Lọc Truyện

Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Vừa nói xong,Lam Lam đã từng bước tiến lại gần Lục Diệp Bằng.

Cô cố tình dùng giọng điệu thân mật để gọi anh

“Ông xã!”

Nghe được giọng nói của cô,Lục Diệp Bằng bỗng quay đầu lại nhìn Lam Lam,ánh mắt có ba phần không vui khi nhìn thấy cô đã cởi chiếc áo khoác ngoài ra.

Lam Lam mỉm cười,tỏ vẻ như mình không biết gì, nhìn anh khẽ hỏi.

“Anh có khách sao?”

Nhìn người phụ nữ trước mặt, cô thư ký cũng đã đoán được đây chính là vợ của Chủ Tịch, được rất nhiều người trong công ty ca ngợi về nhan sắc của phu nhân Chủ Tịch.

Cô thư ký thầm nghĩ trong lòng.Những người trong công ty ai nấy đều nói nhan sắc của vợ Chủ Tịch rất xinh đẹp, dáng vẻ đầy khí chất,nhưng tại sao cô lại không thấy vậy, thậm chí cô nhìn thấy người phụ nữ này còn không xứng với vị Chủ Tịch của cô nữa chứ.

Vậy mà cô còn nghe ngóng được hai người này kết hôn, chính là do có người lớn sắp xếp.

Không lẽ nào hai người này đến với nhau không hề có tình cảm sao?

Nghĩ vậy, cô thư ký liền tỏ vẻ thái độ khinh thường Lam Lam ra mặt.

“Chào phu nhân! Tôi là thư ký riêng của Chủ Tịch, tên là Hàn Nguyệt…”

Cô ta cố tình nhấn mạnh ba chữ “thư ký riêng” như muốn khiêu khích Lam Lam,sau đó cô ta còn cố ý nói thêm

“Tôi đã nghe mọi người nói về phu nhân rất nhiều, họ nói chị rất xinh đẹp,nhưng hôm nay có dịp đến đây, tôi nghĩ có vẻ họ đã đánh giá quá cao về chị rồi!”

Câu nói của cô ta khiến Lam Lam tức đến nghẹn họng.Ý cô ta,là cô không được xinh đẹp có đúng không.

Đúng là một con nhỏ trơ trẽn.

Nhưng Lam Lam còn chưa kịp làm gì,Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng ra tay.

Anh lập tức đưa Tiểu An An cho Lam Lam bế, sau đó anh nhìn cô với đôi mắt nghiêm nghị, nói:

“Anh đã nói em phải ăn mặc kín đáo một chút,lỡ như bị cảm rồi sao?”

Nói xong,anh liền bước đến chỗ Chí Huy, lấy chiếc áo khoác lại, rồi trực tiếp khoác lên người của cô.

“Buổi tiệc này phải mau kết thúc sớm thôi!” Lục Diệp Bằng lẩm bẩm trong miệng nhưng cũng đủ để Lam Lam nghe được.

Cũng may lúc này, Tiểu An An đã ngủ, nên anh mới cho đưa thằng bé cho cô.Nếu không, thằng bé này vừa được mẹ bế,nhất định sẽ tìm cách bám lấy mẹ cho xem.

Tiểu An An không giống như An Nhiên, thằng bé rất nghịch ngợm, lúc nào cũng bày trò khóc lóc, chỉ muốn được ở riêng bên cạnh Lam Lam, thậm chí cô đến phòng tranh cũng phải mang Tiểu An An theo.Vì không ai có thể giữ được thằng nhóc này cả.Đã rất nhiều lần,Lục Diệp Bằng rất muốn nhét thằng ranh con này vào bụng của cô trở lại.

Dường như Lục Diệp An được sinh ra đời chỉ là để tranh giành với Lục Diệp Bằng này vậy.

Lam Lam không quan tâm đến những gì anh nói, mà chỉ cảm thấy chán ghét với cái thái độ cô thư ký của anh đối với cô.

Lam Lam hức một tiếng, vừa hờn dỗi vừa không vui.

