Nhã Kỳ chạy theo anh nhưng Mạc Ninh đã sớm lên xe rồi rời đi rồi. Cô vội bắt taxi bám theo anh.
– “Bác tài, làm ơn chạy theo chiếc xe kia giúp cháu với ạ.”
Chiếc taxi bám sát sau xe của Mạc Ninh. Hoá ra là anh về nhà. Tới nơi, Nhã Kỳ vội trả tiền rồi chạy theo anh. Vừa đi cô vừa gọi:
– “Mạc Ninh, xin anh đừng đi. Làm ơn hãy nghe em giải thích…”
Mạc Ninh không thèm quan tâm đến lời nói của cô, anh cứ đi thẳng lên lầu. Nhanh thoăn thoắt, Nhã Kỳ liền túm được vạt áo của anh, cô vội nói:
– “Mạc Ninh, làm ơn nghe em giải thích…”
– “Loại đàn bà đê tiện, dơ bẩn như cô không xứng đáng nói chuyện với tôi.”
– “Em thừa nhận là em tiếp cận anh vì mục đích xấu, em không phủ nhận tội lỗi mà mình đã gây ra cho anh và em cũng không cầu xin anh tha thứ hay là yêu em như trước. Em chỉ cần anh hiểu rõ một điều rằng tình cảm hiện tại em dành cho anh là chân thành, em thực sự yêu anh, em…”
Nhã Kỳ đang nói thì bị Mạc Ninh cắt ngang:
– “Yêu? Để cho người đàn ông khác tùy tiện chạm vào cơ thể mình mà cô nói là cô yêu tôi sao? Khái niệm tình yêu trong cô chính là cắm sừng sao?”
– “Em…”
– “Hừ, mà cũng phải thôi. Nếu cô không phải loại phụ nữ dễ dãi thì cô cũng đâu có dễ dàng lên giường với tôi ngay từ những ngày đầu mới quen đâu. Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải hiểu điều này mới phải chứ nhỉ?”
– “Em…em xin lỗi…”
Nhã Kỳ không còn gì để thanh minh cho những hành động của mình. Cô là một loại phụ nữ dơ bẩn, có thể vì lợi ích mà bán rẻ bản thân. Cô đã sai ngay từ đầu rồi.
Nhìn trên người cô chằng chịt những vết hôn đỏ chói mà Hoắc Nguyên lưu lại trên cơ thể cô, Mạc Ninh rất giận. Anh đột nhiên kéo cô vào trong phòng tắm, xả đầy bồn nước tắm.
– “Mạc Ninh, anh làm gì vậy? Đừng làm em sợ…”
Nhã Kỳ hoảng sợ khi thấy anh ngang nhiên lột sạch quần áo trên người cô ra.
– “Còn làm gì nữa? Tôi phải rửa sạch ô uế trên người cô đi.”
Dứt lời, Mạc Ninh liền dìm Nhã Kỳ vào trong nước. Bị bất ngờ, Nhã Kỳ lập tức ho sặc sụa, chân tay quờ quạng lung tung, miệng khẩn khoản cầu xin anh:
– “Mạc Ninh, anh làm gì vậy? Làm ơn buông em ra đi…”
Thế nhưng Mạc Ninh vẫn điên cuồng nhấn cô lên xuống liên tục. Thực sự bây giờ anh đang rất tức giận. Anh tức giận vì cô dám phản bội anh và càng tức giận hơn khi cô dám trêu đùa với tình yêu của anh.
Nhã Kỳ nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chết dưới tay anh vì cô đang sắp không chịu đựng thêm được nữa rồi, dưỡng khí đang cạn kiệt dần…nhưng như vậy cũng đáng. Được chết dưới tay anh cũng đáng cho cô mà.
