Lọc Truyện

Huyền Môn Thiên Y - Đường Hán (FULL)

“Wow, rất đầy đặn nha!”

“Thật sự là khỏa thân mà chạy kìa...”

“Hóa ra những tin đồn của Mã Tam Á đều là thật, con hàng này thật quá nát, còn không mặc đồ lót...”

“Cái mông của Mã Tam Á quá lớn, tỷ lệ hơi mất cân đối..."

Lúc này, Mã Tam Á vô cùng xấu hổ nên cũng không quan tâm đến những lời ra tiếng vào của những người xung quanh, cô ta nhấc váy lên bỏ chạy.

Những người xung quanh thấy bảo vật đã được bán, khỏa thân mà chạy cũng đã thực hiện xong, không còn gì náo nhiệt để xem nữa nên từ từ giải tán.

Cúc váy Mã Tam Á rơi ra là do bị Đường Hán bản rơi trong không trung, đùa bốn Ma Tam Á xong, tâm trạng của Đường Hán đã tốt hơn rất nhiều, sau khi bị quấy rầy liên tục, anh tiếp tục đi dọc theo phố cổ, đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.

Cùng lúc đó, Mã Tam Á vội vàng chạy vào một cửa hàng đồ cổ tên là Đào Bảo Trai với chiếc váy trên tay.

Đào Bảo Trai do Mã Tam Á và em họ Vu Khánh Khuê mở, cô là đại cổ đông, nhưng bình thường đều là Vu Khánh Khuê. trông tiệm.

“Chị họ, chị bị sao vậy?” Sau khi nhìn thấy Mã Tam Á, Vu Khánh Khuê hỏi.

“Đừng nhắc nữa, tức chết chị rồi, chị lên lầu thay váy trước.”

Sau khi nói xong, Mã Tam Á chạy lên lầu hai, ngay khi cô đi lên, hai người trông giống như người lao động nhập cư bước vào với một cái trống lớn.

Da của trống có màu sâm với lớp sơn đỏ trên thùng gỗ của trống đã bong ra, có vẻ như nó đã được nhiều năm tuổi.

“Ông chủ, các người có thu mua thứ này không?” Vu Khánh Khuê đi đến phía trước trống, gõ lên mặt trống, sau đó kêu hai người lật trống lên để lộ chân đế rồi nhìn bên dưới.

Vu Khánh Khuê sờ râu quai nón, dáng vẻ của gian thương: “Thứ này căn bản không thể xem là đồ cổ, không đáng tiền.”

Người lao động nhập cư cao hơn nói: “Ông chủ, nhìn kỹ xem, đây là do ông cố tôi để lại, năm xưa ông cố đã nhiều lần nói với ông nội tôi rằng đây là báu vật.”

“Để lại cũng không đáng bao nhiêu, anh nhìn xem có tiệm nào lại bày cái trống to như đồ cổ mà bán chứ? Thứ này là da bò, sẽ thối rữa sau vài năm nữa, nghe âm thanh này đi, cũng sắp dùng không được nữa rồi.”

Vu Khánh Khuê vừa nói vừa gõ trống vài lần, âm thanh phát ra ngột ngạt khó nghe, thật sự không êm tai lắm.

Người lao động nhập cư nhỏ con nói: “Anh không lừa chúng tôi chứ? Đây là báu vật gia truyền nhà chúng tôi.”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Vu Khánh Khuê chế giễu nói: “Cái thứ hỏng bét này mà còn gọi là báu vật gia truyền? Nào, hai người xem kỹ đi, ở dưới trống có viết được làm vào năm Dân Quốc thứ 26, đến bây giờ còn chưa đầy một trăm năm, vất vả cho nhà mấy người xem nó là báu vật gia truyền rồi. Tôi không thể lấy báu vật gia truyền của nhà mấy người được, đem tới tiệm khác xem đi”

Hai người lao động nhập cư đi tới xem thử, quả nhiên trên đế trống có một dòng chữ nhỏ: “Năm thứ hai mươi sáu của Dân Quốc, Tiêu Mãng công chế”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!