Lục Diệp Bằng đương nhiên hiểu dáng vẻ của Lam Lam rồi.Một giây sau anh ôm lấy cô từ phía sau,ánh mắt nhìn Hàn Nguyệt, khẽ nói.

“Cảm ơn cô đã thay mặt công ty mang quà đến đây.Tôi không biết là do công ty hay là do cô tự tiện điều tra mà biết hôm nay nhà tôi tổ chức tiệc…Nhưng đây là vợ của tôi,sau này khi cô gặp vợ tôi cũng phải giữ lễ phép lịch sự, kính trọng cô ấy như đối với tôi”.

Rồi anh tiếp tục giới thiệu cô ta với Lam Lam

“Đây là Hàn Nguyệt, cô gái này không phải thư ký riêng của anh, cô ấy chỉ phụ trách công việc khi Á Hiên xin nghỉ phép,khi nào cậu ta trở lại làm,mọi thứ sẽ trở về vị trí cũ”.

Nghe xong Lam Lam nghiên đầu nhìn anh,trong lòng thầm sung sướng vì câu nói trả đũa của anh.

“Em chỉ hỏi thôi,anh đừng căng thẳng như vậy chứ?”

Lục Diệp Bằng siết chặt lấy eo cô, không ngại trước mặt Hàn Nguyệt mà cúi đầu xuống hôn lên môi của Lam Lam.

“Nhưng anh lo lắng là bà xã sẽ giận ông xã”

Hàn Nguyệt có chút ngạc nhiên khi cô không thể nào tin vào mắt mình, người đàn ông trước mặt cô đây chính là vị Chủ Tịch mang dáng vẻ uy nghiêm đầy lạnh lùng sao? Trước mặt vợ, dường như anh đã hoàn toàn biến thành con người khác, lại có chút sợ vợ nữa.

Vài giây sau,Hàn Nguyệt thấy cảnh hai người ân ái trước mặt cô,trong lòng vừa ấm ức vừa xấu hổ.Nghe những lời nói cảnh cáo được phát ra từ chính miệng của người đàn ông mà bấy lâu cô đã tôn sùng,xem anh như một thần tượng trong lòng cô.

“Vậy tôi xin phép”

Cô chẳng còn lý do gì để ở đây làm gì.Cất công điều tra hỏi thăm nhiều người công ty mới biết nhà anh ở đây, định rằng lấy cớ đến đây chỉ muốn xem vợ anh là người như thế nào.Nhưng xem ra mọi người công ty đã đánh giá quá cao về vị phu nhân này rồi!

Dù có nói gì,Hàn Nguyệt vẫn đánh giá Lam Lam không thật sự xinh đẹp như mọi người đã miêu tả trước đó.

Sau khi Hàn Nguyệt đi rồi, lúc này gương mặt Lam Lam mới tỏ vẻ khó chịu, cô lập tức đẩy anh ra,hờn dỗi nói.

“Anh mau đuổi theo dỗ dành cô thư ký bé nhỏ của anh đi, cô ấy giận rồi đó…Anh đừng ở đây lấy lòng một người phụ nữ xấu xí như em”.

“Ăn nói linh tinh,anh là gì của cô ta mà đuổi theo.Với lại ai nói vợ của anh xấu xí chứ” Ánh mắt anh trở nên đen tối, cúi xuống thì thầm vào tai của cô “Nhìn em,anh chỉ muốn đẩy em lên giường mà thôi, vợ của anh hôm nay tại sao lại hấp dẫn đến như vậy chứ!”

“Đừng có nịnh bợ…” Lam Lam một lần nữa đẩy anh ra.

Vừa đúng lúc này, giọng nói Hạo Thiên bất chợt vang vọng lên bằng chiếc miro.

“Tất cả mọi người xin hãy chú ý,con có một chuyện muốn thông báo với mọi người”

Mọi người nghe xong, tất cả đều hướng mắt về phía Hạo Thiên.Anh vừa nói xong liền đi đến nắm lấy tay của Tiểu Sơ.

Bên này,hai vợ chồng Tần Văn Hạo lại không ngừng hỏi không biết cậu con trai quý của ông bà đang định giở trò gì nữa.

