Lọc Truyện

Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Ngày hôm sau Mẫn Đăng còn đi học, nhưng khởi động lại thất bại.

Eo không cử động được, chân không nhấc lên nổi, hai lần thôi mà, còn mệt hơn chơi mấy trận bóng.

Ôm chăn, lúc này đầu óc Mẫn Đăng cũng mơ hồ.

“Xin nghỉ xong rồi.” Hoắc Sơ cầm điện thoại đi tới, khom lưng hỏi, “Muốn ăn chút gì không?”

“Không muốn ăn.” Mẫn Đăng mở miệng giọng khàn đặc như nuốt cát, cũng khiến bản thân hết hồn, vội vàng vùi mặt vào gối.

“Cổ họng em sao vậy?” Hoắc Sơ nhíu mày, “Há miệng ra anh nhìn xem.”

Mẫn Đăng ho khan vài tiếng, giọng đỡ rồi, lúc này mới há miệng.

“Đợi một lát.” Hoắc Sơ xuống dưới rót cốc nước ấm mật ong lên.

Mẫn Đăng nhận lấy nước, nhìn anh một cái, lúng túng ho một tiếng, “Sao anh không mặc quần áo…”

Hoắc Sơ thở dài, “Sáng sớm bị em gọi dậy nói muốn xin nghỉ, anh vừa tìm thấy điện thoại trong phòng sách.”

“Có phải mắt em sưng lên không.” Mẫn Đăng khó chịu dụi dụi.

“Hơi hơi.” Hoắc Sơ nhíu mày, vẻ mặt có phần lo lắng, cúi người nhéo nhéo mặt cậu, “Còn chỗ nào khó chịu không?”

“Không có.” Mẫn Đăng ho một tiếng, “Em chỉ muốn ngủ.”

“Vậy ngủ một lát đi, bây giờ sớm quá.” Hoắc Sơ cũng lên giường.

Hai người ôm nhau, không bao lâu lại ngủ thiếp đi.

Lúc Mẫn Đăng tỉnh lại lần nữa đã giữa trưa, Hoắc Sơ không ở trên giường nữa.

Bên giường đặt một bộ quần áo, Mẫn Đăng thay áo ngủ trên người ra, vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh vừa đóng, dưới lầu đã truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Mẫn Đăng đánh răng nghiêng đầu liếc nhìn cửa.

“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ gõ cửa một cái.

“Sao vậy?” Mẫn Đăng hỏi.

“Có khó chịu không?” Hoắc Sơ hỏi.

“… Không có.” Mẫn Đăng vô thức trở tay sờ soạng trên mông một cái.

Cũng không phải Mẫn Đăng không thoải mái, cậu chỉ cảm thấy chỗ nào đó không ổn.

Là… toàn thân không ổn. Nhất là sau lưng kéo thẳng xuống dưới.

Bên ngoài im lặng một lát, lại nói tiếng, “Anh có thể nhìn một chút không?”

“Không thể.” Bàn chải đánh răng của Mẫn Đăng cũng bị dọa rớt.

“Vậy anh có thể…”

“Không thể.” Mẫn Đăng đỏ mặt cấp tốc ngắt lời anh.

“…”

Hoắc Sơ nghe giọng nói và âm thanh bên trong biết chắc là không có vấn đề gì.

Lúc này mới bước xuống lầu đi xem canh đang hầm.

Không phải anh lo lắng quá mức, đúng là hôm qua có hơi quá.

Bản thân Mẫn Đăng còn nhỏ, luôn chịu đựng cũng không la nhiều. Về sau cả người Mẫn Đăng đã trong trạng thái nửa hôn mê, mất một thời gian mới hồi phục ý thức.

Mẫn Đăng rửa mặt xong xuống lầu, ngửi mùi cơm, bụng lập tức đói meo.

Vội đến mức nhảy xuống hai bậc thang cuối cùng.

Dọa Hoắc Sơ giật nảy mình, vội vàng duỗi tay đỡ người.

“Em thật sự không sao.” Mẫn Đăng giơ tay lên, dáng vẻ lời thề son sắt, “Em có thể lộn ngược ra sau một cái cho anh.”

“…”

“Ăn cơm trước đi.” Hoắc Sơ bất lực kéo người ngồi xuống ghế sofa.

Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, lúc ngồi trên sofa eo cũng không dám chịu lực.

Ăn một chút, Mẫn Đăng làm ổ trong sofa làm bài tập.

Hoắc Sơ ngồi với cậu một lát, thấy cậu biết làm hết thì lên lầu đi xử lý chuyện của anh.

Anh lại xuống lầu, đã thấy Mẫn Đăng nằm ngủ trên sofa.

Lấy tấm thảm nhỏ đắp lên người cho cậu, đi nấu cơm trước.

Nấu cơm xong, Mẫn Đăng vẫn chưa dậy.

Lúc này thời gian đã hơi muộn, Hoắc Sơ nhíu mày gọi một tiếng, người hoàn toàn không có phản ứng.

