Lọc Truyện

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Những nơi được lưu lại sau khi một tiền nhân tu sĩ ngã xuống hoặc phi thăng thường chia làm ba loại: bí cảnh, động phủ, nơi truyền thừa.

Bí cảnh là loại thường gặp nhất, số lượng mở ra cũng nhiều nhất, là nơi các tu sĩ dưới Đại Thừa kỳ dùng để cư trú hoặc cất giấu địa bảo. Nếu bí cảnh được bảo tồn tốt, không bị hư hao gì nhiều thì chỉ cần bước vào sẽ dễ dàng nhận thấy thiên hướng sở thích của chủ nhân bí cảnh.

Chẳng hạn như bí cảnh hiện tại khắp nơi đều có thể dễ dàng bắt gặp được hoa sen, vừa tiến vào đã đụng phải Tam Sắc Liên, sau đó càng đi sâu vào trong thì càng gặp được vô số loại sen với đủ hình dạng, màu sắc khác nhau, rõ ràng có thể thấy được chủ nhân bí cảnh này có một chấp niệm với sen lớn đến mức nào.

Giờ phút này trong tay Du Phục Thời là một mầm cây nho nhỏ dính đầy bùn, hai phiến lá cây cơ hồ bị bùn nhuộm thành màu đen, nhìn bộ dáng mười phần mang điềm xấu.

“Địa Huyễn Liên là gì?” Diệp Tố hỏi.

“Địa Huyễn Liên là một loại huyễn liên sinh trưởng dưới lòng đất, cộng sinh với địa long, khi mới nảy mầm chỉ có thể dụ dỗ yêu thú nhưng khi nó trưởng thành thì có thể huyễn hoặc được vạn vật, tương truyền ở thời thượng cổ các đại tông môn sẽ dùng nó để các đệ tử tôi luyện đạo tâm, giảm bớt tâm ma.” Từ Trình Ngọc nhìn về phương hướng bọn họ vừa tới, nói: “Khi Địa Huyễn Liên mới nảy mầm nó sẽ dụ hoặc yêu thú quanh trăm dặm tụ tập lại chém giết lẫn nhau, cuối cùng để địa long cắn nuốt hết tất cả.”

Càng nhiều yêu thú cắn giết lẫn nhau thì cảnh giới của địa long sẽ tăng lên càng nhanh, chờ khi chỉ còn lại một đầu yêu thú mạnh nhất trụ lại cuối cùng, lúc này nó mới động thủ, sau khi cắn nuốt đầu yêu thú cuối cùng đó cảnh giới sẽ đai thành, lúc này ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không có cách nào làm gì được nó.

Trong mỗi giai đoạn trưởng thành của Địa Huyễn Liên thì quá trình này sẽ xảy ra một lần, địa long cũng theo đó mà trở nên ngày càng cường đại hơn.

Từ Trình Ngọc cũng chỉ là từng nghe một vị trưởng lão Ngô Kiếm Phái nói qua, Địa Huyễn Liên từ đất tự sinh, lúc mới ra đời sẽ có mùi hương hoa sen nhạt, đồng thời quyện cùng mùi bùn tanh gay mũi do địa long quậy lên, tạo ra một hỗn hợp mùi thật lâu về sau cũng không quên được.

Không ngờ tới trong bí cảnh nhỏ này lại gặp phải Địa Huyễn Liên, trước đó lúc chạy đi hắn còn có chút hoài nghi có khi nào mình đã nghĩ sai rồi không, kết quả là Du Phục Thời lại trực tiếp đào Địa Huyễn Liên lên.

“Từ sau Thần Vẫn kỳ đến nay, Địa Huyễn Liên chưa từng xuất hiện.” Từ Trình Ngọc nhìn về phía Du Phục Thời với vẻ mặt phức tạp, “Hương thơm của Địa Huyễn Liên rất lâu mới tan, phải đến mười mấy ngày, trong thời gian đó địa long sẽ giết sạch những yêu thú, tu sĩ nào có dính hương vị này.”

