Lọc Truyện

Đế Đô. Trong một phòng hội nghị cao cấp.

Tại thời điểm này, có tám người đàn ông đang thảo luận về việc đối phó với các lực lượng nước ngoài.

Trong số đó, có một người phụ nữ với khuôn mặt tuyệt đẹp đột nhiên nhướng mày, ngay lập tức bật dậy, không nói lời nào đã đi thẳng ra ngoài.

"Mấy người tiếp tục thảo luận đi, tôi sẽ quay lại ngay."

Dứt lời, người phụ nữ đã ra khỏi căn phòng bí mật.

"A Chân”

Sau khi ra khỏi phòng bí mật, người phụ nữ thản nhiên mở miệng.

"Tiểu thư†" Một bóng người từ từ hiện ra từ chỗ tối trên hành lang, sau khi thu lại khí tức mạnh mẽ trên, cô ấy mới đi tới trước

mặt người phụ nữ kia, cung kính đáp.

"Tiểu sư đệ của tôi đã xuất quan, chuyện đầu tiên chắc chăn sẽ là báo thù."

"Cô cứ đi tới thành phố Thiên Hải âm thầm giám sát đi, nếu tiểu sư đệ gặp phải chuyện gì vượt ngoài khả năng thì cô phải ra mặt bảo vệ sư đệ tôi cho chu toàn."

Người phụ nữ xinh đẹp bình tĩnh nói.

“Được!”

A Chân trả lời một tiếng, sau đó bóng người biến mất trong bóng tối.

“Tiểu sư đệ đã xuất quan, có lẽ hắn không biết ở thế gian này, hắn vẫn còn chín người sư tỷ."

"Còn nữa, hình như dạo này tám vị sư tỷ còn lại hơi bận nhỉ, mình có nên thay tám sư tỷ đi thăm tiểu sư đệ không?”

"Hay là thôi đi, chờ sư đệ gặp phải thế lực gì hắn không chống lại nổi mình hãy ra mặt là được rồi."

Người phụ nữ xinh đẹp vừa khẽ nở nụ cười nhạt, toàn bộ hành lang lặp tức phảng phất như mùa xuân đang ùa về!

Trong khi đó, ở chín toà núi cổ xưa hiếm có ở Long Quốc, mỗi toà đang có một người bước ra.

Trên người mỗi người bọn họ đều có khí thế kinh người xoay chuyển xung quanh, mà thế lực gia tộc sau lưng bọn họ. còn là đại biểu cho sự tồn tại tối cao tuyệt đối của Long quốc!

Giờ phút này bọn họ xuống núi chỉ vì một sự kiện.

Hôn thư.

Chín người đến từ chín đại gia tộc ẩn tàng cùng với chín bức hôn thư.

Trên đường bờ biển thành phố Thiên Hải, có một chiếc xe thương mại Alphard đang di chuyển với tốc độ không đổi.

Bên trong xe, Lâm Thần đang lâm vào hồi ức.

Thẩm Tuyết Nhi.

Mối tình đầu của hắn.

Nhà họ Thẩm gia cùng với nhà họ Lâm không chỉ có lui tới làm ăn, mà còn là hai gia tộc thân thiết, cho nên hẳn và Thẩm Tuyết Nhi là thanh mai trúc mã.

Năm đó, vào đêm trước khi nhà họ Lâm bị diệt, Lâm Thần và Thẩm Tuyết Nhi còn hẹn nhau bên bờ biển, hai người đã cùng đặt ra một lời thề, Lâm Thần cam đoan, sau khi tốt nghiệp đại học điều đầu tiên hắn làm sẽ là cưới cô!

Nhưng không ai ngờ, ngay ngày hôm sau thôi nhà họ Lâm của hắn đã gặp phải hoạ diệt môn!

'Thoáng cái mười năm đã trôi qua, hắn vốn tưởng rằng Thẩm Tuyết Nhi đã gả cho người khác, thậm chí là có con cái.

Nhưng không ngờ, theo lời Trương Đan Đan vừa nói đã suýt nữa làm cho đạo tâm trạng của hẳn lâm vào bất ổn!

Thẩm Tuyết Nhi vẫn chưa gả cho người khác, nhưng ngày mai đây cô sẽ kết hôn với Trần Long của nhà họ Trần, hơn nữa là do người nhà áp buộc!

