Cuộc sống cấp ba đã kết thúc vào giữa hè, Mẫn Đăng tốt nghiệp trung học ở tuổi 22.
Thi đại học vừa kết thúc, Chương Khâu và Phương Tưu đã nhận được thông báo chạy tới nhà hàng.
“Mẫn Đăng đâu? Thi thế nào?” Chương Khâu sốt ruột đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, “Nó ở đâu?”
“Ở bếp sau.” Hoắc Sơ mỉm cười gật đầu với Phương Tưu sau lưng Chương Khâu.
“Ở bếp sau làm gì?” Chương Khâu ngớ ra, “Thi đói rồi?”
“Không phải, với vị khách đã đặt với em ấy.” Hoắc Sơ giải thích, “Giờ chắc làm xong rồi.”
“Cảm ơn ân bồi dưỡng của sếp Hoắc!” Phương Tưu cười hì hì nói cảm ơn xong kéo Chương Khâu chạy đến bếp sau.
Bếp sau.
Mẫn Đăng cong lưng cúi đầu, cẩn thận dùng cái thìa rất dài vẽ nước sốt cuối cùng lên cái đĩa trắng sứ đã bày xong.
Cậu ngẩng đầu giao cho nhân viên phục vụ trước mặt, đúng lúc trông thấy Chương Khâu và Phương Tưu chạy tới.
Mẫn Đăng lập tức vui vẻ vẫy tay với Phương Tưu: “Phương Tưu.”
“Gọi Phương Tưu cái gì, gọi chị dâu.” Chương Khâu trừng cậu.
“Gọi chị dâu cái gì gọi chị!” Phương Tưu trừng Chương Khâu.
Mẫn Đăng mỉm cười lại gọi chị dâu.
“Mày được đó! Mày là ông chủ sao suốt ngày ở bếp sau.” Chương Khâu vẫn thích chửi người, “Mẹ kiếp mày thi có tốt không vậy!”
“Em không phải ông chủ…” Mẫn Đăng xấu hổ sờ lên mũi, “Em là chủ…”
“Anh đọc tạp chí rồi, mày khỏi khiêm tốn.” Chương Khâu đột nhiên gọi một tiếng, “Phương Tưu!”
“Đây!” Phương Tưu lập tức cúi đầu tìm tạp chí trong túi.
“Đọc đi!” Chương Khâu vung cánh tay hô lên.
“Có ngay!” Phương Tưu hắng giọng một cái, cúi đầu đọc tạp chí, “Chủ bếp thiên tài của nhà hàng Snail, chefmin dùng hương vị đặc biệt đột kích…”
Mẫn Đăng không đợi cô đọc xong, khuôn mặt đỏ bừng thò tay che tạp chí lại, “… Đừng đọc nữa.”
Tạp chí chụp vào mấy tuần trước, là một phỏng vấn liên quan đến nhà hàng.
“Đẹp trai lắm.” Phương Tưu cười lấy tay cậu ra, “Anh cool ngầu anh hot rồi, bao nhiêu cô gái nhao nhao muốn gả cho anh.”
Trên bìa tạp chí, Mẫn Đăng cúi người cắt bông cải xanh trên thớt, gò má chuyên tâm lại nghiêm túc.
Mẫn Đăng nghe xong mặt càng đỏ hơn, tay cũng không biết đặt ở đâu.
“Xấu hổ cái rắm!” Chương Khâu cũng cười, “Được rồi, được rồi, đi thôi, đến chỗ anh ăn chút gì đi.”
“Hoắc Sơ đâu?” Mẫn Đăng cởi áo đầu bếp trên người.
“Bên ngoài uống trà chứ đâu, đồ thần kinh, ngày nắng to cũng không bỏng miệng.” Chương Khâu chậc một tiếng.
“Anh ấy buồn ngủ quá.” Mẫn Đăng nhíu mày, “Mấy ngày nay anh ấy còn căng thẳng hơn em.”