Diệp Tố hỏi: “Vậy là sau khi đào Địa Huyễn Liên lên rồi, cho dù có trả lại cho địa long thì cũng sẽ bị nó đuổi giết đúng không?”

Từ Trình Ngọc gật đầu: “Tương truyền là như vậy.” Vì vậy nên các đại tông môn ở thượng cổ kỳ sẽ gi3t chết địa long trước rồi mới đào Địa Huyễn Liên mang đi.

Diệp Tố gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, chúng ta chỉ còn một đường chạy mà thôi.”

Vừa dứt lời nàng liền nhanh chóng nắm lấy cổ tay Du Phục Thời ngự kiếm bay nhanh theo một phương hướng khác, Từ Trình Ngọc sửng sốt nhưng cũng ngay sau đó quay đầu ngự kiếm đi theo.

“Diệp Tố.” Du Phục Thời ở phía sau vẫn không buông tha gặng hỏi, “Có đổi không?”

Đại sư tỷ nghe mà đau cả đầu lâu, hít một hơi thật sâu nhịn không đánh hắn: “Tự mình tìm trong túi Càn Khôn đi.”

Một tay của nàng phải thao tác kiếm còn tay còn lại phải túm lấy tiểu sư đệ ở phía sau, phòng ngừa hắn ngã xuống, căn bản không rảnh lo những chuyện khác.

Du Phục Thời nghiêm túc nghĩ nghĩ sau đó lấy Địa Huyễn Liên bỏ vào trong túi Càn Khôn của Diệp Tố rồi từ trong túi lấy ra Súng Bắn Phù đã bị nàng tịch thu trước đó.

Hắn còn chưa kịp chơi thì phàm nhân đứng đằng trước đã bắt đầu phân phó hắn làm việc.

“Giúp ta đưa tin cho Lưu Sa.”

Du Phục Thời không thích bị người khác sai bảo nhưng bất quá phàm nhân này biết chế tạo nhiều món thú vị nên hắn cũng ráng lấy ra truyền tin ngọc điệp, liên hệ Minh Lưu Sa.

“Tiểu sư đệ?” Minh Lưu Sa nhìn thấy Du Phục Thời thì ngẩn ra, sau đó liền hỏi, “Đại sư tỷ đâu?”

Du Phục Thời không để ý tới hắn, chỉ xoay truyền tin ngọc điệp qua hướng Diệp Tố.

Diệp Tố liếc mắt nhìn truyền tin ngọc điệp một cái sau đó vừa tập trung ngự kiếm vừa nói với Minh Lưu Sa: “Toàn bộ yêu thú trong bí cảnh đang hướng về bên này, các đệ tìm cơ hội đi mắt cảnh hấp thu linh khí đi.”

“Đại sư tỷ, còn nhóm của tỷ thì sao?” Minh Lưu Sa nhíu mày hỏi.

“Trên người chúng ta có dính hương vị của Địa Huyễn Liên.” Diệp Tố giải thích, “Có một con địa long đang đuổi theo chúng ta, các đệ cứ đi trước.”

Minh Lưu Sa còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến tình hình bên Diệp Tố hiện tại đang nguy hiểm nên đành chủ động ngắt truyền tin ngọc điệp trước.

Chờ đến khi Từ Trình Ngọc đuổi tới, Diệp Tố quay đầu hỏi: “Từ huynh, trước khi địa long cắn nuốt yêu thú thì cảnh giới của nó ở khoảng nào?”

“Ít nhất Nguyên Anh kỳ.”

Ngay sau đó Từ Trình Ngọc phát hiện ra cái gì đó, tròng mắt trợn to, còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì liền thấy mặt đất phía trước Diệp Tố đột nhiên nổ tung, một đầu địa long lấy tốc độ cực nhanh trồi lên, há to cái miệng đầy răng nhọn gớm ghiếc táp về phía Diệp Tố.

