Lọc Truyện
Mọi người trong đại điện kinh ngạc, mê mang, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vài vị Độ Kiếp đại năng đầu óc linh hoạt đã mơ hồ nhận ra đây là đại sự.

Ánh tím hiện thế, thượng Thần lại hạ phàm.

Tứ thần trong đại điện không có ý tốt, tất cả đệ tử đang bị nhốt trong trận pháp, các đại năng cũng không dám lộn xộn thu hút sự chú ý không cần thiết của bốn thượng Thần này, chỉ có thể nôn nóng nhìn các đệ tử trong trận mãi vẫn chưa tỉnh.

Mà giờ phút này, mây tía ở chân trời dần tan đi, mọi người tập trung nhìn lại thì thấy được ba bóng dáng quen thuộc ở nơi xa.

Nói đúng hơn chính ba tân Thần mới vừa phi thăng trong 500 năm trở lại đây, trong đó bao gồm Trọng Minh Thần của tu chân giới, hai vị còn lại là Yêu Thần và Ma Thần.

“Các ngươi xuất hiện nhanh hơn ta tưởng đấy.” Phong Kiếm Thần nhìn ba tân thần trong nháy mắt đã thuấn di tới gần, chậm rãi nói, nét mặt nhìn không ra có gì khác thường, cứ như chỉ đang hàn huyên tán gẫu.

Trọng Minh Thần đứng giữa ba người, trong tay không có vũ khí, chỉ có bên hông có một túi Càn Khôn, bên trong hẳn là đựng các loại Thần Khí mà ông luyện chế.

Bên trái, Yêu Thần cầm hai chiếc roi trúc, trước khi phi thăng bà là trúc yêu ở Yêu giới, đồng thời cũng đảm nhiệm chức vị Yêu Chủ, sau khi phi thăng lấy danh là Trúc Thần, vị trí Yêu Chủ từ đó trống không mấy trăm, các Yêu Vương tranh chấp không ngừng, mãi đến khi Du Phục Thời xuất hiện, treo tất cả các Yêu Vương lên đánh một lượt, ngoài ý muốn bị đẩy lên ngồi vào vị trí Yêu Chủ.

Ma Thần ở bên phải thì tay cầm một pháp trượng đài sen, ông lấy thân ma nhập Phật, kiêm tu, nên còn được gọi là Phật Ma Thần.

Phật Ma Thần khẽ nhúc nhích ngón tay, trận pháp trong đại điện lập tức vỡ vụn, các đệ tử vốn đang bị vây khốn trong nhập định cũng đồng loạt tỉnh lại.

Nhưng có vài đệ tử vừa tỉnh lại thì sắc mặt liền tái nhợt, thần thức trong cơ thể bị hao tổn, thậm chí còn hộc máu hôn mê, cảnh giới thụt lùi.

Diệp Tố đi về phía các đệ tử Thiên Cơ Môn, đỡ Hạ Nhĩ đã tỉnh lại đứng lên, sau đó nhìn sang Minh Lưu Sa, thần thức của cậu bị hao tổn nghiêm trọng, đang được Tây Ngọc đút cho vô số đan dược.

Trong lòng nàng không khỏi cảm thán, ở vạn năm sau, bọn họ không thể nào có thể tùy tay lấy ra được đan dược tốt như vậy.

“Không bằng các ngươi cũng ở lại đây với chúng ta?” Phong Kiếm Thần đột nhiên nói với ba vị tân Thần, ông ta vừa bước tới vừa nhìn lướt qua mọi người trong điện, “Các ngươi cũng chỉ vừa mới phi thăng không lâu, ở đây vẫn còn có người quen, thân thích, ở hạ giới này tuyệt đối sống tốt hơn thượng giới nhiều.”

“Hiện tại trở về thượng giới, các ngươi vẫn còn có cơ hội ăn năn hối cải.” Trúc Thần nhìn tứ thần ở đối diện nói, bà giờ lên roi trúc trên tay trái, quăng ra vài đạo roi trong không trung, tiếng xé gió không khỏi khiến người sợ hãi.