Sắc mặt của Hạo Thiên tràn đầy hứng khởi,anh nắm chặt lấy tay Tiểu Sơ, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó từ từ cất tiếng thông báo một tin trọng đại.

"Hôm nay là ngày vui của Tiểu An An, nhưng cũng là ngày nhà họ Tần sắp có thêm một thành viên mới…"Anh ngập ngừng giây lát, rồi nói tiếp “Bà xã yêu dấu của tôi đã mang thai nữa rồi!”

Tiếng “oh” của mọi người lập tức vang lên, sự vui mừng thoáng chốc hiện lên trên gương mặt của ông bà Tần ngay lập tức.

Nghe xong Lam Lam đã vui mừng đến nỗi bế Tiểu An An đến trước mặt Tiểu Sơ, hỏi lại một lần nữa.

“Thật sao? Cậu đã có thai lần nữa…”

Tiểu Sơ ngượng ngùng, có chút xấu hổ nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Diệp Bằng nhìn thấy nét mặt của Lam Lam vui mừng còn hơn chính cô là người mang thai,trong lòng không nhịn được liền bước đến chọc ghẹo.

“Em định muốn có một đứa nữa sao? Vậy anh phải tranh thủ mới được”.

Nghe xong, gương mặt Lam Lam bỗng chốc đỏ bừng lên, cô liền xoay đầu lườm liếc anh,sau đó không nói gì thêm liền bế con trai đến chiếc ghế sô pha ngồi.

Cứ như vậy, tất cả người lớn khi nghe tin Tiểu Sơ mang thai đều không còn để ý đến buổi tiệc ngày hôm nay là dành cho ai nữa,họ đã lập tức bu xu quanh hỏi hang sức khỏe của Tiểu Sơ liên tục khiến Hạo Thiên có chút bối rối muốn đưa vợ mình về nhà ngay lúc này.

Cũng vào lúc này,Trong một góc,Bella lặng lẽ ngồi đó, trên tay còn đang bế đứa con của anh vừa đưa mắt hướng về Lục Diệp Bằng và Lam Lam đang ngồi ở gần đó.

Con gái của cô cũng giống như Tiểu An An, cũng đã ngủ từ lâu.Dường như hai đứa trẻ này khác về giới tính, nhưng lại có sở thích giống nhau.

Có lẽ vì việc cô thư ký lúc nãy,mà từ nãy giờ cô quan sát trên gương mặt của Lam Lam luôn cau có khó chịu, lâu lâu còn lườm huýt chồng của mình.

Còn Lục Diệp Bằng thì lại ngồi sau lưng Lam Lam, chiếc áo khoác da mà cô ấy đã khoác khi nãy,cũng được anh ấy cởi xuống,bờ vai thon thả cùng với tấm lưng trần đầy gợi cảm của Lam Lam đã lọt vào tầm ngắm của Lục Diệp Bằng,anh liên tục lấy lòng cô bằng cách hôn lên lưng của Lam Lam.

Họ đã không ngại mọi người xung quanh mà thể hiện tình cảm với nhau.

Thấy Bella cứ liên tục nhìn về vợ chồng của Lục Diệp Bằng và Lam Lam như vậy, trong lòng Chí Huy có một chút hiếu kỳ,anh ngồi bên cạnh liền nhẹ nhàng huýt vào vai của cô, khẽ hỏi.

“Em sao vậy? Vẫn còn thương nhớ tên Lục Diệp Bằng đó sao?”

Bella bèn nhìn qua Chí Huy, cô nghe anh nói xong, cũng hiểu được là trong lời nói của anh không hề chứa đựng sự ghen tuông nào cả,có lẽ thời gian qua anh và cô đã có sự tin tưởng với đối phương.

“Vậy anh có còn thương nhớ chị ấy không?” Bella nở một nụ cười rất tươi, lập tức hỏi lại.

Chí Huy khẽ thở dài,sau đó kéo đầu cô dựa vào vai của anh, đưa tay nghịch vài sợi tóc của cô, rồi đáp.

“Trong trái tim của anh bây giờ,em thừa biết là ai đang ngự trị nằm trong đó rồi mà!”

Bella phì cười, nét mặt sung sướng.

