Lọc Truyện
Mười tám Ngự gia trên Thượng Trọng Thiên, mỗi mỗi nhà đều chiếm cứ một phương Thần địa, trong đó vùng đất do hai nhà Chung Ly, Du chưởng quản là rộng nhất.

Mấy năm nay Chung Ly gia liên tục đoạt đi không ít Thần địa từ Du gia, nhưng cũng chưa đến nỗi tổn thương đến nền móng của Du gia.

Tuy nhiên một khi thắng được cuộc chiến trở về thì sẽ có được tòa Thần sơn mới, Chung Ly gia sẽ có thể nhảy vọt trở thành Ngự gia đệ nhất trên Thượng Trọng Thiên.

Từ sau khi Chung Ly Khanh phi thăng trở về thì gần một năm nay tình hình càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Không cần thế lực phụ trợ nào khác, vị tân Ngự Thần này vừa lên tới liền lấy tốc độ cực nhanh thích ứng lại với Thượng Trọng Thiên, sau đó dẫn dắt người của phủ Chung Ly không ngừng tiến vào các Thần cảnh, Ngự Thần Du gia gặp phải hắn đều không chiếm được chỗ tốt nào.

Nhưng sau một năm, qua năm thứ hai, tình hình đột nhiên chuyển ngược.

Truyền rằng Du gia chiêu mộ được một tán Thần khó lường từ Trung Trọng Thiên, chẳng những biết luyện khí mà còn biết các loại trận pháp, phù chú, vì thế tin tốt bắt đầu đổ về Du gia, nhiều lần vào Thần cảnh còn thu hoạch được phong phú hơn cả Chung Ly gia.

Mấu chốt nhất chính là vị tán Thần đó có một lần đã đối đầu trực diện với Chung Ly Khanh.

Một tán Thần, một Ngự Thần.

Người có đầu óc bình thường đều biết ai sẽ thắng.

“Khẳng định là Chung Ly Khanh thắng rồi.” Nơi náo nhiệt nhất ở Trung Trọng Thiên, một tán Thần vừa phi thăng lên không bao lâu sau khi nghe các tiền bối chung quanh bàn tán thì liền khẳng định chắc nịch.

“Sai rồi!” Tán Thần ngồi đối diện rung đùi đắc ý nói, “Hai vị đó vậy mà lại đánh ngang tay!”

“Thật sao?”

“Thật! Vị tân Ngự Thần kia sau khi trở về thì bầu trời trên phủ Chung Ly cũng tối sầm xuống, các Thần ở Tam Trọng Thiên đều nhìn thấy rõ ràng, có thể thấy được tâm tình của hắn thế nào.”

Khi vị tán Thần mới còn chìm đắm trong chấn động khi có tán Thần lại đối kháng ngang cơ với Ngự Thần thì ở bên cạnh, một tán Thần khác ngoắc tay bảo mọi người tới gần: “Các ngươi có biết vì sao không?”

Mọi người chung quanh lục tục xích lại gần hắn.

Vị tán Thần này nói nhỏ: “Thật ra vị tán Thần đó chính là tân Ngự Thần Du gia.”

Vừa nói xong thì mọi người liền xùy một tiếng tản ra, hiển nhiên là không tin lời hắn.

“Không thể nào.”

“Lúc trước khi tán Thần đó phi thăng lên tới ta đã gặp qua rồi, là nữ! Mà ai lại không biết tân Ngự Thần của Du gia là nam nhân.”

“Với lại có ai mà Ngự Thần không làm lại tự nhiên đi làm tán Thần không?”

“Mấy chuyện này ta cũng không rõ, nhưng mà……” tán Thần nói Diệp Tố là Du Phục Thời bày ra một vẻ mặt thần bí, nhếch môi cười nói, “Đường đệ nhà thúc thúc của bạn tốt của của ta đang là phó Thần trong Du phủ, chính tai hắn nghe thấy vị tán Thần đó gọi Ngự Thủ Du gia là mẹ!”