“Chỉ là thứ tân thần hèn mọn……” Kính Thần không biết từ khi nào lấy ra một chiếc gương, khẽ nghiến răng nói.

Diệp Tố ở dưới đại điện đồng tử co rụt lại, gương này nàng đã gặp qua, chính là Hỗn Độn Kính mà Phong Trần đạo nhân đã lấy ra trong tông môn đại bỉ lúc trước.

Khi nàng quan sát các chúng Thần bên trên thì cũng có Thần đang nhìn nàng.

Khi đến nơi, Trọng Minh Thần theo bản năng liền nhìn sang mọi người Thiên Cơ Môn trước, với ba chữ to kim quang lấp lánh trên vạt áo, rất dễ tìm được người Thiên Cơ Môn trong đám đông.

Chưởng môn là đồ đệ của ông, trong các trưởng lão cũng có người cùng thế hệ với ông, cũng có vài người là hậu bối, đều là người mà ông quen biết, các đệ tử ông cũng đã từng gặp qua ở lần hạ giới trước, chỉ ngoại trừ một người.

Tầm mắt Trọng Minh Thần dừngtrên người Diệp Tố, ông liếc mắt một cái liền nhận ra nàng là Độ Kiếp sơ kỳ, thậm chí lại có thể cảm nhận được thần thức của nàng đã vượt xa cảnh giới Độ Kiếp, người này là ai?

Ông chưa bao giờ gặp qua.

Đứng ở giữa điện cùng với các đệ tử khác thì hẳn cũng là đệ tử, ông lại chưa từng gặp qua, chắc là tuổi tác còn nhỏ.

Thiên Cơ Môn lại có thiên tài bậc này?

Phật Ma Thần ở bên cạnh vung tay áo, thần lực bao trùm lên tất thảy mọi người trong đại điện, ngăn cản khả năng tứ Thần trên không trung một lần nữa động tay động chân, cũng giảm tránh thương vong cho nhóm người đứng đầu tam giới ở đây.

Ba tân Thần nhìn nhau, sau đó Trọng Minh Thần lên tiếng: “Thượng giới ra quy định mới, thông đạo kết nối thượng – hạ giới một năm sau sẽ đóng lại, chỉ lưu lại thông đạo phi thăng, lần đại hội tam giới này cũng sẽ là lần cuối cùng.”

Vốn dĩ chuyện đầu tiên bọn họ định làm khi xuống hạ giới chính là tuyên bố quy định mới này, ai ngờ trên đường lại gặp phải bốn Thần ở đối diện, bọn họ thành Thần sớm hơn, địa vị cũng vì thế cao hơn. Ba vị tân Thần không có phòng bị, trực tiếp bị nhốt lại ở giữa đường thông đạo, liên hệ với thượng, hạ giới cũng đều bị cắt đứt hết.

Nếu không phải Bồng Lai ở hạ giới đột nhiên thực hiện nhìn trộm Thần, cho bọn họ có cơ hội liên lạc với hạ giới thì ba vị tân Thần sợ là không cách nào tới kịp.

“Đóng cửa thông đạo? Vậy là sau này thượng Thần không thể lại xuống hạ giới sao?” Các đại năng trong điện nghị luận sôi nổi.

“Đang yên đang lành, vì sao lại đột nhiên đóng cửa thông đạo?”

Thần Khí từ thượng giới đưa xuống đối với hạ giới có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, đóng cửa thông đạo sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hướng phát triển thế lực của tam giới.

Hình trưởng lão nhìn các Thần bên trên, biểu tình nghiêm nghị nói: “Đóng cửa thông đạo không phải là việc mà chúng ta có thể chi phối, hiện giờ điều mà chúng ta cần chú ý chính là bốn người giả thay tân thượng Thần, rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì.”