Anh giơ tay sờ lên trán Mẫn Đăng, lúc này mới phát hiện không biết cậu bị sốt lúc nào.

“Mẫn Đăng… Mẫn Đăng…” Vẻ mặt Hoắc Sơ khó coi lại lo lắng khẽ gọi người đang ngủ say.

Một hồi lâu Mẫn Đăng mới miễn cưỡng mở mắt ra, “… Hoắc Sơ?”

“Khó chịu không…” Hoắc Sơ nhíu chặt mày, cầm tay cậu.

Mẫn Đăng vô thức lắc đầu, nhưng nhìn ánh mắt của Hoắc Sơ lại gật đầu một cái.

Hoắc Sơ thấy dáng vẻ này của cậu đau lòng lại tự trách, ôm người gọi điện thoại cho bác sĩ.

“Sao em không nói với anh. Hửm?” Hoắc Sơ áp trán lên trán Mẫn Đăng.

“Em mơ mơ màng màng ngủ đi, em cũng không biết.” Mẫn Đăng nói lời này có phần chột dạ.

Thú thật cậu hơi không thoải mái, nhưng cũng chỉ có một chút.

Một chút không thoải mái này với cậu thật sự không có vấn đề gì, nhịn một chút sẽ qua.

Cậu không biết mình sẽ bị sốt.

Mẫn Đăng sốt nhẹ, bác sĩ kê thuốc hạ sốt, lại kê ít thuốc mỡ tiêu sưng tiêu viêm.

Lúc uống thuốc Mẫn Đăng mơ màng ngủ đi, cho nên khi Hoắc Sơ bôi thuốc vào phía sau cho cậu căn bản không biết.

Sau khi uống thuốc, cơn sốt gần như biến mất, người tỉnh táo, Mẫn Đăng trơ mắt nhìn Hoắc Sơ bôi thuốc vào phía sau cho mình một lần, lại bắt đầu nóng lên.

Tình huống lần đầu tiên quả thật có phần không tốt, nhưng phần lớn là do hai người không đủ kinh nghiệm, và… kích thước khó chịu.

Cứ thế dẫn đến Mẫn Đăng luôn lảng tránh chuyện này.

Cho đến một tuần sau, lại là một ngày cuối tuần.

Trường của Mẫn Đăng phát đồng phục mùa hè, trường tư tốt ở điểm này, đồng phục đẹp vô cùng.

Thiếu niên mặc lên khí khái anh hùng hừng hực, tuổi trẻ năng động.

Trong mắt Hoắc Sơ Mẫn Đăng không khác gì không mặc.

Hoắc Sơ nhịn một tuần, cuối cùng thừa dịp cuối tuần đè người xuống ghế sofa, hôn không bao lâu, hai người đều nổi lên phản ứng.

Mẫn Đăng lại đột nhiên đứng lên muốn chạy.

Hoắc Sơ đã đoán trước được có thể như vậy, thở dài một hơi, bắt người lại.

“Chân em đau.” Mẫn Đăng vội vàng nói.

“Hôm trước đã đau rồi.” Hoắc Sơ thở dài.

“Vậy bụng đau?” Mẫn Đăng chần chừ.

“Hôm qua là đau bụng.” Hoắc Sơ nói.

“…”

“Lỗ tai đau nhỉ, lỗ tai em vẫn chưa từng đau.” Hoắc Sơ thấy vẻ mặt khó xử của cậu gợi ý.

Mắt Mẫn Đăng sáng rực lên, “Lỗ tai em đau!”

Hoắc Sơ thở dài không lên tiếng.

“Không phải…” Mẫn Đăng hơi khó xử.

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn tránh né chuyện này, không phải cậu không thích làm chuyện này, phần sau chuyện đó đúng là rất thoải mái, nhưng…

Hoắc Sơ nhìn cậu, nhíu mày nghĩ ngợi, kéo cậu lại kề sát bên tai nhẹ giọng hỏi, “Vẫn sợ à?”

“Không phải.” Mẫn Đăng trả lời rất nhanh.

“Vậy là thế nào?” Hoắc Sơ hỏi.

“… Không phải… Em cảm thấy… Căng đến khó chịu.” Mẫn Đăng nói xong đã đỏ từ mặt xuống cổ, “Em luôn cảm thấy bị anh… chính là…”

Ba chữ cuối cùng giọng Mẫn Đăng đã nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.

Nhưng Hoắc Sơ vẫn đoán được, anh nghiêm túc im lặng nghĩ đi nghĩ lại, “Vậy chúng ta thay đổi tư thế.”

Mẫn Đăng bất an nhìn anh hồi lâu, gật đầu vì tin tưởng quá mức.

Nửa tiếng sau.

“Sao rồi?” Hoắc Sơ hỏi.

“… Quá… sâu.” Lúc này Mẫn Đăng cũng bị làm đến mơ mơ hồ hồ rồi, lúc bình thường cậu tuyệt đối không thể nói lời này ra.

“Vậy chúng ta lại đổi tư thế.”