“Vậy tại sao anh lại đi nói với chị ấy về việc cô thư ký đó” Điều này cô thật sự rất tò mò.

Cô biết trong lòng anh đã không còn hình bóng của Lam Lam từ lâu, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao anh lại đi chọc ghẹo gia đình của họ.

Chí Huy bật cười, vừa nhìn con gái đang ngủ trong lòng của cô, nhưng không nhịn nổi đưa tay véo nhẹ bờ má ửng hồng của vợ mình.

“Anh làm việc, cũng chỉ là làm theo lệnh của cấp trên thôi vợ à! Cấp trên đã ra lệnh cho anh phải báo cáo với vợ của sếp, thì anh phải làm theo thôi!”

“Lệnh của cấp trên sao?” Bella giựt mình.

Cấp trên mà anh nói không lẽ là…

Chí Huy chỉ cười, vì anh biết vợ của anh là một người rất thông minh.

Bella đưa tay ôm lấy miệng, cô không tin những gì mình đang nghĩ trong đầu là thật.

Vậy có nghĩa là Lục Diệp Bằng chính là người muốn cho Lam Lam biết được sự tồn tại của cô thư ký đó.

Chí Huy thu tay lại, ôm chặt lấy Bella nhẹ nhàng nói khẽ vào tai của cô một câu.

“Đã từ lâu, cậu ấy dường như chưa phát sinh quan hệ với phụ nữ rồi!”

Đến nước này rồi,Bella cuối cùng đã hiểu ra trò đùa của hai người đàn ông này rồi.

Bella thầm nghĩ,hai tên đàn ông này quả thật nhàm chán.Có một chiêu, nhưng lại liên tục áp dụng.Chẳng phải trước đây hai người đã áp dụng lên cô rồi sao.

Nói xong,Chí Huy liền đứng lên bước đến chỗ của Lục Diệp Bằng và Lam Lam.

Trước mặt Lam Lam,Chí Huy không ngại liền lên tiếng lôi kéo Lục Diệp Bằng.

“Đêm nay cậu có đi không? Mình đã đặt phòng rồi!”

Lục Diệp Bằng nhíu mày.

“Đi đâu? Phòng gì ở đây” Lần này thì anh hoàn toàn không biết Chí Huy đang nói về vấn đề gì nữa.

Nghe vậy,Chí Huy cười cười,giả vờ lấy chiếc điện thoại mở lên tấm hình của một cô gái, rồi đưa cho Lục Diệp Bằng, nhưng lại cố tình để cho Lam Lam thấy.

“Hôm trước chẳng phải cậu nói cần phải giải quyết chuyện đó sao, hôm nay mình đã sắp xếp hết rồi!”

Nhìn vào người con gái trong điện thoại, nét mặt Lục Diệp Bằng liền sững sốt, đôi mắt thất kinh nhìn về phía Lam Lam.

Ngược lại Lam Lam đối diện với người con gái trong đó, thì hoàn toàn bình tĩnh.Cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn Lục Diệp Bằng.

“Anh định…”

“Không hề có”

Lam Lam còn chưa nói hết câu,Lục Diệp Bằng đã vội vàng lên tiếng.

Ngay sau đó,anh trừng mắt nhìn Chí Huy.

“Gia đình cậu cũng ăn đã no nê rồi, mời về cho”

Lục Diệp Bằng bực bội đến nỗi cũng gấp rút thông báo buổi tiệc này kết thúc và còn lấy lý do Lam Lam không khỏe.Cho nên mọi người vừa nghe xong, cũng thấy buổi tiệc này đã khá kéo dài rồi, đến lúc phải tàn tiệc thôi.

Chí Huy đương nhiên đắc ý,anh và Bella cũng không muốn ở lại đây làm gì nữa.Vì hôm nay cuối cùng anh cũng đã trả thù được rồi…Ai biểu trước đó Lục Diệp Bằng cũng đã từng chơi xấu anh khi Bella vừa mới sinh chứ, cái này chỉ gọi “Gậy ông đập lưng ông mà thôi”!

******

Khi tất mọi người về hết,trong căn biệt thự chỉ còn Lục Diệp Bằng,Lam Lam và hai đứa con nhỏ của hai người,cộng với những người làm trong nhà.