Lúc này chúng Thần bên trên đã bắt đầu động thủ.

Chư thần hỗn chiến, tam giới tao ương.

Một chiêu tùy tiện của bọn họ cũng đủ làm rung chuyển đất núi hạ giới, biển động suối trào.

Trọng Minh Thần lấy ra một thanh kiếm từ túi Càn khôn, đối đầu với Phong Kiếm Thần, luận kiếm ý ông không so được với Phong Kiếm Thần, nhưng Trọng Minh Thần xuất thân là luyện khí sư, cái gì không nhiều nhưng Thần Khí thì không thiếu, hết kiện này đến kiện khác tung ra liên tục, cơ hồ sắp trang bị bản thân đến tận răng, thừa cơ đối phương không chú ý đâm ông ta một kiếm.

Nhưng ba vị tân Thần rất nhanh rơi vào thế hạ phong, bởi vì đối phương có đến bốn Thần, còn thành Thần trước bọn họ, luận về khả năng vận dụng thần lực thì thuần thục hơn bọn họ nhiều.

Diệp Tố thu hồi ánh mắt, nhân lúc bọn họ đang trong trạng thái giằng co, nàng muốn bắt đầu luyện khí.

Nàng lấy ra khối huyết ngọc, một bàn tay nắm thanh đao được hóa ra từ thần thức, bắt đầu cắt và luyện hóa khối huyết ngọc.

Tuy rằng bên trên đánh nhau kịch liệt, đa phần mọi người đều bị trận chiến hấp dẫn, nhưng động tĩnh của Diệp Tố vẫn khiến không ít người ở gần đó chú ý.

Đặc biệt trong là bầu không khí trầm mặc khẩn trương trong đại điện, hành động của nàng thật sự khiến cho mọi người không cách nào hiểu nổi.

Người của các tông khác: “……”

Hai giới Yêu, Ma: “……”

Tuy là đã quen việc Diệp Tố cả này liều mạng tu luyện và luyện khí, nhưng các trưởng lão Thiên Cơ Môn cũng nhìn sang với ánh mắt khác thường.

“Bởi mới nói tu sĩ hơn phân nửa là có bệnh mà.” Yêu tộc nào đó lắc đầu nói.

“Đệ tử Thiên Cơ Môn quả nhiên là liều mạng, khó trách phi thăng thành Thần nhiều như vậy. Lúc sống còn mà vẫn nghĩ tới luyện khí.”

“Chắc là muốn luyện chế lần cuối.”

“Đừng có nói bậy, chúng ta sẽ không sao hết, thượng giới nhất định sẽ còn phái Thần xuống đây.”

……

Diệp Tố không phân tâm chú ý đến thanh âm xầm xì chung quanh, trong mắt nàng chỉ còn khối huyết ngọc trước mặt.

Nàng dùng thần thức rọc từng chút một những phần huyết ngọc thừa mà không dùng linh hỏa, khối huyết ngọc này là đồ vật thượng giới, không có tạp chất giống tài liệu ở tam giới.

Cả khối ngọc cũng không hẳn hoàn chỉnh, Diệp Tố dùng thần thức tra xét qua một lần mới phát hiện bên trong có không ít vết rạn và vài điểm bị hư hại, nàng bám dọc theo các vết rạn đó, cuối cùng chỉ có thể tạc ra một thanh kiếm bóng loáng.

Tách ra tất cả các vết nứt và vết hư hại, cả thanh kiếm oánh nhuận từ đầu đến chuôi nhưng bộc lộ tà khí tận trời. Diệp Tố khắc một hoa văn hình tròn lên chuôi kiếm để tăng thêm sức nắm, sau đó nàng lại khắc một chú rắn nhỏ ở bên trong hình tròn, hình khắc linh động đến nỗi có thể thấy rõ từng khối vảy.

Tà khí tràn ngập đại điện, hồng quang lập lòe, tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nàng, đây là luyện chế ra thứ gì?