Mạc Ninh thấy cô có vẻ đuối dần thì bỗng dưng buông cô ra. Anh rất hận cô nhưng không hiểu sao anh lại rất sợ cô chết. Anh kéo cô ra khỏi bồn nước rồi đẩy cô ngã xuống sàn rồi lạnh lùng bỏ đi. Nhã Kỳ cơ thể trần truồng nằm sõng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo. Mặc dù anh không giết chết cô nhưng khi nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, tuy cô và Hoắc Nguyên chưa đi quá xa nhưng cô cũng thấy bản thân mình đúng là dơ bẩn như lời anh nói. Nhã Kỳ lại xả đầy bồn nước rồi chà xát thân thể mình, dùng sữa tắm tắm đi tắm lại nhiều lần. Vì tắm quá nhiều giờ nên Nhã Kỳ đã nhiễm lạnh mà ngất đi. Sau khi bỏ đi thì Mạc Ninh tìm đến Black Swan sau gần một năm không tới đó. Bà quản gia lên phòng gọi cô xuống ăn cơm nhưng không thấy cô đâu, chỉ thấy đèn phòng tắm vẫn sáng.
*cộc cộc
– “Hứa tiểu thư, cô có trong đó không?”
Bà quản gia đưa tay lên gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Bà chỉ biết ban nãy cô và thiếu gia cãi nhau rất to tiếng và sau lúc đó cô vẫn ở trong phòng không ló mặt ra ngoài. Linh cảm có chuyện không lành xảy ra, nhưng cửa phòng tắm lại sử dụng vân tay của thiếu gia nên bà không sao mở cửa ra được. Đắn đo một lúc, cuối cùng bà quyết định gọi điện cho anh. Mạc Ninh lúc này đang ngồi uống rượu một mình.
– “Có chuyện gì? Tại sao cứ gọi mãi thế?”
Vì chuông điện thoại cứ liên tục reo khiến Mạc Ninh bực bội.
– “Thiếu gia, cô Hứa đã ở trong phòng rất lâu rồi. Tôi thấy đèn trong phòng tắm còn sáng nhưng gọi mãi không thấy cô ấy đáp lại. Tôi sợ…”
– “Kệ xác cô ta.”
Mạc Ninh nói rồi liền tắt nguồn điện thoại rồi uống rượu tiếp. Thế nhưng chỉ ít phút sau, mặc dù là miệng nói vậy nhưng trong lòng anh đang rất sốt ruột.
– “Chết tiệt!”
Mạc Ninh khẽ chửi thề rồi vội vã rời khỏi quán bar. Về tới nhà, anh chạy vội lên phòng rồi mở cửa phòng tắm ra. Anh thấy cô đang ngồi gục trên thành bồn tắm, môi thâm sì, da dẻ nhăn nheo vì ngâm trong nước quá lâu.
– “Hứa tiểu thư, cô làm sao thế này?”
– “Mau gọi Dương Vân tới đây!”
Mạc Ninh quay sang nói với quản gia rồi bế cô lên. Cả người cô ướt sũng, anh lấy khăn lau khô người cô rồi mặc cho cô một bộ đồ. Sau đó anh lại sấy khô tóc cho cô. Xong xuôi, anh liền lấy chăn đắp cho cô để ủ ấm.
Dương Vân đến khám và nói rằng cô đang mang thai, cái thai được 8 tuần rồi.
Mạc Ninh như không tin được vào tai mình liền sửng sốt hỏi lại:
– “Cậu nói gì? Nhã Kỳ đang mang thai?”
– “Phải. Hiện giờ phổi của cô ấy đang rất yếu nên cần phải tĩnh dưỡng thật tốt để không ảnh hưởng đến thai nhi. Tôi sẽ kê cho cô ấy một đơn thuốc an thai. Cậu không cần lo lắng lắm đâu. Chúc mừng hai người nhé!” Dương Vân vẫn chưa biết chuyện của anh và cô nên vừa cười vừa nói rồi ra về.