“…” Mẫn Đăng được bế lên.

“Thế nào?” Hoắc Sơ lại hỏi.

“Khó chịu không?”

“To không…”

“Im đi.” Mẫn Đăng nhắm mắt, đỏ mặt cắn răng mắng.

Một bên làm một bên nói đồ thần kinh.

Chẳng qua, lần này tiến hành thuận lợi hơn nhiều.

Nhưng sự chênh lệch về thể lực của hai người khiến cuối cùng Mẫn Đăng gần như cắn răng chịu đựng trải qua.

Cho nên Hoắc Sơ kết thúc, Mẫn Đăng vẫn đang không dừng được run rất nhỏ, ánh mắt cũng mất tiêu cự.

Hoắc Sơ ôm người đợi cậu bình tĩnh lại.

Tắm rửa xong, hai người di chuyển địa điểm.

Mẫn Đăng vùi trong ngực Hoắc Sơ, trong tay cầm một quả táo rất to, gặm miếng được miếng không, nửa khép mắt xem bộ phim trước mặt không biết đã diễn cả buổi cũng không hiểu.

Căn phòng này không rộng, một cái ghế sofa gần như chiếm một phần hai gian nhà.

Căn phòng không bật đèn, nguồn sáng duy nhất là bộ phim trên toàn bộ mặt tường phía trước.

Đây là một phòng phim nhỏ.

Hoắc Sơ nhỏ giọng không biết đang nói chuyện với ai, Mẫn Đăng vùi trong ngực anh hơi buồn ngủ.

Điện thoại bỗng đổ chuông, Mẫn Đăng sợ đến nỗi run lên một cái, quả táo rơi xuống khỏi tay.

Hoắc Sơ kết thúc cuộc nói chuyện, sờ lên lưng của cậu, nhặt quả táo lên, “Ai gọi điện.”

Mẫn Đăng cầm lấy điện thoại của mình liếc nhìn, “Chương Khâu gọi.”

“Ăn nữa không?” Hoắc Sơ giơ quả táo trong tay lên.

Mẫn Đăng lắc đầu, nhận điện thoại, “Alo?”

“Alo cái đầu mày.” Chương Khâu trợn trắng mắt một cái, rống lên, “Là mày đòi anh tuần này chơi bóng rổ với mày, anh dưới lầu nhà chúng mày rồi, mày nhanh chóng xuống đây cho anh.”

Mẫn Đăng liếc nhìn thời gian trên điện thoại mới phản ứng được. Ngửa đầu nhìn Hoắc Sơ, chỉ thấy một cái cằm.

“Sao vậy?” Hoắc Sơ cắn quả táo, hơi nghiêng đầu nhìn cậu.

“Em muốn đi chơi với Chương Khâu.” Mẫn Đăng nói.

“Ngay bây giờ?” Hoắc Sơ nhíu mày.

“… Anh đừng nhìn mông em, em không sao.” Mẫn Đăng thở dài.

“Anh đưa em.”

“Chương Khâu đã ở bên dưới đón em.” Mẫn Đăng bò dậy khỏi giường.

“Trên đường cẩn thận, có chuyện gì gọi điện cho anh.” Hoắc Sơ dặn đi dặn lại, “Đừng ăn cay.”

“Biết rồi.” Mẫn Đăng biết anh có ý gì, mặt nóng kinh khủng, chạy ra cửa trước.

Bên ngoài trời nóng nực, Mẫn Đăng cũng không thay quần áo, trực tiếp mặc áo thun rộng quần cộc đi ra ngoài.

Xuống thang máy, đã thấy Chương Khâu đứng ở cửa chung cư tán gẫu với bảo vệ.

“Chương Khâu.” Mẫn Đăng gọi một tiếng.

Chương Khâu chỉ quay đầu nhìn cậu một cái, đi về phía cậu, nhíu mày thấp giọng, “Mày đã xảy ra chuyện gì?”

“Sao vậy?” Mẫn Đăng nghi hoặc.

“Mông bị làm sao?” Chương Khâu nhìn cậu chằm chằm.

“…”

Mẫn Đăng sờ lên mũi không nói chuyện, cậu và Hoắc Sơ làm xong mới nửa tiếng, kể cả tắm rửa rồi nghỉ ngơi không đến một tiếng.

Lúc này eo cậu cũng mềm.

Nhưng cậu không nghĩ tới Chương Khâu có thể… nhìn ra.

“Ngã?” Chương Khâu lại hỏi.

Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, vừa định gật đầu nói gì đó.

Chương Khâu không đợi Mẫn Đăng mở miệng, đột nhiên trợn to mắt, “Ai cắn cổ mày.”

“…”

Chương Khâu thấy sắc mặt Mẫn Đăng biến hóa, nhanh chóng biết bị con chó nào cắn.

Nếu y vẫn không biết xảy ra chuyện gì cũng uổng phí lớn hơn Mẫn Đăng nhiều tuổi như vậy.

“…”

Chương Khâu cũng im lặng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!