Diệp Tố nhìn thanh kiếm trong tay lại có hơi giật mình, thì ra……ấn ký mơ hồ trên chuôi Khấp Huyết kiếm chính là cái này?

Tay nàng dời về phía thân kiếm, chuẩn bị khắc các loại phù chú pháp trận lên đó.

Lúc này, chúng thần chi chiến đã kéo dài hai ngày một đêm, khắp nơi xung quanh đại điện đã sớm vỡ nát.

Trúc Thần lọt vào liên thủ công kích của Liệt Khẩu Thần và Kính Thần, rơi vào thế bất lợi vô cùng, roi trúc trên một tay đã bị hủy, chỉ còn lại một chiếc roi trúc khác khó khăn chống đỡ.

Phật Ma Thần và Âm Thực Thần không phân cao thấp, nhưng khí thế của Phong Kiếm Thần lại mỗi lúc một cao.

Động tĩnh chỗ Diệp Tố dưới đại điện cuối cùng cũng khiến các Thần chú ý, Phong Kiếm thần quay đầu lại nhìn: “Kính Thần, gi3t chết nó đi.”

Con nhóc này khiến ông ta cảm thấy bất an, biến số thì nên bóp ch3t từ trong trứng mới tốt.

Kính Thần nhìn sang Trúc Thần: “Đợi lát nữa lại đến chơi với ngươi, ta đi giết một đứa nhãi ranh trước.”

Vốn dĩ Thần chỉ cần phất tay là có thể gi3t chết những người bên dưới, nhưng trận pháp của Phật Ma Thần khiến bà ta mất chút thời gian.

Trận pháp rất nhanh bị phá vỡ, tam Thần phía trên lại bị cầm chân, không còn tâm lực để bảo vệ bên dưới.

Kính Thần đứng giữa đại điện, phóng ra một đạo thần lực về phía Diệp Tố.

Trương Phong Phong và các trưởng lão Thiên Cơ Môn phản ứng cực nhanh, liên tục ném ra các pháp bảo hộ thân, tranh thủ thời gian, bảo vệ Diệp Tố.

—— Diệp Tố vẫn đang trong quá trình luyện chế, căn bản không phát hiện ra nguy hiểm ở bên ngoài.

Nhưng pháp bảo của mọi người dưới thần lực thì cũng chỉ giống như đồ chơi của tiểu hài tử, không đáng nhắc tới, nhẹ nhàng liền bị phá hủy.

“Không thể để bà ta thực hiện được.” Tông chủ Hợp Hoan Tông hô to, sau đó lập tức thiết lập ảo cảnh với Kính Thần.

Đại năng tam giới trong đại điện tức khắc tỉnh ngộ, nếu ngay cả Thần cũng sợ hãi đồ vật mà Diệp Tố luyện chế ra vậy thì bọn họ nhất định phải bảo vệ Diệp Tố, cho đến khi tiểu cô nương luyện chế xong mới thôi.

Voi còn sợ bị kiến cắn.                                 

Con kiến dưới đại đạo một khi tụ tập lại, tất nhiên cũng có thể đả thương thượng Thần ba phần.

Kính Thần giơ tay sờ sờ một bên má của mình, vậy mà lại bị bọn chúng rạch qua một đường.

Bà ta nhìn sang nhóm người Trương Phong Phong, tầm mắt dừng trên pháp khí trên tay ông, lạnh nhạt nói: “Tìm chết.”

Kính Thần đột nhiên lấy ra chiếc gương của mình, chiếu thẳng sang những người Thiên Cơ Môn, một đạo thần quang hiện ra, lấy Trương Phong Phong dẫn đầu, hơn phân nửa trưởng lão Thiên Cơ Môn trong nháy mắt hình thần đều tan biến.

*hình thần: cơ thể và thần thức

Mắt thấy luồng sáng sắp lan đến Diệp Tố, Minh Lưu Sa không chút do dự lấy thân làm lá chắn, ngăn cản phía trước nàng.

