Lọc Truyện

 

"Trời mái! Cái này mà còn kêu thích để người ta tự giác? Làm vậy có khác gì lấy gia thế thuyết phục người †a chứ, không đúng, là dùng gia thế ép người ta tự giác" mới đúng! Đã sống trong xã hội này thì phải biết khoan dung độ lượng chứ."

"Anh đừng có nói nhảm nữa, cho dù là để bọn họ tự giác hay dùng gia thế ép người ta thì có sao, làm vậy có gì sai? Người đã xấu như vậy rồi anh nghĩ họ còn biết tự giác không? Không thì giờ anh bước lên dùng lời nhẹ nhàng thuyết phục họ đi, thuyết phục được thì tôi quỳ xuống dập đầu lạy anh ba lạy luôn đấy!"

"Người này mà xứng được đối khoan dung độ lượng sao, trực tiếp giết chết anh ta đi mới đúng!"

"Khoan đã, anh kích động như vậy làm gì, chuyện này có liên quan gì đến anh chứ? Anh cứ la oai oái lên như vậy làm gì, bị điên à?"

"Anh thì biết cái quái gì, trước đây anh ta bị Đường Lỗi đánh rất thảm, hơn nữa còn do vợ anh ta bảo Đường Lỗi làm như vậy đó, làm sao anh ta có thể không kích động được? Nếu không phải vẫn còn lý trí thì nói không chừng anh ta đã lao lên đánh ké Đường Lỗi một trận rồi!"

Mấy người hóng hớt bên ngoài suýt nữa đã lao vào đánh nhau nhưng may là có người khác kéo ra.

Có người cho rằng Lâm Thần quá máu lạnh và cứng rắn, dù gì thì hắn cũng đã phế đi một cánh tay và đập nát một chiếc siêu xe của Đường Lỗi, giờ chú ba của anh ta cũng đã đánh anh ta một trận, chuyện này cứ vậy mà chấm dứt là được.

Nhưng mặt khác vẫn có người không đồng ý như vậy, đa phần họ đều là người đã từng bị Đường Lỗi tra †ấn cho nên bọn họ cho rằng phải giết luôn Đường Lỗi mới đúng.

"Lâm Thần đúng không? Cậu nghĩ nhà họ Đường của

chúng tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?”

"Lâm Thần cậu thật đúng là can đảm đó! Tam gia, ngài đứng dậy đi. Chúng ta nhiều người như vậy, hơn nữa ngài cũng đã đạt tới Cửu trọng rồi, ở thành phố Thiên Hải này có bao nhiêu người xứng làm đối thủ của ngài chứ? Ngài sợ hắn làm cái gì!"

"Nói nhảm làm gì nữa, trực tiếp giết chết hắn đi! Anh em, lên!"

"Các người quay lại đi!!"

"Đừng đâm đầu vào chỗ chết vậy chứ!"

"Hôm qua hắn..."

Đường Kính Minh vừa nhìn thấy nhóm võ tu của nhà họ Đường bọn họ đang đồng loạt lao về phía Lâm thần thì ông ta lập tức hét lên bảo họ quay lại.

Vốn dĩ ông ta còn muốn kể lại chuyện ngày hôm qua nhưng lời nói vừa ra đến môi thân thể đã run lên, ông ta vô thức ngậm miệng lại.

Ngày hôm qua, Trấn Quốc tiên tử đã nói, tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở Đế Hoàng sơn trang, bọn họ phải sống để bụng chết mang theo!

Nếu ai dám nói ra thì tự mình gánh chịu hậu quả!

Hiện tại cho dù Lâm Thần có ra tay thì chỉ có một mình ông cùng với Đường Lỗi chết thôi...

Cùng lắm thì thêm cả mạng của nhóm võ tu này. nữa.

Còn nếu ông ta dám nói ra thì cả nhà họ Đường đều phải bị diệt vong!

Trong lúc ông ta đang ngây người, Lâm Thầm đã đưa tay đấm đám võ tu lao tới thành mấy bãi máu nhầy nhụa.

Máu tươi lan theo gió và rơi xuống trên người những người vây xem xung quanh, khiến cơ thể họ run lên như cầy sấy.

Dù đã run rẩy dữ dội nhưng họ đều chỉ liều mạng bịt miệng lại ngăn mình phát ra âm thanh, bọn họ không dám trốn khỏi đây.

Bởi vì họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình giết người này, tới võ tu còn bị giết, họ chỉ là người bình thường thì chạy trốn có ích gì? 

Đường Lỗi nằm trên mặt đất, tuy hai mắt sưng tấy như quả óc chó nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh đám võ tu của nhà họ Đường bị giết qua khe hở trên hai mí mắt.

Anh ta không hề run rẩy mà đã sợ đến mức không tự chủ được tè thẳng vào quần.

Bây giờ Đường Lỗi đã tỉnh táo hơn rất nhiều, anh ta biết mình đã đá phải một tấm sắt, một tấm sắt cứng mà nhà họ Đường bọn họ không thể nào chọc tới.

Thậm chí có thể bởi vì lỗi lầm này của anh ta sẽ khiến cả nhà họ Đường đều bị diệt vong!