Mọi người vừa về,Lam Lam nhìn thấy Tiểu An An đã ngủ trong lòng cô từ nãy đến giờ.Cho nên cô đã không nói tiếng nào định bế con về phòng,thì đúng lúc này Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng tiến lại chặn ngang lối đi của cô.

Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

“Bây giờ anh muốn gì nữa…!”

Mặc dù cô biết Chí Huy cố tình chọc ghẹo, nhưng nghĩ đến cô thư ký khi nãy xúc phạm thân hình của cô, nghĩ đến thôi cô chỉ muốn xé xác anh một trận.

Lục Diệp Bằng nhướng mày,cong nhẹ đôi môi lên.Anh đưa tay bế lấy Tiểu An An, rồi chợt lên tiếng.

“Chị San!”

Một giây sau đó, Chị San đã xuất hiện.

“Dạ! Cậu chủ gọi tôi”.

Lục Diệp Bằng trực tiếp đưa Tiểu An An vào tay Chị San,sau đó liền hỏi.

“An Nhiên đâu rồi?”

“Vâng! An Nhiên khi nãy do con bé chơi hơi nhiều, nên giờ đã mệt và ngủ rồi” Chị San liền trả lời.

Lục Diệp Bằng mỉm cười,đối với người làm như Chị San,anh luôn nói chuyện với chị ấy như là người trong nhà.

“Vậy chị cho Tiểu An An ngủ luôn đi nhé! Trời cũng tối rồi,khoá cửa cẩn thận.Rồi mọi người cũng đi nghỉ sớm đi, tôi và vợ của tôi lên phòng trước, không có chuyện gì đừng làm phiền chúng tôi”.

“Dạ cậu chủ và cô chủ đi nghỉ sớm, ở dưới này đã có chúng tôi”.

Trong biệt thự của anh ngoài chị San, thì còn lại cũng chỉ có vài người làm cùng với vài tên vệ sĩ.Nhưng những người này đều là người đã theo anh từ rất lâu,độ trung thành của họ cũng khiến nhiều người rất nể phục.

Làm xong mọi việc,Lục Diệp Bằng đã gấp gáp nắm lấy tay Lam Lam kéo cô về lại căn phòng của hai người,trông khi Lam Lam có chút không bằng lòng nhưng cũng đi theo anh.

Đóng cửa phòng lại,Lục Diệp Bằng không chừng chờ liền đè cô ở ngay cửa, cúi đầu xuống hôn lên khắp gương mặt của cô.

“Hôm nay em phải để anh được hưởng thụ một cảm giác hoán lạc,em và anh sẽ có một đêm tuyệt vời bên nhau”

Tính cách trước giờ Lam Lam có chút để bụng, cô lại rất ghét ai chê bai cô xấu xí, đặc biệt là những người thân phận còn thấp hơn cô.

Ngay lập tức,cô đẩy mạnh anh ra, hờn dỗi nói.

“Bây giờ em không còn như trước nữa,em rất xấu xí, không còn xứng với anh… Người như anh phải tìm cô thư ký với thân hình nóng bỏng khi nãy mới đúng”.

Cơn hứng tình từ lâu đã làm cho Lục Bằng mất hết lý trí,anh vừa nghe cô nói xong, đã không cho cô cơ hội tẩu thoát.Anh lập tức bế cô lên, đi đến chiếc giường liền thả cô nằm sấp xuống.

Lam Lam còn chưa hoàn hồn, còn chưa biết anh sẽ làm gì tiếp theo thì cô đã cảm nhận dây kéo chiếc váy ở phía sau đã được anh kéo xuống.

Vì đây là chiếc váy cúp ngực, bên trong của cô chỉ vọn vẹn một chiếc quần lót màu đen,Lục Diệp Bằng cũng nhanh chóng cởi ra.

Dưới đôi mắt cháy bỏng của anh, thì thân thể không còn một mảnh vải đã hiện hoàn toàn ra ngoài.

“Diệp Bằng!”

Nhưng chỉ một giây sau đó,Lam Lam đã nghe âm thanh giống như anh đang tháo sợi dây nịt cùng với đó là dây kéo khoá quần.