“Đại sư huynh!” Tây Ngọc trừng lớn đôi mắt hét to, vừa rồi cô nhóc vẫn chưa phản ứng lại kịp thì sư phụ và các trưởng lão đã biến mất, cho đến hiện tại Minh Lưu Sa ở gần ngay cạnh mình cũng bị thần quang đánh nát.

Kính Thần khẽ nhếch khóe miệng, tựa hồ như đã nhìn thấy cái chết của Diệp Tố trong thần quang.

Tây Ngọc thuấn di xông tới, đứng ngay vị trí Minh Lư Sa vừa đứng, lại một lần nữa, ngăn cản thần lực phát ra từ gương, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn thần lực đánh vào người mình.

Thì ra……tử vong là cảm giác như thế này.

Không đợi Kính Thần phản ứng lại thì lại có một thân ảnh khác lại chắn trước mặt Diệp Tố, hình thần cũng ngay lập tức biến mất, thần quang rốt cuộc cũng giảm bớt.

—— là Hạ Nhĩ.

Trước khi tan biến, cậu nhóc đã cố hết sức xoay đầu nhìn Diệp Tố đang bị hồng quang bao phủ: Không biết đại sư tỷ sẽ luyện chế ra cái gì, hẳn là thứ tốt, đáng tiếc cậu lại không thể nhìn thấy.

Nụ cười của Kính Thần c**ng cứng lại, không ngờ lại có người tự nguyện đứng ra chịu chết.

Trọng Minh Thần ở bên trên thấy người Thiên Cơ Môn xảy ra chuyện thì tâm thần đại loạn, muốn xuống dưới, nhưng lại bị Phong Kiếm Thần nhân đó bắt lấy sơ hở, xuất ra một kiếm khiến ông trọng thương.

Phật Ma Thần và Trúc Thần liếc nhau, ngay sau đó Trúc Thần kéo lê cơ thể bị thương đi ngăn cản Liệt Khẩu Thần và Âm Thực Thần, Phật Ma Thần nhấc tay kết trận, đài sen trên pháp trượng nhẹ nhàng lay động, ánh sáng tím bao phủ lên những điểm kim sắc sắp tan đi của Thiên Cơ Môn, kéo chúng vào trong trận.

Ông vừa hoàn thành xong thì Trúc Thần cũng bị chém đứt thanh roi trúc cuối cùng, Âm Thực Thần xông tới từ phía sau đả thương Phật Ma Thần.

Ba vị tân Thần hoàn toàn rơi vào thế cùng đường, trong lúc đó Kính Thần dưới đại điện nắm gương, một lần nữa chiếu ra thần lực hướng về phía Diệp Tố.

“Thịch ——”

Bỗng nhiên bên tai mọi người vang lên một tiếng tim đập rõ ràng, giống như là truyền lên từ mặt đất, lại cũng giống như truyền xuống từ không trung.

Đạo thần lực phát ra từ chiếc kính trong tay Kính Thần bị đánh nát, bà ta liên tục lùi về sau mấy bước, lúc này chân đã hoàn toàn đạp trên mặt đất, hai mắt trợn tròn nhìn về nơi hồng quang đang bao phủ.

Diệp Tố nắm Khấp Huyết kiếm bước ra từ hồng quang, thân kiếm vẫn bóng loáng như cũ, nàng nhìn Kính Thần: “Pháp trận phù chú đã nghĩ kĩ rồi.”

Kính Thần đối diện với hai mắt lạnh băng của nàng, trong lúc nhất thời thế mà lại cảm thấy sợ hãi: “Cái gì?”

“Nhưng mà còn chưa vẽ.” Một tay Diệp Tố nắm lấy chuôi kiếm, một tay khác lại nắm lấy thân kiếm, lấy lấy máu của chính mình mài kiếm, “Lấy máu Thần Ma làm tài liệu vừa vặn thích hợp.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!