“Anh thấy hắn chẳng buồn ngủ tí nào.” Chương Khâu cạn lời, “Hắn lập nhóm mày có biết không?”
“Hả?” Mẫn Đăng nghi hoặc.
“Thi ngữ văn xong rồi, Mẫn Đăng cảm thấy khá tốt. Thi toán xong rồi, Mẫn Đăng nói rất tốt. Thi tiếng Anh xong rồi…” Chương Khâu trợn trắng mắt một cái, “Người này dầu gì cũng là một nhân vật có tên tuổi của chúng ta nhỉ? Mày nói xem hắn có nhạt không?”
Mẫn Đăng đang nói thì đi tới cửa đại sảnh.
“Hoắc Sơ!” Mẫn Đăng cười gọi người đang quay lưng đứng ở phía trước.
Hoắc Sơ xoay người lại, nghiêm túc dang hai tay ra.
Mẫn Đăng lùi lại hai bước, vẻ mặt cũng rất trịnh trọng.
Chương Khâu bị hành động này của hai người làm cho đần mặt.
Tiếp đó Mẫn Đăng lao ra ngoài, giống như một mũi tên, một đầu đâm vào trong ngực Hoắc Sơ.
Hai người ôm nhau xoay một vòng, cười một hồi.
“Đậu má… hai đứa thần kinh này.” Chương Khâu nhịn một lát, không nhịn được cũng vui vẻ.
Mấy người cùng đến một quán đồ ngọt không lớn ở góc phố.
Cửa hàng này được Chương Khâu và Phương Tưu cùng khai trương trong năm nay. Tên là đồ ngọt anh Chương.
Tràn đầy khiếu thẩm mỹ của Chương Khâu.
Chương Khâu vốn phụ trách đồ ngọt trong nhà hàng, Phương Tưu học đại học ngành thiết kế nghệ thuật. hai cái này được kết hợp. Bánh ngọt còn rất kỳ diệu đã ra đời.
Dẫn tới cửa hàng này khá nổi tiếng vào bây giờ.
Năm đó giữa Chương Khâu và Phương Tưu đã xảy ra chuyện gì, không ai biết.
Chương Khâu cũng không nói với ai, tự mình gánh vác trải qua. Trước tết năm đó, Phương Tưu kéo vali chặn Chương Khâu lại đánh cho một trận.
Hai người lại bắt đầu tốt đẹp.
Trong cửa hàng này lại không có những người khác, bốn người ngồi một bàn, đều là vẻ mặt trịnh trọng.
Bốn người liếc nhau, không khí im lặng bị phá vỡ.
Chương Khâu vỗ bàn một cái: “Nếu tôi nói Mẫn Đăng nên tiếp tục đào tạo sâu về tài nấu nướng, kiếm nhiều tiền!”
Phương Tưu lườm một cái: “Không phải, anh Đăng trông đẹp trai biết bao, dứt khoát đến trường chị đi, học diễn xuất, chơi nghệ thuật, ngầu biết mấy!”
Hoắc Sơ nhìn Mẫn Đăng: “Xem sở thích của chính em ấy.”
Mẫn Đăng cười: “Em đã nghĩ xong học ở trường nào.”
“Nghĩ xong rồi?” Phương Tưu kinh ngạc, lại hỏi Hoắc Sơ, “Thành tích của Mẫn Đăng thế nào?”
Hoắc Sơ dùng giọng điệu một chút xíu tự hào: “Tạm thôi, trường học top mười lăm, xếp hạng trong thành phố cũng không kém.”
“Cái này gọi là tạm thôi? Ngoài Nhất trung của thành phố chúng ta, là trường cấp ba khủng bố nhất của nhà anh quyên góp được chưa.” Phương Tưu xỉa xói xong lại hỏi, “Lúc nãy anh Đăng nói đã nghĩ xong rồi, là trường nào nhỉ?”