Mạc Ninh thất thần cả người. Nhã Kỳ đang mang thai con của anh sao? Liệu anh có cần đứa bé này không? Giữa cô và anh chỉ toàn là lừa gạt chứ không hề có tình yêu vậy mà sao đứa bé lại xuất hiện vào đúng lúc này chứ?
Vì quá bối rối không biết phải làm sao nên Mạc Ninh rời đi, để cô lại cho bà quản gia chăm sóc.
Nhã Kỳ tỉnh lại và cô cũng rất sốc khi biết mình đang mang thai đứa bé của anh. Đứa bé không có tội, có trách thì chỉ nên trách cô đã phản bội anh.
Hai ngày trôi qua, Nhã Kỳ mặc dù được tẩm bổ và chăm sóc rất chu đáo nhưng cô vẫn ăn rất ít. Đã hai ngày rồi cô chưa nhìn thấy anh. Chắc anh vẫn đang giận cô lắm. Có lẽ cô nên rời xa anh bởi vì chính cô còn không chấp nhận được mình thì làm sao anh có thể chấp nhận một người như cô đây. Vậy là đêm hôm đó, nhân lúc mọi người đã đi ngủ, Nhã Kỳ liền thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi biệt thự.
4 năm sau,
Nhã Kỳ bây giờ đã trở thành một huấn luyện viên yoga chuyên nghiệp và là một bà mẹ đơn thân có một cậu con trai thông minh, kháu khỉnh. Cậu bé có tên tiếng Anh là Leon và tên tiếng Trung là Hứa Mạc Nhiên. Leon càng lớn càng giống anh. Mỗi khí nhìn thằng bé, những kí ức về anh ùa về trong cô. Hai mẹ con cô sống ở một ngôi nhà nhỏ ngoại thành thành phố Los Angeles. Nhớ lại lúc trước mới sang đây, cô một thân một mình bụng mang dạ chửa vác cái bụng bầu đi tìm kiếm việc làm. Vù tuổi còn trẻ mà đã có con lại không bằng cấp nên lúc bấy giờ cuộc sống của cô thực sự rất khó khăn. Đã có rất nhiều người đàn ông có ý với cô nhưng trái tim cô từ lâu đã nguội lạnh. Bây giờ cuộc sống của hai mẹ con cô tuy không khá giả gì nhưng cũng đủ sống và ổn định hơn trước. Nhận được tấm bằng chuyên viên yoga, Nhã Kỳ quyết định thực hiện kế hoạch, lên đường trở về nước. Bán căn nhà ở Mỹ đi, về nước cô dùng số tiền đó mua được căn nhà to rộng hơn.
Hôm nay Nhã Kỳ dẫn theo Leon tới trường mầm non làm thủ tục nhập học. Sau khi hoàn tất, cô cùng con trai đi siêu thị mua nguyên liệu để nấu bữa trưa.
– “Bảo bảo, con muốn ăn gì nào?”
– “Mami, món nào mami nấu con đều thích cả.”_____Leon tuy còn nhỏ nhưng cách cư xử lại rất ra dáng người lớn. Thằng bé rất ít khi khóc nhè đòi cái này cái kia. Có lẽ vì biết cô là mẹ đơn thân nên thằng nhóc rất ngoan và còn biết chăm sóc, quan tâm đến cô nữa. Mỗi ngày đi làm về, chỉ cần nhìn thấy con trai là mọi mệt mỏi trong cô đều tan biến cả.
– “Ui da, đau quá…”
Leon hiếu động chạy đi lựa chọn thực phẩm giúp cô thì vô tình va vào chân một người đàn ông rồi té ngã. So với những đứa trẻ cùng trang lứa thì có vẻ cậu nhóc hiểu chuyện hơn và cũng biết làm nhiều việc lặt vặt trong nhà vì mẹ nó là mẹ đơn thân lại rất bận rộn nên cậu bé được dạy các kĩ năng sinh tồn cơ bản. Nhiều khi Nhã Kỳ cảm giác vì cô mà con trai trải qua tuổi thơ không được như những bạn bè cùng trang lứa.