"Lâm thiếu... ngài có hài lòng chưa?” Lòng Đường Kính Minh như đang rỉ máu, nước mắt trào ra nhưng ông ta vẫn kiên trì nở nụ cười nói với Lâm Thần.

Lâm Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, hắn chỉ im lặng nhìn Đường Lỗi mà không nói lời nào.

Thấy vậy, trái tim của Đường Kính Minh chợt chìm xuống đáy cốc!

"Anh rể... thế là đủ rồi."

"Anh vừa giết rất nhiều người đó, anh không thể giết thêm nữa đâu!"

"Cảnh sát sẽ sớm đến đây!" 

“Anh nhanh chóng chạy đi!"

Thẩm Vũ vừa lấy lại tinh thân sau phen khiếp sợ vừa rồi, cô ấy lại nức nở nói với Lâm Thần.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Thẩm Vũ không ngờ Lâm Thần sẽ giết người như vậy, vốn dĩ ban đầu cô còn nghĩ Lâm Thần phế đi cánh tay của Đường Lỗi đã là hình phạt lớn nhất đối với anh 1a.

Ai ngờ hắn chỉ phất tay một cái đã giết hết bao nhiêu người lao đến, ngay cả khối thi thể để ruồi bọ bâu lại cũng không chừa.

"Đúng rồi đó anh Thần, không, anh rể tương lai, em xin anh nhanh chóng rời đi đi!"

"Anh mới trở về, em không thể để anh cứ thế mà chết đi đâu!"

"Tai họa này là do em gây ra, em nhất định sẽ chịu mọi trách nhiệm!"

Trong mắt Thẩm Lãng cũng chan đầy nước mắt, cậu ấy nói với Lâm Thần.

Thẩm Vũ có rất ít ký ức về Lâm Thần, nhưng Thẩm Lãng thì khác, cậu vẫn nhớ rất nhiều chuyện về hắn, trước kia cứ mỗi lần cậu bị bắt nạt là anh Thần sẽ ra mặt cứu cậu.

Cũng giống như ngày hôm nay vậy.

Có điều là hiện tại cậu muốn đứng ra gánh lấy phần trách nhiệm này, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được tính mạng của anh Thần.

"Được rồi, hai đứa yên tĩnh lại."

"Chị đã nói là anh rể tương lai của hai đứa mạnh mẽ hơn hai đứa nghĩ rất nhiều."

"Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chẳng là gì cả."

“Hai đứa cứ yên tâm nhìn xem là được rồi."

"Nếu không phải anh rể của hai đứa quá mức mạnh mẽ thì hậu quả ngày hôm nay căn bản không cách nào. tưởng tượng được đâu, hai đứa biết không?”

Thẩm Tuyết Nhi lắc đâu, nghiêm túc nói với cả hai. Mặc dù cô cũng biết chuyện xảy ra trước mắt hết sức tàn nhãn, nhưng mà nhân từ với kẻ địch chính là tàn ác với bản thân mình!

"Lâm thiếu! Ngài nói cho tôi biết đi làm như thế nào ngài mới hài lòng?"

"Chỉ cần ngài buông tha cho nhà họ Đường chúng tôi, ngài muốn tôi làm gì cũng được!"

Đường Kính Minh nghiến răng nghiến lợi, vì nhà họ Đường, ông ta có thể bất chấp bất cứ cái giá nào!

Dù nói như vậy, nhưng ông ta vẫn có điểm giới hạn của riêng mình.

Nếu Lâm Thần đụng đến điểm giới hạn của ông ta, thì ông ta cũng không ngại quay sang hợp tác cùng với những người khác.

Chỉ cần có thể giết được Lâm Thần, phải làm phản đồ có tính là gì?

"Đường Lỗi nhất định phải chết."

"Nếu ông không dám ra tay thì cũng sẽ có người giúp tôi ra tay thôi."

Lâm Thần nhìn chằm chằm vào mắt Đường Kính Minh, bình tĩnh nói.

Lúc nãy Lâm Thần đi có chút vội vàng nên hắn quyết định mình đến trước rồi Lỗ Vạn Tùng sẽ đến sau.

Chu Bản Thanh của Liên minh Võ tu khá hiểu chuyện, ông ta đã phái 200 thành viên của Liên minh đến ẩn náu xung quanh Đế Hoàng sơn trang để bảo vệ sơn trang và những người bên trong.

Nếu có gì bất thường họ sẽ liên lạc với Lỗ Vạn Tùng. 

Nhẩm tính thời gian một chút, có lẽ giờ Lỗ Vạn Tùng đã đến đây.

Sau khi Lỗ Vạn Tùng đến, hắn sẽ bảo ông ta đến thăm nhà họ Đường một chuyến. Vừa rồi Đường Lỗi đã mảng hắn hơn chục câu, thế thì nhà họ Đường sẽ phải trả giá băng hơn chục mạng sống.

Mặc dù kẻ vừa lao đến là võ tu của nhà họ Đường nhưng họ không phải là thành viên thực sự của nhà họ

Đường, phần lớn đều chỉ là hộ vệ.

"Lâm Thần!"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!