“Ôm chắc.” Diệp Tố đặt tay của Du Phục Thời lên hông mình, giây tiếp theo hai tay thao tác kiếm, hướng kiếm cắm đầu lao xuống dưới, men theo thân thể của địa long trốn đi.

Một cổ mùi bùn tanh ngòm ập thẳng vào mặt.

Diệp Tố thậm chí cũng không ngừng thở, tùy ý để mùi tanh tràn ngập chóp mũi, tinh thần ngược lại vì thế càng thêm thanh tỉnh.

Nhưng mà khi nàng men theo thân thể địa long sắp chạy thoát khỏi tầm công kích của nó thì lại có một cái đầu khác chui ra khỏi mặt đất, mang theo hỗn hợp mùi tanh của bùn và máu, chồm tới Diệp Tố cùng Du Phục Thời, cái đầu còn lại cũng đuổi theo đến.

——Trên dưới giáp công, đường phía trước thì bị thân thể to lớn của nó ngăn chặn.

Diệp Tố không phải kiếm tu, chưa từng chân chính học qua ngự kiếm, chỉ có thể tính là trông mèo vẽ hổ, biết điều khiển kiếm đi tới nhưng lại không biết chiêu lùi về phía sau.

“Kiếm khí lưu chuyển, nghịch!” Từ Trình Ngọc đột nhiên hô to với Diệp Tố, đồng thời ngự kiếm lui về phía sau làm mẫu.

Diệp Tố lập tức thao tác linh lực nghịch chuyển, kiếm dưới chân ngay sau đó liền lui về phía sau, nàng mặt không cảm xúc nhìn hai đầu của địa long đụng vào nhau tạo một tiếng ầm lớn.

“Không thể quay lại chỗ vừa nãy.” Từ Trình Ngọc bay tới nhanh chóng nói, “Một khi để địa long cắn nuốt yêu thú thì thực lực của nó sẽ tăng lên.”

Không thể tiến lên, cũng không thể quay lại.

“Từ huynh, huynh có mấy phần nắm chắc có thể đả thương địa long?”

Từ Trình Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Tố, trong lòng chấn động: Nàng chỉ là một Trúc Cơ kỳ, vậy mà lại có ý định đối kháng với địa long tương đương với Nguyên Anh kỳ tu sĩ.

“Địa long này còn chưa kịp cắn nuốt yêu thú, cảnh giới cao nhất là Nguyên Anh sơ kỳ.” Từ Trình Ngọc nói, “Ta có thể thử xem.”

Hai người ngừng kiếm ở giữa không trung, trầm mặc nhìn địa long đang ầm ầm đuổi đến, chờ đợi cơ hội.

Du Phục Thời cúi đầu nhìn thoáng qua địa long, bỗng nhiên lên tiếng: “Thứ xấu xí.”

Diệp Tố: “……”

Gân xanh trên trán đại sư tỷ nhảy nhảy, nàng cố gắng nhịn xuống suy nghĩ ném tên ngốc này xuống dưới.

“Diệp Tố, lát nữa cô hấp dẫn sự chú ý của nó.” Từ Trình Ngọc nói, “Ta vòng qua từ phía sau công kích.”

“Được.”

Diệp Tố lấy Địa Huyễn Liên ra khỏi túi Càn Khôn, thân hình của địa long ngừng lại trong giây lát rồi lại diên cuồng đuổi theo nàng, cơ thể khổng lồ của nó duỗi thẳng gồng cứng mà táp tới, ý đồ như muốn cắn nghiến nàng thành tro bụi.

Nàng vẫn dừng kiếm giữa không trung, không chớp mắt nhìn địa long mỗi lúc một tiến lại gần.

Chính là lúc này!

Từ Trình Ngọc hạ kiếm xuống đất nắm lấy kiếm, điểm mũi chân vọt lên cao tiếp cận cơ thể của địa long, cổ tay vừa xoay linh lực cũng được truyền từ chuôi kiếm vào thân kiếm, hắn dùng toàn lực chém xuống một kiếm.

