lục Cẩn Ngôn sẽ có cách khiến các người sống không bằng chết. Tốt nhất nên trở về chuẩn bị đi."

"Lục tổng!"

"Đàm Trác!"

Hoàng Như vừa kêu lên đã bị Đàm Trác lôi ra ngoài. Mặc cho bà ta phản kháng, nhưng cũng bị lôi đi như một mớ giẻ rách.

Đường Tố Tố nhìn theo, bất giác thấy hơi cay mắt.

Người này là người mẹ mà cô đã tôn kính hai mươi năm nay.

Trong khoảng thời gian ấy, có chết cô cũng không nghĩ rằng người mẹ này có thể ác độc với mình như vậy.

"Đau lòng sao? Nếu như đau lòng, vậy thì khóc lên đi."

Khóc sao?

Xưa nay Đường Tố Tố chưa từng cảm thấy mình có thể khóc như những đứa trẻ khác. Khi còn là Đường Hải Quỳnh, cô là niềm tự hào của bố mẹ. Khi trở thành Đường Tố Tố, càng phải cố gắng làm người xuất sắc.

Chưa bao giờ cô có nghĩ rằng mình có quyền được khóc.

Giờ có người đến trước mặt cô, nói rằng.

"Nếu muốn khóc, vậy thì khóc đi."

Sống mũi càng ngày càng cay. Đường Tố Tố bổ vào trong lòng của Lục Cẩn Ngôn, òa lên như đứa trẻ.

"Tại sao? Tôi nhường cô ta tất cả, tên của tôi, thành tích học tập của tôi, bạn bè của tôi. Cô ta cướp bố mẹ của tôi mười năm, trở về cũng cướp lấy bố mẹ nuôi của tôi? Tại sao? Tại sao từ đầu đến cuối chỉ có tôi là đứa trẻ không được. thương yêu? Tôi muốn tráo đổi thân phận với cô ta sao?"

Đường Tố Tố càng khóc càng thương tâm, như muốn vắt sạch nỗi khổ bao nhiêu năm qua của mình ra.

Cô không tranh không đoạt, nhưng là con người, cũng biết ghen tị. Cô đã nhường tất cả rồi, chẳng lẽ không thể cho

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!