Dường như cô cảm nhận được, anh đã không còn mất kiểm soát được nữa, trái tim cô vô thức càng lúc càng đập thật nhanh.

Chiếc hông của cô bất chợt được bàn tay của anh nâng lên.

Lam Lam kinh sợ lập tức hét lên.

“Diệp Bằng,đừng… Á…”

Nhưng đã không kịp rồi,con quái thú to lớn ấy đã không có màn tương tác dạo đầu đã đi thẳng vào bên trong người của cô.

Một sự nóng bỏng ngập tràn cảm giác quen thuộc xông thẳng lên não bộ của cô.

Hơi thở đầy thỏa mãn của Lục Diệp Bằng cũng lập tức bật lên ngay sau đó.

Vẫn như những lần trước Lục Diệp Bằng vẫn đợi chờ Lam Lam thích ứng rồi mới tiếp tục,anh cúi xuống hôn lên tấm lưng gợi cảm của cô, sự quyến luyến khiến anh càng lúc càng yêu cô nhiều hơn.

“Anh xin lỗi! Nhưng anh không chịu được nổi nữa rồi,anh nhớ em nhiều lắm bà xã”.

Thật ra trong lòng của Lam Lam cũng rất nhớ cảm giác này khi anh mang lại cho cô, nhưng vì anh làm quá nhanh, nên cô vẫn chưa thích ứng được sự to lớn ấy.Cũng đã hơn một năm, cô mới chạm vào nó.

Lục Diệp Bằng cảm giác được sự phối hợp của cô cũng đã bắt đầu, lúc này anh mới bắt đầu vận động nhấp nháy ra vào nơi bí mật đó.

"Ưhmmm…"Tiếng rên rỉ của Lam Lam cũng vô thức bật lên.

Cả người bị anh đè chặt xuống giường, Lam Lam không ngừng thở dốc, hai tay siết chặt lấy tấm ga giường.Cô biết hiện giờ cơn khoái cảm đã làm cho cô không còn tự chủ chính mình được nữa rồi.

Lục Diệp Bằng xoay gương mặt đỏ ửng của cô qua,anh như phát điên cắn chặt môi của cô, nghiến răng nói.

“Em đúng là xấu xa, tại sao em có thể bỏ đói anh như thế…Lam Lam! Anh phát điên lên mất,anh điên là vì em đấy!”

Anh lật người cô lại, để cô đối diện với anh.Một lần nữa anh lại tiến vào cơ thể của cô.

Anh yêu cô, quả thật anh nhớ cô rất nhiều.

Mặc dù cơn khoái cảm có làm cho Lam Lam rơi vào trạng thái như một người đã mất đi linh hồn, nhưng cô cũng cố gắng giữ một chút lý trí, lập tức đưa tay che đi vết sẹo ở bụng,cho dù bây giờ nó đã mờ nhưng cô vẫn xấu hổ khi để anh nhìn thấy.

Hành động của cô, Lục Diệp Bằng đương nhiên nhìn thấy.Trước đây anh đã từng nói với cô,cho dù cô có trở thành bộ dạng ra sao.Thì đối với anh, cô vẫn luôn hoàn mỹ, vẫn xinh đẹp…Không một ai có thể chê bai cô trước mặt anh.

Anh ngước mắt lên nhìn cô,tay anh nắm lấy tay của cô liền giam giữ trên đỉnh đầu.Thân hình cao lớn áp chặt cơ thể cô, rồi anh cúi đầu xuống dùng đôi môi thâm tình của anh càng quét lớp da thịt mịn màng trên thân thể gợi cảm của cô.

“Lam…! Em đẹp lắm, không ai có thể xinh đẹp bằng em”.

Ánh mắt của Lam Lam vẫn ngập tràn đầy mộng tình nhìn anh, cô cảm nhận được trong đôi mắt của anh chứa rất nhiều tình yêu dành cho cô, lúc trước và bây giờ cũng vậy,anh luôn cho cô cảm giác rất an toàn khi được ở bên cạnh anh.

“Diệp Bằng…!”