Mẫn Đăng ngượng ngùng cười một tiếng: “Tân Phương Đông!”
Phương Tưu: “…”
Hoắc Sơ hết hồn: “…”
“Chương Khâu!” Phương Tưu trợn mắt nhìn, “Anh tiêu rồi!”
“Cái quái gì?” Chương Khâu ngây ra.
“Chắc chắn là anh muốn anh Đăng báo trường này!” Phương Tưu duỗi tay kẹp cổ y.
“Liên quan gì đến anh! Không phải anh mà!” Chương Khâu liều mạng phản bác.
“Lại nói, Tân Phương Đông rất tốt…” Chương Khâu không cam tâm, lại bổ sung thêm một câu.
Hai người lập tức cấu véo, do Phương Tưu đơn phương đánh nhau.
Mẫn Đăng vùi đầu trong cái cốc to, lặng lẽ cười.
Hoắc Sơ nhìn khóe miệng cười của cậu, bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm. Duỗi tay dời đĩa bánh quy trước mặt mình qua.
Trước khi có kết quả thi đại học. Chương Khâu và Phương Tưu sẽ kết hôn.
Thiệp mời hôn lễ Chương Khâu tự đưa đến.
Địa điểm hôn lễ – hai người chạy đến thảo nguyên lớn.
Mẫn Đăng trợn to mắt, nhìn chằm chằm địa điểm trên thiệp mời run lên cả buổi.
Cho đến khi lên máy bay, Mẫn Đăng cũng không thể tin được, Chương Khâu đưa đám cưới đến thảo nguyên lớn.
Hai ngày nay Hoắc Sơ bận rộn, lên máy bay đã ngủ.
Mẫn Đăng đắp kín tấm thảm cho anh, đi vào nhà vệ sinh.
Đi xong ra ngoài bị Chương Khâu chặn lại.
Chương Khâu ngậm điếu thuốc lá không châm lửa trong miệng, “Chồng mày ngủ rồi?”
“…” Mẫn Đăng lườm y một cái.
“Nghĩ xong báo ở đâu chưa?” Chương Khâu cười duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu.
“Ngay thành phố này.” Mẫn Đăng nói, “Em không muốn đến chỗ quá xa.”
“Mày lưu luyến Hoắc Sơ.” Chương Khâu nói, “Cũng được, trong thành phố của chúng ta cũng có nhiều đại học tốt, cũng không tính chôn vùi thành tích này của mày.”
Mẫn Đăng nghĩ ngợi, chần chừ hỏi một câu, “… Bố của Phương Tưu.”
“Đừng nói nữa.” Chương Khâu hừ một tiếng, “Sau này Phương Tưu sống với anh, không cần ông ta quan tâm.”
Mẫn Đăng nhìn Chương Khâu nhíu mày.
“Sinh viên mày thẳng lưng lên được không?” Chương Khâu đập bộp lên lưng cậu, “Ngẩng đầu ưỡn ngực, trâu bò một chút!”
Máy bay hạ cánh, hai chiếc xe Jeep toàn là bão cát đón một đoàn người lên.
Trên cổ bà Chương quấn hai ba cái khăn lụa chói mắt, bị gió thổi qua, vui cười đến mức tìm không thấy mắt. Nắm tay Phương Tưu khỏi nói thích cỡ nào.
Xe Jeep lái một đoạn đường rất dài, mới đến thảo nguyên.
Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn lều vải cao thấp không đều nhau nằm trên thảo nguyên, lại nhìn thảo nguyên rộng bát ngát mênh mông.
Trước kia Chương Khâu đã từng đến đây, quen biết không ít bạn bè.
Sau khi mấy người xuống xe, một người đàn ông trung niên trên quấn vải màu, dưới mặc quần jean bó sát ôm Chương Khâu một lúc, mới coi như chào xong.