Người đàn ông này không ai khác lại chính là Mạc Ninh. Hôm nay là ngày cuối cùng ba mẹ anh ở đây trước khi trở lại Mỹ nên anh cùng mẹ đi siêu thị mua đồ.
– “Cháu bé, cháu có sao không? Cháu có đau ở đâu không?”
Mạc phu nhân vội cúi thấp người đỡ Leon dậy, vừa đỡ cậu bà vừa lấy tay phủi sạch quần áo cho cậu còn Mạc Ninh vẫn đứng đó lạnh lùng nhìn mẹ mình quan tâm đến một đứa nhóc lạ hoắc.
– “Cháu không sao. Cháu xin lỗi.”
Leon nhanh nhẹn trả lời.
Ánh mắt của cậu và Mạc Ninh vô tình va vào nhau. Anh bỗng nhiên sửng sốt khi thấy đứa bé này giống hệt anh hồi nhỏ.
– “Nhóc con, ba mẹ ngươi đâu?”
Mạc Ninh tò mò hỏi. Rốt cuộc thì đây là con cái nhà nào mà lại có bộ dạng giống anh như thế này?
– “Cháu không có ba. Cháu chỉ có mami thôi. Hôm nay cháu đi cùng mami tới đây mua đồ.”
Mạc phu nhân nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy áy náy, bà sợ rằng họ làm thằng bé buồn bởi vì bất kì đứa trẻ nào cũng muốn sống trong tình yêu của ba mẹ.
– “Vậy mami cháu đâu? Sao lại để cháu đi một mình thế này?”
Mạc phu nhân liền hỏi.
Lập tức, Leon liền đưa tay chỉ về phía mami đang chăm chú lựa chọn thực phẩm. Mạc Ninh lập tức đưa mắt nhìn theo hướng cậu bé chỉ thì thấy ngay một bóng dáng rất giống với…
Cảm thấy nghi ngờ, Mạc Ninh không nói không rằng, anh từ từ tiến lại gần người phụ nữ kia. Đúng lúc này Nhã Kỳ đã lựa đồ xong và quay ra định gọi Leon. Ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim Mạc Ninh như vỡ oà còn tim cô lại đập loạn.
– “Nhã Kỳ…”________Mạc Ninh vô thức gọi tên cô.
Nhã Kỳ bị rơi vào tình huống khó xử. Cô không ngờ mới ngày đầu tiên sau khi về nước cô lại gặp anh luôn, lại còn để cho anh gặp Leon nữa.
Cô vội kéo tay Leon đi. Mạc Ninh lập tức bước nhanh tới ngăn cô lại, anh hỏi:
– “Nhã Kỳ, bao nhiêu năm qua em đã đi đâu? Em có biết là anh tìm em khổ sở thế nào không? Thằng bé này cũng chính là con anh đúng không?”
– “Không phải. Anh đừng nói bậy.”
– “Vậy sao? Bé con, tên của con là gì?”
Mạc Ninh cười nhạt rồi anh cúi người xuống hỏi Leon.
– “Dạ cháu tên Hứa Mạc Nhiên nhưng mami vẫn hay gọi cháu với tên tiếng Anh là Leon bởi vì cháu sinh ra và lớn lên tại Mỹ.”
Leon trả lời rất nhanh chóng và rõ ràng.
– “Leon! Mẹ đã dặn con là không được phép tiết lộ thông tin với người lạ cơ mà?”
– “Nhưng con thấy có vẻ như mami và chú quen nhau mà. Vậy thì chú đâu phải là người lạ?”
– “Đó, em đã thấy chưa? Không chỉ giống tôi mà hình như cả tên của thằng bé cũng mang họ của tôi rồi kìa. Lúc trước em đã mang thai con của tôi còn gì, đứa bé đó chính là Leon đúng không?”
– “Không phải. Đứa bé đó tôi đã bỏ rồi. Leon chỉ là con của mình tôi thôi.”