Trong mười năm này, Lâm Thần hầu như ngày nào cũng nhớ tới Thẩm Tuyết Nhi, có thể nói mục tiêu của hẳn ngoại trừ báo thù ra, chuyện quan trọng nhất chính là đi gặp mặt Thẩm Tuyết Nhi một lần.

Nói lời xin lỗi với cô ấy vì mình đã thất hứa!

Cho nên, hắn đã quyết định, bằng bất cứ giá nào, ngày mai hẳn cũng phải đi đến Đế Hoàng sơn trang một chuyến!

Bởi vì nhà họ Trần cũng năm trong danh sách hắn phải giết!

Rất nhanh Lâm Thần đã lái xe đến trước cửa nhà cũ.

Nhìn ngôi nhà trước đây hẳn ở giờ đã gần như hoàn toàn thay đổi, trong mắt Lâm Thần hiện lên tia lạnh lẽo!

“Vương thiếu trở về!”

“Vương thiếu!”

Có mấy thanh niên mặc âu phục màu đen đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy chiếc xe thương mại Alphard cùng với biển số xe quen thuộc đang lái về phía cửa thì vội vàng chạy đến trước mặt xe cúi đầu cung kính nói.

Lâm Thần mở cửa xe, ném thi thể Vương Dương Minh giống như ném rác xuống đất.

Sau khi mấy người kia nhìn thấy Vương Dương Minh trên mặt đất thì đầu người nào cũng hiện ra đầy dấu chấm hỏi.

Người đàn ông trên mặt đất, sao giống quá Vương thiếu vậy?

Sau đó, mặt mày mấy người đó nhanh chóng biến sắc! "Vương thiếu chết rồi!" "Mau thông báo cho ông chủ, Vương thiếu chết rồi!"

"Chắc chắn là do người đàn ông này làm, mau giết chết hắn!"

Sắc mặt mấy thanh niên mặc âu phục vô cùng khó coi, bắt đầu phát động công kích Lâm Thần!

Bọn họ thân là thuộc hạ nhưng lại không có khả năng bảo. vệ để Vương thiếu bị giết, cho nên nói thế nào cũng là do bọn họ không làm tròn bổn phận!

Bụp!

Lâm Thần bình tĩnh quơ tay, đầu người vừa lao lên đầu tiên lập tức nổ tung như quả dưa hấu!

Máu đỏ trộn lẫn óc trằng làm bản thẳng lên khuôn mặt của những người phía sau, ngay sau đó cơ thể của họ tức tốc cứng lại, trong đầu chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô biên vô tận!

Phụt!

Phụt!

Tuy rằng bọn họ dừng tay, nhưng Lâm Thần vẫn không có ý định sẽ buông tha cho bọn họ, mỗi một chưởng tung ra sẽ

có đầu của một người nổ tung!

"Là kẻ nào dám giương oai diễu võ trước cửa nhà họ 'Vương này!

Một tiếng quát giận dữ phát ra từ bên trong biệt thự, sau đó là hàng chục người đi ra.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, bước đi mạnh mẽ phong thái hiên ngang, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.

Tư thế đi bộ của hơn mười người bên cạnh ông ta cũng không khác nhau bao nhiêu, trong đó có một thanh niên thoạt nhìn hai mươi tám tuổi, thu hút sự chú ý của Lâm Thần.

Bởi vì trên cơ thể của người thanh niên này có một sự dao động nội lực cực kỳ mạnh mẽ.

Mạnh hơn ba của Vương Dương Minh là Vương Trùng một ít.

"Dương Minhl"

"Là mày đã giết con trai tao?'

Vương Trùng nhìn thấy người năm trên mặt đất là con trai mình thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, gắt gao nhìn chăm chăm Lâm Thần!

Chỉ là càng nhìn, Vương Trùng càng cảm thấy khuôn mặt Lâm Thần rất quen thuộc!

Suy nghĩ nhanh chóng lục tìm trong kí ức của mình, người đàn ông này là ai, thế lực đăng sau hắn là gì và tại sao hăn dám giết con trai mình?

Chẳng lẽ, là kẻ thù hay sao?