Một kiếm mang theo toàn lực của một kiếm tu Kim Đan trung kỳ chém vào trên người địa long.

Chém trúng!

Ý cười trong mắt Từ Trình Ngọc còn chưa kịp nổi lên thì đã thấy phần cơ thể bị chém trúng của địa long chỉ chảy ra một đống nước bùn rồi sau đó liền khép lại.

Địa long bị chọc giận, hai cái đầu vùng vẫy gào gú rồi phóng về phía hắn tấn công.

Còn Diệp Tố vừa rồi khi sắp bị cắn trúng nàng điều khiển kiếm lách qua một bên, lúc ấy nàng chỉ còn cách hàm răng sắc nhọn của địa long chưa đầy một gang tay, đúng là thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc.

Nàng hạ kiếm xuống đất, bảo Du Phục Thời đi xuống: “Đệ ở đây chờ đi.”

Du Phục Thời nghe lời đi xuống, lại bị Diệp Tố kéo lại: “Đợi đã.”

Nàng duỗi tay gỡ xuống Vụ Sát Hoa đang đeo trên tay hắn, sau đó lại đưa cho hắn Phi Kính Giáp: “Nếu có yêu thú tập kích thì căng nó ra.”

Du Phục Thời: “……”

Bên kia Từ Trình Ngọc đã cùng địa long đánh lên, tuy nhiên hắn kém địa long đến hai cảnh giới nên rõ ràng đang ở vào thế hạ phong.

Địa long tuy rằng có cơ thể khổng lồ nhưng lại cực kỳ linh hoạt, Từ Trình Ngọc không ngờ được nó thể chuyển động nhanh đến như vậy, thiếu chút nữa đã thành mồi ngon trong miệng nó, cũng may hắn vung kiếm kịp thời chém rách miệng của nó nhân cơ hội nhảy ra nhưng sau lưng vẫn bị nó cắn bị thương.

Diệp Tố lấy ra Vụ Sát Hoa công kích địa long, nhưng cũng chỉ có thể đánh ra một mảnh nước bùn.

Bất quá trên người nàng mang theo Địa Huyễn Liên, đó là mồi nhử tốt nhất.

Diệp Tố phụ trách dụ địa long truy đuổi qua lại, Từ Trình Ngọc theo sát ở phía sau không ngừng tìm cơ hội công kích.

—— chỉ cần kiếm tu trong tay có kiếm thì có thể đối chiến cả thiên địa.

Từ Trình Ngọc nắm kiếm trong tay, trong lòng quay cuồng một câu tâm niệm, hắn là kiếm tu Ngô Kiếm Phái, không nên và cũng không thể sợ hãi.

Yêu thú cảnh giới Nguyên Anh thì sao chứ?

Hắn giết hết!

Từ Trình Ngọc nhảy lên, đôi tay nắm chặt chuôi kiếm, một đạo kiếm ý màu lam nhạt ong lên, chứa đựng sát khí trước này chưa từng có, ngay sau đó hắn nghiến răng chém xuống một đầu của địa long.

Kim Đan ngộ kiếm ý, một chiêu chặt đứt một đầu của địa long, nó ầm ầm ngã xuống đất, nước bùn trong nháy mắt ào ào chảy ra, lần này nó không có bất luận cơ hội nào để chữa trị miệng vết thương.

Địa long tuy rằng bị chém một đầu nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn, đầu đang đuổi theo Diệp Tố bỗng nhiên càng chuyển động nhanh hơn nữa, nó há miệng đến cực đại, muốn đoạt lại Địa Huyễn Liên trong tay nàng.

Diệp Tố không đoán trước được tốc độ của nó lại biến nhanh như thế này.

Đã quá gần……

Diệp Tố không kịp di chuyển, giơ tay nhắm Vụ Sát Hoa vào địa long đang xông tới, mặc dù nàng biết không thể hoàn toàn ảnh hưởng được hành động của nó nhưng chỉ cần làm nó chậm được một giây, một giây thôi cũng đủ để nàng tránh thoát.

