Lọc Truyện

Huyền Môn Thiên Y - Đường Hán (FULL)

Trần Huyền lo lắng hỏi: "Vết thương của anh có thể chữa khỏi sao?"

Hơn mười năm trước, đan điền của anh ấy bị thương trong một cuộc thi đấu võ thuật, vẫn luôn không hồi phục được, mặc dù vẫn giữ được võ kỹ nhưng dù cố gắng thế nào. cũng không có thêm bước tiến nào nữa.

Nhiều năm qua Trần Huyền vẫn đi khắp nơi tìm cách chữa trị, nhưng vết thương đan điền là khó chữa nhất, Tây y không phát hiện được vết thương, trung y lại tỏ vẻ bất lực.

Đường Hán sờ mạch Trần Huyền nói: "Không có việc gì, em châm cứu cho anh vài lần, uống thuốc vài cữ, một tháng là có thể khôi phục hoàn toàn rồi."

"Tốt quá, tốt quá rồi."

Người vốn ổn trọng như Trần Huyền lại thất thố, anh ấy rất có thiên phú trong phương diện võ thuật, năm hai mươi tuổi đã thành danh võ giả Hoàng Giai, nhưng lại vì thương tật mà cảnh giới trì trệ không có bước tiến.

Với tư cách là một võ giả, đây là sự tra tấn lớn nhất đối với anh ấy, thậm chí còn tệ hơn cả việc giết chết anh ấy.

Hôm nay Đường Hán nói vết thương của anh ấy có thể chữa khỏi, Trần Huyền cảm giác như được tái sinh.

"Nhị đệ, chúng ta bắt đâu ngay bây giờ đi?"

Trần Huyền thực sự không thể chờ đợi được.

Đường Hán bảo Trần Huyền tìm một căn phòng yên tĩnh, để anh ấy năm xuống.

Thi triển Khí Vận Châm, dùng kim châm đâm vào mười đại huyệt xung quanh đan điền, sau đó để chân khí xuyên thấu qua kim châm chậm rãi đưa sâu vào. trong cơ thể Trần Huyền, chậm rãi chữa trị thương thế của đan điền.

Ước chừng hai mươi phút sau, Đường Hán rút kim châm ra, Trần Huyền cảm thấy chỗ đan điền dạt dào hơi ấm, anh ấy chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.

Đường Hán viết một đơn thuốc, đưa cho Trần Huyền, nói: "Đại ca cứ bốc thuốc theo đơn thuốc này, mỗi ngày ba lần, một tuần sau em lại đến châm cho anh thêm lần nữa, một tháng sau là khỏi hẳn rồi."

Khi Đường Hán đang chữa trị vết thương cho Trần Huyền, Đại Đầu và một đệ tử khác là Võ Đại Hải đi đến.

Vốn dĩ Võ Đại Hải đã ngoài ba mươi tuổi, nên hẳn có hơi bài xích khi phải kêu tên nhóc vừa mới hai mươi tuổi như Đường Hán một tiếng sư thúc.

Y thuật hiện tại của Đường Hán rất cao minh, ngay cả nội thương quấy nhiễu sư phụ nhiều năm cũng có thể trị khỏi, hắn bắt chấp chuyện lớn nhỏ, kêu tiếng sư thúc còn ngọt ngào. hơn ai hết.

"Đường sư thúc, ngài có thể xem dùm tôi vết thương ở eo được không?”

Hắn bị chấn thương ở eo đã hai ba năm, thường xuyên đau đến mức ban đêm không thể ngủ được, dù đã đi khám rất nhiều bác sĩ nhưng họ đều khuyên hẳn nên nghỉ ngơi, đừng. bao giờ tập võ nữa.

Nhưng Võ Đại Hải là một người đam mê võ thuật, khuyên hắn không luyện công nữa là điều không thể.

"Năm xuống để tôi xem xem." Đường Hán bảo Võ Đại Hải nắm xuống, nhìn eo của hẳn, nói: "Đây chỉ là vết thương nhẹ, sẽ sớm bình phục thôi."

Đường Hán xoa bóp eo của hän mấy lần, sau đó dùng kim châm hấp thu một phần năng lượng, chỉ trong vòng vài phút, vết thương ở thắt lưng của Võ Đại Hải đã được chữa khỏi.

"Được rồi, đứng lên thử xem."

Võ Đại Hải không thể tin được, hắn bị thương ở eo đã nhiều năm, nhanh như thế đã trị khỏi rồi?

Không phải tiểu sư thúc đang lừa gạt hắn đấy chứ?

Đầu tiên hẳn thử vài động tác nâng cao chân, sau đó đá sang bên, cuối cùng thực hiện động tác đá xoay 360 độ mà hẳn chẳng còn không dám thử sau khi bị chấn thương ở eo, nhưng eo lại chẳng có bất kỳ cảm giác nào.

"Thật sự rất tốt. Tiểu sư thúc lợi hại thật đấy." Võ Đại Hải hưng phấn nói.

Đường Hán nói với Đại Đầu: “Hãy gọi tất cả đệ tử bị thương trong võ đường đến, hôm nay tôi sẽ khám cho họ."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!