Nghe vợ gọi,Lục Diệp Bằng liền lập tức rướn người lên, hôn lên môi của cô, khàn giọng nói.

“Em xinh đẹp lắm! Anh thích em bây giờ hơn, những lời người ngoài nói gì anh cũng không quan tâm”.

Lam Lam mỉm cười, niềm hạnh phúc lan tỏa khiến cô ôm chầm lấy anh.

"Ông xã thật tốt!"Chẳng biết đây có phải là nói lấy lòng cô không, nhưng cô vẫn tin trong mắt anh, cô chính là người như vậy.

“Bà xã! Anh yêu em, yêu em chết mất thôi…”

Sau đó anh cúi đầu hôn lên mí mắt của cô kéo dài xuống dưới.Thân dưới của cả hai không ngừng gia tăng tốc độ,Lam Lam cũng đã phối hợp với anh.

“Ưhmm…anh thật đáng ghét” Cảm giác sung sướng mà anh mang lại cho cô, quả thật đã làm cho cô mê mẩn.

Nhìn vào nét mặt ửng hồng vừa quyến rũ của cô vợ của mình,nỗi nhớ trong lòng anh càng hừng hực đốt cháy lên.Ngay sau đó anh ôm cô ngồi dậy, để cho cô ngồi lên trên người của anh.

Nhịn không được,Lục Diệp Bằng đã cưng chiều hôn lên khắp gương mặt của cô, rồi từ từ men theo xuống phía dưới.

Lam Lam cảm nhận được sự nóng bỏng bên dưới đang không ngừng tấn công hạ thân của cô, giọng điệu có phần nũng nịu khẽ vào tai của anh.

“Anh yêu! Hôm nay anh khỏe thật…Đừng nói,em đã làm lỡ cuộc hẹn của anh, nên anh đang lấy em ra trút giận…” Cô rất thích chọc ghẹo anh vào lúc này.

Lần này cô bạo dạn, ngồi trên người anh chủ động tấn công.

“Tên Chí Huy chết tiệt,anh nhất định sẽ cho hắn ta một bài học” Sắc mặt Lục Diệp Bằng chợt tối, nếu như hôm nay Lam Lam có vì chuyện đó mà không giận anh, thì anh cũng phải bằng mọi giá phải trả thù.

Lục Diệp Bằng đưa tay kéo cô nằm sấp trên người của anh.

“Bảo bối! Từ khi quen biết em, anh đã không thể giữ nổi kiềm chế dã thú trong lòng mình.Con người anh, thân thể anh đều chỉ thuộc về em, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh…”

Lời nói chưa dứt,Lam Lam rướn người lên chặn hết tất cả lời nói của anh.Cô làm sao mà không hiểu anh chứ, nhiều lúc cô suy nghĩ nếu như khi đó cô không đồng ý hợp đồng hôn nhân với anh, rồi anh cũng vì bất đắc dĩ gia đình mà kiếm đại một người phụ nữ với thân phận kém hơn cô một chút, nhưng lại ngoan ngoãn, yêu thương anh.Vậy có khi nào anh sẽ yêu người phụ nữ đó không và cũng sẽ không mệt mỏi dây dưa với cô.

Anh sẽ buông tay cô ra và hai người sẽ không có sự hạnh phúc như lúc này.

“Ông xã! Chúng ta mãi mãi là một gia đình…Em yêu anh”.

“Anh cũng yêu em, chúng ta sẽ sống hạnh phúc đến hết cuộc đời này”.

Lục Diệp Bằng yêu thương trân trọng,xem cô như một báo vật mà trước đó anh đã từng đánh rơi.Anh sẽ không bao giờ buông tay cô thêm lần nào nữa.

Cuộc đời của anh nhất định phải có cô, cùng với anh đi hết quãng đường còn lại.

Màn đêm buông xuống, trên tường khắc hoạ hai bóng hình đang quấn quýt bên nhau.Hơi thở gấp rút của anh hoà quyện vào những tiếng thở dốc đang không ngừng vang lên của cô.Anh và cô giống như hoà nhập thành một, không thể nào tách rời.

Trải qua nhiều lần hợp tan, cuối cùng hai người đã có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!