Lại đặc biệt nhiệt tình chào một đám người, mấy người đều được phân đến lều vải lớn để ở vào ban đêm.
Buổi tối hôn lễ mới bắt đầu, những mục dân đang chồng một đống lửa trại cực lớn.
Mẫn Đăng và Hoắc Sơ để đồ đạc trong lều vải sau đó chạy ra ngoài.
Nơi này ngay cả một công trình kiến trúc cũng không thấy, chỉ có gió thổi qua thảo nguyên và những con ngựa lớn chạy qua bên cạnh họ.
Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn một cái chuồng ngựa cách đó không xa, cảm thấy hứng thú kéo Hoắc Sơ đi qua.
Có một bé trai phơi nắng cực kỳ đen đứng ngay dưới đuôi ngựa.
“Có thể cưỡi không?” Mẫn Đăng bước tới hỏi.
“Đương nhiên rồi, chúng em đều thu lệ phí theo giờ.” Bé trai đen nhẻm khí phách vung tay lên, “Có điều lúc nãy em đã thấy được, các anh là bạn của Chương Khâu, em sẽ không thu tiền, em cũng là bạn của anh ấy, anh ấy còn mời em tham gia hôn lễ của ảnh cơ!”
“Cảm ơn em.” Mẫn Đăng cười nói cảm ơn.
“Các anh biết cưỡi không, em dạy các anh nha!” Bé trai xung phong nhận việc.
“Anh biết.” Hoắc Sơ cười nhìn Mẫn Đăng, “Anh dạy anh ấy.”
“Vậy được rồi.” Bé trai nhún vai, cảm xúc thất vọng chợt lóe lên, lập tức lại vô cùng phấn khởi dẫn họ đi chọn ngựa.
Hoắc Sơ chọn một con màu nâu, màu lông đẹp như bôi một lớp dầu, hơi thở ngựa phun ra ngoài nặng nề lại vang dội.
Vì Mẫn Đăng không biết cưỡi ngựa, bé trai chọn cho cậu một con dịu dàng ngang ngoãn, là con ngựa cái màu trắng.
Hoắc Sơ giới thiệu đơn giản một lần các động tác mấu chốt cho Mẫn Đăng, Mẫn Đăng bèn ra dáng nhảy lên ngựa.
Ngựa đã được thuần phục rồi, để cho du khách đến đây cưỡi, điều khiển rất dễ.
Tài năng của Mẫn Đăng không tồi, chẳng mấy chốc đã có thể kéo dây cương chạy chậm.
Hoắc Sơ đi theo sau cậu, mỉm cười nhìn Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng bị cơn gió đối diện mang theo mùi cỏ thổi nheo mắt lại.
Mặc dù như thế, cậu vẫn cố sức nhìn về nơi xa.
Thảo nguyên rộng lớn như không nhìn thấy điểm cuối cùng, hòa thành một khối với bầu trời.
Trâu và dê hình như đều đứng ở trên trời, dưới châm giẫm ánh sáng, cúi đầu ăn mây.
Mẫn Đăng đuổi theo mặt trời, đón gió, cho đến khi con ngựa tự dừng lại ăn cỏ.
Mẫn Đăng hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra.
Hoắc Sơ cùng dừng ngựa bên cạnh cậu, “Chân khó chịu không?”
“Không khó chịu.” Mẫn Đăng nói xong hít sâu một hơi, chợt hét to, “Em rất vui!”
Con ngựa dưới người cậu bị giật nảy mình, vẫy đuôi một cái, bắt đầu chạy về phía trước.
Hoắc Sơ quýnh lên, vội vàng chạy tới, chỉ nghe thấy âm thanh cười không ngừng của Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng rất có hứng thú với cưỡi ngựa, kéo hoắc Sơ lại chơi hơn nửa tiếng.
Cuối cùng trở lại doanh địa, lúc xuống ngựa ngay cả chân Mẫn Đăng cũng mềm nhũn, tư thế đi đường cũng rất kỳ lạ.