Có lẽ sẽ bị thương, nhưng ít nhất có thể sống sót.

Từ Trình Ngọc mới vừa ngộ đạo kiếm ý nhìn sang cái đầu còn lại của địa long đang dùng tốc độ sét đánh táp tới Diệp Tố mà cằm banh đến cực khẩn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới, nhưng vẫn yêu cầu thời gian.

Nhanh hơn một chút, chỉ cần nhanh hơn một chút là được.

Du Phục Thời đứng ở phía sau cách Diệp Tố không xa, tròng mắt vốn màu đen của hắn đột nhiên ẩn ẩn biến tím, hắn giương mắt nhìn địa long, con giun khổng lồ vốn đang đến gần Diệp tố bỗng nhiên không hiểu vì sao cứng còng cả cơ thể trong nháy mắt.

Thời gian không dài nhưng cũng đủ Diệp Tố né tránh, mà Từ Trình Ngọc cũng đuổi kịp tới, cách không chém ra một đạo kiếm ý, lại một lần nữa chặt đứt đầu của địa long.

Địa long không đầu nằm trên mặt đất vặn vẹo vài lần rồi sau đó không có động tĩnh gì nữa, chỉ có nước bùn trong cơ thể nó không ngừng chảy ra.

Diệp Tố né tránh công kích, nàng phát hiện Từ Trình Ngọc lại phát ra kiếm ý, nàng nửa quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lại thì thấy cái đầu bị chém rớt của địa long lăn đến gần Dư Phục Thời.

Bởi vì đạo kiếm ý kia của Từ Trình Ngọc quá nhanh nên đầu bị chém đứt của địa long thậm chí còn sót lại ý thức, nhìn thấy trước mắt có người liền xông lên muốn cắn.

Diệp Tố trong lòng nhảy dựng: “Căng ra Phi Kính giáp!”

Du Phục Thời nghe thấy thanh âm của nàng, không chỉ không nhúc nhích mà còn nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tố.

Trong khoảnh khắc đầu địa long sắp cắn trúng Du Phục Thời thì thấy hắn giơ lên Súng Bắn Phù, ấn cò súng, một lá phù dán một cái “bộp” lên đầu địa long trên mặt đất.

Diệp Tố: “……”

“Đó là phù chú gì?” Từ Trình Ngọc đứng ở bên cạnh Diệp Tố, nhìn đầu địa long bất động thì nhịn không được hỏi.

Diệp Tố đứng dậy, duỗi tay vào túi Càn Khôn lật lật, lần thứ hai rơi vào trầm mặc, Du Phục Thời đã lấy Định Thân Phù nàng mua lắp vào súng.

“Phù dùng tốt chứ?” Diệp Tố đi qua mặt vô biểu tình hỏi.

Du Phục Thời cúi đầu nghịch Súng Bắn Phù trong tay, giả vờ không nghe thấy, phàm nhân này khẳng định là muốn lên lớp hắn.

“Vừa rồi nếu lắp sai phù thì đệ chỉ có một đường chết.” Diệp Tố thở dài, nhận mệnh nói, “Phi Kính Giáp có thể ngăn cản công kích của Nguyên Anh kỳ, lần sau phải dùng nó.”

Du Phục Thời ngẩng đầu nói: “Không dùng.”

Đại sư tỷ xoay người, cũng làm bộ không nghe thấy, tưởng có mình đệ biết giả điếc chắc?

Chờ ba người dời sang khu vực an toàn một chút thì phát hiện cách đó không xa âm thanh yêu thú gào rống ngày càng nghiêm trọng hơn.

“Từ huynh, huynh còn có thể xuất kiếm không?” Diệp Tố nhìn về phía yêu thú đang tập trung, “Tài liệu bày sẵn mà không nhặt thì thật lãng phí.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều kiều: Phàm nhân này vậy mà dám học ta?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!