Nhiều năm rồi nhà họ Vương của ông vẫn sừng sững ở thành phố Thiên Hải, thủ đoạn chiến thắng quan trọng nhất, chính là diệt cỏ tận gốc!

Bất kể là ai chọc tới nhà họ Vương của ông ta đều sẽ bị giết hết cả nhà!

Mỗi một ổ chuột đều phải dọn sạch và lắp kín hết!

Nhưng tại sao người trước mắt càng nhìn càng thấy quen thuộc?

"Chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra mà." "Là tôi, là tôi đã giết thăng ngốc này."

Vẻ mặt Lâm Thần vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn Vương Trùng thản nhiên mở miệng.

"Mày là Lâm Thần? Mày chưa chết sao?"

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

Vương Trùng bỗng nhiên nhớ ra, khuôn mặt của người trước mắt giống hệt thiếu niên mười năm trước!

Chỉ là, không phải thiếu niên năm đó đã bị đánh gấy tay chân ném xuống biển cho cá ăn rồi sao?

Tại sao bây giờ có thể đứng ở trước mặt ông ta? Hơn nữa giết con trai ông! "Lâm Thần?"

Trương Mãnh bên cạnh Vương Trùng nheo mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Cái tên Lâm Thần, anh ta đã nghe qua. Mười năm trước là đại thiếu gia nhà họ Lâm.

Nhưng mà không phải trước đó nhà họ Lâm đã bị diệt môn rồi sao?

Tại sao thằng nhóc này vẫn còn sống. Hơn nữa, có vẻ như hẳn đã trở thành một võ tu!

Mặc dù thực lực mấy người trẻ tuổi ở cửa không mạnh lắm, nhưng vẫn có một địch ba hoặc năm người.

Hiện tại đầu của bọn họ đều nổ tung hết, điều này chứng. †ỏ thực lực của Lâm Thần không tầm thường.

"Bất ngờ không?” "Con trai ông chết rồi, ông vui không?"

Khóe miệng Lâm Thần kéo ra một tia cười lạnh, nhìn chăm chằm vào ánh mắt Vương Trùng hỏi.

"Mẹ kiếp! Lâm Thần thật là độc ác, giết người rồi giết còn hỏi cảm giác ba người ta thế nào!"

"Như vậy có khác gì rắc muối lên vết thương Vương gia chủ chứ? Giết con trai người ta rồi còn hỏi người ta có vui hay không, bộ điên hay sao mà vui nổi chứi"

"Tôi nghe nói Lâm Thần này là người của một gia tộc nhỏ trước kia từng bị diệt môn, có lẽ Lâm Thần này kẻ may mắn sống sót."

“May mãn sống sót lần đó thì có ích lợi gì, giờ để Vương gia chủ ra tay chắc chản hản sẽ chết ngay lập tức!”

"Vui vẻ con mẹ mày!"

'Vương Trùng cảm thấy mình tức muốn nổ phổi rồi, giận dữ quát một tiếng, sau đó tung một cước đá ngang vào cổ Lâm Thần!

Một cước này của ông ta cực nhanh, có thể nói là là một đòn không thể đỡ được, đừng nói là con người, cho dù là một cái cây to bằng miệng chén cũng bị ông ta đá gãy ngang!

Vì vậy, Vương Trùng rất tự tin!

Tuy nhiên, Lâm Thần chỉ đơn giản đưa tay chắn trước cổ, sau đó nhẹ nhàng chụp lấy mắt cá chân Vương Trùng.

Lâm Thần nghiêng người về phía sau,lấy đà đạp chân phải về cái chân còn lại của Vương Trùng!

Răng rắc!

Chân phải của Vương Trùng đã bị gấy, mất điểm tựa nên cả người ngồi phịch xuống đất, còn chưa đợi ông ta cảm thấy đau đớn thì Lâm Thần đã đá một cước vào ngực ông.

Tất cả mọi người ở đây lập tức há to miệng, không dám nhìn cảnh này.

Vương Trùng là võ tu, thực lực là Huyền Cảnh trung kỳ, cho dù là để quán quân đấu vật trong nước tới dưới tay ông ta cũng không đỡ nổi một đòn đâu!