Câu cuối cùng lại thành công hấp dẫn mọi người túm tụm xung quanh hắn, muốn nghe nhiều bát quái hơn nữa.

Tuy nhiên cũng chỉ có một điểm chứng cớ này mà thôi, không còn gì khác.

Lúc này trong Du phủ trên Thượng Trọng Thiên, vị tán Thần vừa viết lên truyền kỳ đánh ngang tay ngang sức với Ngự Thần đang dựa vào trên ghế để Dung Nhai giúp chữa thương một cánh tay của mình.

“Lực lượng của Ngự Thần không phải là thứ mà tán Thần các ngươi có thể thừa nhận nổi.” Bàn tay Dung Nhai lướt qua lướt lại trên cánh tay đang đầm đìa máu tươi của Diệp Tố, ánh sáng xanh nhạt hòa lẫn ánh tím chậm rãi loại trừ kiếm ý của Ngự Thần ẩn chứa trong miệng vết thương.

Quá trình này không đến mức đau đớn đến đứt ruột đứt gan nhưng cũng tuyệt đối không dễ chịu.

Thế nhưng đương sự ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, trán ướt mồ hôi thì mặt mày không hề gợn sóng, thậm chí một tay khác còn đang cầm bản đồ Thượng Trọng Thiên lên xem.

Dung Nhai từng là người của Dung gia, một trong mười tám Ngự Gia, bọn họ sinh ra liền có năng lực chữa trị, về sau quy phục Du gia.

Ông xử lý xong miệng vết thương của Diệp Tố, nói: “Ngươi nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”

Diệp Tố lại vờ như không nghe thấy, nàng đặt bản đồ lên đùi, dùng cánh tay còn lại không bị thương khoanh một vòng nhỏ trên bản đồ: “Nơi này thuộc về Chung Ly gia sao?”

Dung Nhai chuyển mắt nhìn theo tay nàng chỉ, đáp: “Từ năm ngoái toàn bộ đã về dưới trướng bên đó.”

Nơi Diệp Tố chỉ là một trong mười tám Ngự gia, Lôi gia, tức Ngự Thần phụ trách lôi kiếp của hạ giới.

Mười tám Ngự gia, thực lực mạnh yếu không đều, sẽ có không ít Ngự gia vì đủ loại nguyên do mà cuối cùng lựa chọn quy thuận một nhà khác, nhưng có thể giữ lại họ của mình.

“Vậy à……” Diệp Tố khẽ nhắm mắt trầm tư, khó trách vạn năm sau Phù Thế đại lục lại không có lôi phi thăng, Ngự gia phụ trách lôi kiếp bị Chung Ly gia nắm giữ, tất nhiên có thể khống chế lôi phi thăng, không cho người khác lên thượng giới.

Thời gian còn lại bảy tháng.

“Mà ta hỏi thật……” Dung Nhai trị liệu cánh tay cho nàng xong thì không rời đi ngay mà lại lén lút quay đầu nhìn chung quanh, phòng ngừa đạo lữ của mình đột nhiên xuất hiện, ông ấp a ấp úng hỏi: “Ngươi thật sự không phải……nhi tử của ta à?”

Diệp Tố: “……”

Đã hơn một năm trôi qua rồi mà hiểu lầm này vẫn chưa giải trừ sao?

Nàng chậm rãi ngước mắt lên thì liền đối diện ngay với ánh mắt ẩn ẩn mang theo sự thương yêu và đau lòng của Dung Nhai.

“Có phải con gặp lý do gì khó nói nên mới phải che giấu tung tích không?” Dung Nhai thấp giọng hỏi.

“Ngài……vì sao ngài lại hỏi như vậy?” Diệp Tố khó hiểu.

Nàng không hề nói chuyện Du Phục Thời với hai người, hiện tại nàng đã giao đấu qua với Chung Ly Khanh, kế tiếp chính là phải đuổi tới vạn năm sau, mở ra thông đạo nối Phù Thế đại lục với thượng giới. Chuyện này Diệp Tố đã bắt tay vào làm, Chung Ly Khanh đã đồng ý với lời khiêu chiến của nàng, bọn họ sẽ đồng thời tiến vào năm Thần cảnh, ai lấy được vật mục tiêu trước thì thắng.