“Không sao chứ?” Hoắc Sơ hỏi cậu.
“Không sao.” Mẫn Đăng lúng túng lại đi hai bước.
Hoắc Sơ nhìn cậu không biết làm thế nào thở dài một hơi, “Lại đây với anh.”
Vào trong lều, Hoắc Sơ cúi xuống tìm thuốc mang đến trong vali.
“Sao vậy?” Mẫn Đăng ngồi trên ghế, hơi tách hai chân bây giờ có phần xấu hổ.
“Cởi quần ra.” Hoắc Sơ vừa nói vừa cầm thuốc mỡ tìm được trong vali tới.
“…” Mẫn Đăng khẽ giật mình, nhanh chóng phản ứng lại, “Sao anh biết?”
“Sao anh biết?” Hoắc Sơ xoa rối tóc cậu một cái, khom lưng cởi quần giúp cậu, “Một tiếng trước anh đã bảo em đừng cưỡi, chính em muốn hả hê.”
Vành tai Mẫn Đăng đỏ lên, cúi đầu nhìn cái chân đã cởi quần của mình.
Hai bên đùi bị cọ đỏ ửng, từng chấm đỏ li ti hiện lên, da thịt chỗ này vốn nhẵn nhụi trắng nõn, nom hơi rợn người.
Hoắc Sơ nhíu chặt mày vặn ống thuốc ra.
“Lúc em cưỡi cũng không biết.” Mẫn Đăng chột dạ nói.
“Đừng cưỡi ngựa, lần sau cưỡi anh.” Hoắc Sơ cắn răng mắng.
“…”
Thuốc mỡ lạnh lẽo trong suốt bôi vào nhưng chỗ nóng rát trên đùi rất thoải mái, không bao lâu Mẫn Đăng đã cảm thấy không đau lắm.
“Nhìn gì vậy?” Hoắc Sơ hỏi.
“Thảo nguyên rộng ghê.” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài lều, “Cảm giác bầu trời cũng trở nên rộng lớn.”
“Ừm.” Hoắc Sơ kéo mắt cá chân gác một chân khác của cậu lên đùi mình, cúi đầu cẩn thận bôi thuốc mỡ lên.
Mẫn Đăng duỗi tay gãi gãi trên đầu anh, lại nghiêng đầu nhìn ngoài trời, “Anh nói xem, có phải những ngôi sao cũng trở nên to hơn vào buổi tối không.”
“Vậy buổi tối chúng ta xem một lúc đi.” Hoắc Sơ cũng bôi đều thuốc lên đùi kia, “Còn đau không?”
“Buổi tối đốt lửa sáng như vậy, có thể nhìn thấy sao không?” Mẫn Đăng nhíu mày hỏi.
“Nhất định có thể.” Nụ cười của Hoắc Sơ có phần không giống bình thường, “Anh cam đoan.”
Đêm trên thảo nguyên tới sớm, Mẫn Đăng híp mắt trong lều vải chốc lát trời đã tối rồi.
Hoắc Sơ đánh thức cậu, hai người nắm tay ra ngoài.
Bên ngoài rất tối, chỉ có ánh đèn yếu ớt lóe lên trong mỗi lều vải. Nhưng không đủ để chiếu sáng thảo nguyên rộng như vậy.
Mẫn Đăng kéo tay Hoắc Sơ, “Ngựa đâu?”
“Đi ngủ rồi.” Hoắc Sơ hỏi, “Sợ lửa không?”
Mẫn Đăng lắc đầu.
“Châm lửa.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng quay đầu.
Trong khoảnh khắc đó, đêm đen như mực bị cắt vỡ.
Đống lửa to lớn nháy mắt được châm lửa, ánh lửa màu cam chiếu sáng gương mặt mỗi người.