Nhưng mà giờ đây, tại sao lại dễ dàng bị Lâm Thần giãm chân lên người như vậy!

Từ đó có thể thấy được, thực lực của Lâm Thần chắc hẳn là cao hơn Vương Trùng, ít nhất cũng là Huyền Cảnh hậu kỳ, thậm chí Huyền Cảnh đỉnh phong!

Võ tu còn trẻ nhưng đã ở Huyền Cảnh đỉnh phong, chắc chản những thành tích sau này hän đạt được là không thể đong đếm, thẳng tiến vào Địa Cảnh cũng là chuyện không thành vấn đề.

Nhưng mà, ngàn vạn lần không nên, không nên chọc tới nhà họ Vương chứ!

"Vương Trùng."

"Mười năm trước, người đứng sau tiêu diệt Lâm gia chúng tôi là ai, họ gì, nhà ở đâu?"

"Chỉ cần ông nói ra tên là địa chỉ của người đó, tôi hứa sẽ thả ông ra, cũng như buông tha cho nhà họ Vương các người."

Lâm Thần cúi người xuống, ánh mắt sáng quäc nhìn chăm chằm vào mắt Vương Trùng hỏi.

"Ha ha ha ha! Tao không nói!"

Vương Trùng phun một ngụm nước bọt về phía mặt Lâm 'Thần, nhưng đã bị Lâm Thần dễ dàng tránh được.

"Mày muốn biết mười năm trước là ai hạ lệnh tiêu diệt nhà họ Lâm mày sao? Mày có giỏi thì mày tự đi điều tra đi!"

"Đừng tưởng rằng trở thành võ tu là có thể muốn báo thù thì báo thùi"

"Tao nói cho mày biết Lâm Thần, hiện tại mày cùng lắm cũng chỉ một võ tu Huyền Cảnh đỉnh phong, cho dù mày có tiến vào Thiên Cảnh thì hắn ta vẫn là sự tồn tại mày vĩnh viễn không cách nào chạm tới!"

"Chỉ cần hẳn ta di chuyển một ngón tay thôi đã đủ giết chết mày rồi, cũng giống năm đó, mày sẽ phải đối mặt với cái chết!"

Vốn dĩ trên mặt Vương Trùng đang lan đầy vẻ đau đớn, nhưng khi nghe Lâm Thần muốn tìm được người đứng sau chuyện tiêu diệt nhà họ Lâm bọn họ thì ông ta lập tức trở nên vô cùng điên cuồng!

Mặc dù năm đó ông ta cũng tham gia vào sự kiện diệt khẩu nhà họ Lâm, nhưng chỉ là con tốt thí mà thôi.

Thậm chí còn không bằng một con tốt thí.

Người sau lưng rốt cuộc là ai, đừng nói là hẳn, cho dù là gia tộc võ tu đứng đầu thành phố Thiên Hải ngày nay, thậm chí là gia tộc võ tu đứng đầu trong nước cũng phải giữ kín, căn bản không dám nhắc tới tên gọi của đối phương!

Đó là một tồn tại mà người đời không thể chạm tới!

Mặc kệ thực lực có mạnh cỡ nào, tu vi võ đạo sâu bao nhiêu thì đưa đến trước mặt hắn ta cũng chỉ bằng một con kiến hôi!

"Chết hay không, có lẽ ông sẽ không được nhìn thấy đâu."

"Vậy tôi lại đổi sang vấn đề, tấm bia ngọc thạch năm đó nẵm giữa đại viện nhà tôi đã bị ai lấy đi rồi?"

Năm đó, có một tấm bia ngọc thạch được chôn giữa đại viện nhà họ, bên trên tấm bia còn khắc hình ảnh một con rồng uốn lượn.

Cha hắn đã dành ba ngày ba đêm để đào sâu hàng chục mét, sắp sửa đào sâu như giếng nước nhưng vẫn không thể nào được cái gốc của tấm bia ngọc đó.

Nhưng mà bây giờ không thấy tấm bia đó đâu, chẳng lẽ là bị ai đó đào đi.

Giờ nghĩ đến, có lẽ tấm bia ngọc thạch này không phải là vật thường.

Nhà họ Lâm bọn họ bị diệt, có thể có liên quan đến tấm bia ngọc thạch này hay không?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!