Còn điều kiện của lần đánh cược này chính là mở lại thông đạo bị đóng cửa trước đó.

Một năm qua Diệp Tố vẫn luôn đối phó với Chung Ly gia, hơn nữa mỗi lần hành động đều có mục đích rõ ràng, tất cả đều là nhằm vào chuyện Chung Ly gia đã làm.

Chung Ly Khanh không hề hoài nghi, lập tức đồng ý đánh cược với nàng.

“Trong cơ thể của ngươi……ta vẫn cảm giác có Dũ huyết tồn tại.” Nét mặt Dung Nhai khẽ xẹt qua một tia mờ mịt, mỗi khi ông tập trung tra xét thì lại không phát hiện ra gì cả, nhưng vừa rồi khi trị thương cho Diệp Tố thì lại một lần nữa cảm nhận được Dũ huyết, mặc dù cực kỳ nhạt.

Dũ huyết là huyết mạch đặc thù của Ngự Thần Dung gia, con của ông tập hợp lực lượng của ông và Du Ly Giáng, không chỉ riêng cơ thể mang Dũ huyết mà còn có lực lượng tối thượng.

Diệp Tố sửng sốt, nhớ tới tiểu sư đệ đã từng đút mình một giọt máu.

“Hai người đang nói cái gì đó?” Du Ly Giáng vội vàng bước vào, nhìn thấy hai người thì lên tiếng hỏi.

Dung Nhai tức khắc ngậm miệng, còn liếc mắt ý bảo Diệp Tố đứng nói linh tinh.

“Đang nói về chuyện đánh cuộc với Chung Ly Khanh.” Diệp Tố bình tĩnh đổi đề tài.

Du Ly Giáng nhíu mày: “Ngươi thật quá mức lớn gan rồi, một năm trước không đụng phải Chung Ly Khanh, lần này lần đầu tiên có thể đánh được ngang tay nhưng không có nghĩa lần sau có thể thắng.”

Lực lượng của Ngự Thần sâu không lường được, đặc biệt năm đó khi hai vị tân Ngự Thần sinh ra còn được Thiên Đạo tiên đoán sẽ sinh ra Thượng Trọng Thiên đệ nhất Ngự Thần.

“Thôi, nếu hai bên đã định rồi thì cũng không có cách nào thay đổi.” Ánh mắt sắc bén của Du Ly Giáng nhìn về phía Diệp Tố, “Từ hôm nay trở đi, ngươi đi theo ta.”

Chung Ly gia am hiểu kiếm đạo, Du gia thì có thần lực ngập trời, luận về thực lực thì hai nhà Ngự Thần này áp đảo mười sáu nhà còn lại.

“Được.” Diệp Tố đồng ý.

Từ đó Diệp Tố liền đi theo Du Ly Giáng rèn luyện thần lực, tới thời gian ước định liền tiến vào Thần cảnh.

Chỉ một mình nàng.

Ngày ước định hôm đó, hai người đơn độc vào Thần cảnh đoạt vật mục tiêu.

Trên mỗi một toà Thần sơn đều có Thần cảnh, bên trong Thần cảnh thiên biến vạn hóa, Thần thú thường xuyên lui tới nên muốn lấy được vật mục tiêu cũng không phải việc dễ dàng.

Diệp Tố nhanh chóng đạp lên các tán cây tạp phi thân về phía trước, bên tai đều là tiếng lưỡi dao gió lướt qua sắc lẹm, sau lưng nàng có một con Phong Thú đang đuổi theo.

Đây đã là cửa ải cuối cùng, nàng phải vượt qua để lấy Sương Tường Vi trong Thần cảnh này.

Bốn ván trước nàng và Chung Ly Khanh lại một lần nữa huề nhau không phân thắng bại, vì thế ván này chính là ván quyết định.

Chẳng qua lần này vận khí nàng có chút kém, vừa mới tiến vào không bao lâu lại đụng phải Phong Thú.