Tiếng trống trầm nặng nề cũng vang lên, đám người chân đạp đất, đạp ra một ca khúc theo tiếng trống.
Âm thanh củi đốt nổ và tiếng cười thô phóng khoáng hợp thành giai điệu đẹp nhất.
Mẫn Đăng nhìn chằm chằm ngọn lửa mấy lần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời thở dài, “Thực sự không nhìn thấy ngôi sao.”
“Vẫn chưa đi ra mà.” Hoắc Sơ nhéo nhéo tay cậu, “Cô dâu sắp ra rồi, mau nhìn.”
Mẫn Đăng đáp một tiếng mong đợi nhìn sang.
Cô dâu ở trong một cái lều vải to nhất.
Lều vải được hai người phụ nữ mỉm cười vén lên.
Buổi sáng Phương Tưu còn mặc cái áo thun rộng và đi giày da chạy đua, lúc này đổi thành váy ren tinh tế màu trắng. Không dài chỉ đến chỗ mắt cá chân.
Tóc vén lên cao, nhìn giống như biến thành người khác.
Mẫn Đăng tròn miệng cũng không khép lại được, lại theo tầm mắt của Phương Tưu nhìn sang bên cạnh.
Bên cạnh là Chương Khâu.
Chương Khâu không mặc âu phục, trên người y mặc trang phục của dân tộc ở đây, không ngờ rất phù hợp.
Một nửa thân trên cường tráng cứ như thế lộ ra ngoài, ngang hông còn đeo một bầu rượu.
Trên tay còn cầm bó hoa đỏ rực, vẻ mặt trịnh trọng lại căng thẳng.
Hai người kết hợp thoạt nhìn mâu thuẫn lại hài hòa.
Theo lời của Phương Tưu mà nói đây chính là nghệ thuật, mình vui vẻ là được.
Theo lời Chương Khâu mà nói là một nồi hầm văn hóa, cứ kệ đi.
Một vòng nam nam nữ nữ vây quanh đống lửa bắt đầu nhiệt liệt nhảy múa, đánh trống lên.
Giống như chúc mừng họ gặp nhau, cũng chúc phúc đám cưới của họ.
Quá trình đám cưới diễn ra được một nửa, Mẫn Đăng đã uống rất nhiều rượu.
Nghe thấy có người nói có ai đó sắp ném bó hoa, vội vàng chạy tới.
Phương Tưu đã nói với cậu, bắt được hoa sẽ có vận may.
Cậu muốn bắt được hoa, tặng cho Hoắc Sơ.
Hoa trong tay Phương Tưu do Chương Khâu hái, là một loài hoa nhỏ chỉ có trên thảo nguyên.
Bó hoa không to, nhưng đỏ chói thoạt nhìn rất nóng bỏng, giống lửa đang cháy.
Một đám người chen chúc nhau, mặt Mẫn Đăng ửng hồng, mắt cũng lóe lên.
“Tôi ném đây!” Phương Tưu hét to một tiếng, quay người giơ tay ném hoa đi.
Hoa bay về phía Mẫn Đăng, giống như một ngôi sao băng, mắt Mẫn Đăng sáng rực lên, lập tức nhảy cao.
Nhiều năm chơi bóng rổ như vậy không phải chơi không, lực bật lên gần như tốt hơn tất cả mọi người ở đây.
Nhưng hoa ở trước mặt đột nhiên bị một người đánh bay, cứ thế mà rẽ ngoặt một cái giữa không trung.
Lúc này Mẫn Đăng đã nhảy lên, hoa lại không đi theo hướng như cậu đã dự tính.
Mà là đi sượt qua tay Mẫn Đăng.
Vừa rơi xuống đất, Mẫn Đăng thất vọng nhanh chóng nhìn ngược về, rốt cuộc là ai bắt được bó hoa này.
Quay đầu lại thấy trên tay Hoắc Sơ cầm bó hoa giống như lửa, đang mỉm cười với cậu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!