Tốc độ của một người một thú nhanh đến độ chỉ xẹt qua tàn ảnh, tuy vậy Phong Thú rất nhanh đã đuổi kịp Diệp Tố.

Một ván này nàng nhất định phải thắng.

Diệp Tố chợt xoay người, hai tay kết trận, dâng lên một trận pháp tử kim sắc ngăn trở tất cả các lưỡi dao gió từ các hướng.

Phong Thú phía sau nhảy chồm tới nhẹ nhàng như một trận khói, đôi mắt cực lớn nhìn chằm chằm vào Diệp Tố, hô hấp phả ra từ miệng mũi đều hóa thành lưỡi dao gió xông thẳng về phía nàng.

Thật phiền.

Trong lòng Diệp Tố hiếm khi nóng nảy, năm lần vào Thần cảnh đã tiêu tốn thời gian hơn nửa năm, nàng cần phải xuống hạ giới kịp thời mới được.

Diệp Tố bỗng nhiên thu lại trận pháp, Phong Thú ở đối diện không dự đoán được một màn này, trong đôi mắt to như chuông đồng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó nó liền hiểu ra.

Hai tay nàng triệu hồi ra thần thức hóa thành hai lưỡi đao hình tròn, Diệp Tố hai tay hai đao phóng về phía Phong Thú.

Trong lúc này lưỡi dao gió cũng hông ngừng bay về phía nàng, nhưng Diệp Tố lại chuyển đao lưỡi tròn thành đoản đao cho thuận tay hơn, vung lên chém vỡ các lưỡi đao gió, mở ra một đường máu giữa con mưa dao gió chạy thẳng về phía Phong Thú.

Diệp Tố đã tới trước mặt Phong Thú, nàng không tiếp tục bước tới mà cầm đao nhìn Phong Thú ở đối diện, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trừng lớn của nó, sát ý bừng bừng.

Cuồng phong dao gió không biết khi nào đã ngừng lại, chỉ còn làn gió nhẹ trong Thần cảnh thỉnh thoảng lướt qua, không gian an tĩnh nhưng lại căng như dây đàn.

Cuối cùng, Phong Thú nâng chân lên, dần dần lui về phía sau, sau đó chậm rãi biến mất trước mặt Diệp Tố.

Trong nháy mắt sau khi Phong Thú rời đi, Diệp Tố lập tức tăng tốc chạy vào sâu trong Thần cảnh, nàng muốn tìm được gốc cây Nguyệt Tường Vi trước Chung Ly Khanh, sau đó còn phải thu thập được một giọt sương từ trong nhụy h0a mới tính là thắng ván này.

Dọc theo đường đi, những thần thú mà Diệp Tố gặp phải thì đều hoặc là chủ động thối lui, hoặc là xông tới muốn công kích nàng nhưng đều chết dưới tay nàng.

Càng đi đến gần trung tâm của Thần cảnh thì sát ý trên người nàng càng nặng.

Mãi đến khi Diệp Tố rốt cuộc tìm được một gốc Nguyệt Tường Vi sắp nở thì trời cũng đã dần tối xuống.

Sát khí trên người nàng một lần nữa bùng nổ.

Bởi vì bên gốc Nguyệt Tường Vi có một người đang đứng.

Người nọ tay cầm kiếm, quay đầu lại nhìn Diệp Tố một thân chật vật, mặt mày anh tuấn đ ĩnh đạc, nét mặt cười như không cười: “Ngươi đúng là rất mạnh, có thể thắng ta đến hai lần.”

Ở Linh Cảnh đại lục còn chưa có ai thắng qua hắn.

Nguyệt Tường Vi còn chưa nở, thế nên Chung Ly Khanh mặc dù tới trước nhưng vẫn không có cách nào lấy được Sương Tường Vi.

Diệp Tố căn bản không phản ứng hắn, thần thức hóa kiếm, trực tiếp động thủ.

Chung Ly Khanh khẽ nhíu mày, thật ra hai người chạm mặt không nhiều lắm, ngoại trừ lần ở Hạ Trọng Thiên thì số lần hai người chân chính tiếp xúc chỉ có sáu lần.

Mà sáu lần này nói với nhau còn chưa quá mười câu.

Chung Ly Khanh thật ra cố ý muốn giao lưu với Diệp Tố, nhưng đối phương trước nay lại không bao giờ đáp lại một câu.

Hắn rũ mắt, cổ tay chuyển động, giơ kiếm lên theo chiều ngang ngăn cản kiếm của Diệp Tố.

Tuy nét mặt của Chung Ly Khanh vẫn như thường, nhưng bước chân lại không dấu vết chếch ra một biên độ rộng hơn, lực lượng của một kiếm này của Diệp tố thật quá hung ác.

“Không bằng ngươi đầu quân về Chung Ly gia của ta, đợi cuộc chiến trở về kết thúc ta sẽ trở thành Ngự Thần mạnh nhất.” Chung Ly Khanh kẹp sát hai tay vào người, nửa người trên uốn ra đằng sau tránh đi kiếm của Diệp Tố, sau đó kiếm trong tay nhanh như điện xẹt chém về phía eo Diệp Tố.

Tuy trong lòng Diệp Tố cảm xúc bực bội và sát ý chồng chéo lên nhau nhưng hai mắt càng lúc càng bình tĩnh, nàng hạ một tay xuống nhanh chóng rút ra phù chú chắn công kích bên hông.

Phù chú bị chém nát, nhưng đồng thời cũng cho nàng cơ hội kéo giãn khoảng cách.

Chung Ly Khanh không khỏi chậc một tiếng, khi còn ở Linh Cảnh đại lục hắn chướng mắt nhất chính là loại tu sĩ thủ đoạn đa dạng, loại người này thường học rất nhiều môn đạo nhưng lại không mạnh về một môn nào.

Thế nhưng tán Thần trước mặt này mỗi một ngón nghề đều có thể sử dụng thuần thục đến cảnh giới tinh thông.

Diệp Tố……

Đôi mắt Chung Ly Khanh ánh lên vẻ lạnh lẽo, nếu không thể phục tùng cho hắn thì cũng không thể để nàng ta lưu lại Du gia.

Hôm nay hắn muốn cho Du gia và Diệp Tố biết được, ánh đom đóm có sáng đến đâu cũng không cách nào có thể so được với thái dương.

Hai người không ngừng tung chiêu đối chiêu, lúc thì Diệp Tố đến được gần Nguyệt Tường Vi hơn, lúc thì Chung Ly Khanh ở gần hơn.

Đuôi mắt Diệp Tố thấy nụ hoa Nguyệt Tường Vi đã bắt đầu nở rộ thì thân hình liền thoắt cái thuấn di qua đó, giơ tay muốn hái hoa Tường Vi, đổ ra giọt sương trong nhụy h0a.

Chung Ly Khanh có vẻ chậm hơn một bước, nhưng khi giọt Sương Tường Vi sắp rơi vào tay Diệp Tố thì một lưỡi kiếm từ đâu xuất hiện, chém rớt cánh tay đó của Diệp Tố.

—— Cánh tay rơi thẳng xuống đất.

Nét mặt Chung Ly Khanh thoáng hiện nét trào phúng, có mạnh đi nữa thì cũng chỉ là tán Thần mà thôi.

Thế nhưng……

Ngay sau đó Diệp Tố trước mắt hắn đột nhiên biến mất, đợi khi hắn tập trung nhìn lại thì nàng đã đứng bên cạnh Nguyệt Tường Vi.

Vẻ mặt lạnh lùng trấn định từ trước đến nay của Chung Ly Khanh rốt cuộc cũng xuất hiện vết rạn nứt, hắn cúi đầu nhìn cánh tay vừa rơi xuống đất lúc nãy: không thấy đâu nữa.

Diệp Tố mở ra một bàn tay, để lộ giọt sương ánh nhũ vàng: “Quên nói cho ngươi biết, ta đây còn biết chút ảo thuật.” Nàng đã học trong thời gian ở Phù Thế viện.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!