Mẫn Đăng chớp chớp mắt, cũng từ từ phản ứng lại.
Bàn tay nắm trong túi áo khoác bắt đầu đổ mồ hôi, thậm chí cậu không dám quay đầu đối mặt với Hoắc Mãn Hoằng.
Bình thường lúc Mẫn Đăng căng thẳng đều là mặt không biểu cảm, giống như đeo một cái mặt nạ, người không quen nhìn vào sẽ cảm thấy rất lạnh lùng.
Nhưng sẽ không ai biết, con thỏ ở bên trong băng giá đã đỏ mặt từ lâu còn run rẩy nữa.
Không khí ngày càng cứng đờ, ngay cả Hoắc Úc cũng sốt sắng, ước gì có thể tự mình gọi một tiếng bố.
Một phút trôi qua.
Hoắc Úc cắn răng, “Cậu —— ”
“Không sao.” Hoắc Mãn Hoằng ho một tiếng, khoát khoát tay, ngắt lời Hoắc Úc, rút tay về.
“Được rồi, cơm chín rồi.” Hoắc Sơ đột nhiên xuất hiện, cầm lấy cái hộp kia, duỗi tay nắm tay Mẫn Đăng, “Đi thôi.”
Hoắc Mãn Hoằng nhìn bóng lưng hai người, sững sờ trên sofa, một lúc lâu mới thu hồi cái tay giữa không trung của mình. Nắm thật chặt, nhét vào trong túi quần.
Vẻ mặt nghiêm túc, mất tự nhiên lặng lẽ cười.
“Bố.” Hoắc Úc đỡ ông, thở dài, “Thật ra trong lòng anh có bố.”
“Chắc chắn rồi, suy cho cùng chẳng phải con trai của bố à.” Hoắc Mãn Hoằng hừ một tiếng, nhíu mày quay đầu nhìn cậu ta, “Sao con vẫn ở đây? Con làm bài tập xong chưa?”
Hoắc Úc quả là hai mắt đẫm lệ: “Con…”
Hoắc Úc con cả buổi, nhếch miệng, gân cổ lên gào khan: “Mẹ!”
“Này!” Hoắc Mãn Hoằng giật nảy mình, run rẩy che miệng cậu ta, “Con làm gì vậy!”
“Rốt cuộc hai người có ăn cơm không? Không ăn cơm ra ngoài xé nhau!” Đào Khương trừng mắt.
Mẫn Đăng nghiêng đầu nghe âm thanh vang lên bên ngoài phòng khách, nghĩ đến lời nói và cái hộp bố Hoắc Sơ đưa cho cậu.
Vẫn hơi không biết làm sao, hình như cậu bắt được gì đó, nhưng vật kia thoáng qua đã mất.
“Đừng lo lắng.” Hoắc Sơ cúi đầu, cẩn thận lau mồ hôi trong lòng bàn tay giúp cậu, “Không có chuyện gì, anh ở đây.”
“Em không lo lắng…” Mẫn Đăng đang nói chuyện, những người khác cũng đi tới, cậu đành phải nhỏ giọng lại gần bên tai Hoắc Sơ, “Em chỉ không nghĩ tới.”
Hoắc Sơ cười một tiếng, nhéo nhéo tay cậu.
Chuyện Mẫn Đăng không nghĩ tới rất nhiều.
Cậu không ngờ bữa cơm này có thể ăn bình thường đến thế, không phải nói yêu thương lẫn nhau cỡ nào, chỉ hòa thuận vui vẻ ăn xong một bữa cơm.
Cậu cũng không ngờ bố của Hoắc Sơ có thể nói những lời kia với cậu.
Chuyện không ngờ rất nhiều.
Làm cho cậu bất ngờ nhất là, hình như bố của Hoắc Sơ cũng không xấu tính như thế.
Có một số việc rất kỳ lạ, trước kia Mẫn Đăng cảm thấy bác sĩ đều là người xấu, nhưng Chương Khâu nói cho cậu biết, những người kia chỉ muốn cứu cậu.
Mẫn Đăng cảm thấy bố của Hoắc Sơ là người xấu, nhưng đôi mắt đỏ lên kia nói cho cậu biết, có lẽ bố chỉ cố sức đóng vai một người cha xấu.
Hình như tất cả mọi chuyện đều tồn tại theo hai mặt, quan trọng là, bạn nhìn theo hướng nào.
Cho đến khi Mẫn Đăng xách theo một hộp bánh ngọt nhỏ Đào Khương tặng lái xe về nhà với Hoắc Sơ.
Cái nĩa yên tĩnh nằm trong túi áo của cậu, từ đầu đến cuối không có cơ hội thể hiện sức mạnh.
“Vui lắm à?” Hoắc Sơ nhìn đèn đỏ trước mặt dừng lại.
Mỉm cười nghiêng đầu nhìn khóe miệng Mẫn Đăng cong lên suốt.
“Ừm.” Mẫn Đăng gật mạnh đầu.
Tuy Hoắc Sơ không rõ lắm nguyên nhân tại sao Mẫn Đăng vui vẻ như thế, nhưng cũng mơ hồ đoán được sơ sơ.
Nơi đó đối với anh mà nói bất kể xảy ra chuyện gì, nhưng đó là một ngôi nhà.
Một gia đình bình thường.
Đối với Mẫn Đăng hẳn là rất hiếm có.
“Nhìn xem ông ấy cho em cái gì.” Hoắc Sơ lấy cái hộp gỗ kia ra, đưa cho Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng bê hộp, chăm chú nhìn cả buổi mới cẩn thận mở ra.
Đây là một món quà, cái từ món quà này ở chỗ Mẫn Đăng là tồn tại rất quan trọng.
Là món quà cần cất kỹ.
Hộp được mở ra, một chiếc vòng tay bằng gỗ yên lặng nằm bên trong.
Mẫn Đăng xích lại gần ngửi ngửi, có một mùi thơm rất nhẹ, “Thơm quá.”
“Đeo vào đi.” Hoắc Sơ mỉm cười lái xe.
Mẫn Đăng sờ hai cái không nỡ, vẫn bỏ vòng tay vào hộp gỗ, tiếp đó bỏ hộp gỗ vào trong balo của mình.
Hoắc Sơ không nói gì, chỉ vươn tay xoa đầu cậu hai cái.
Mẫn Đăng vừa định nói gì đó, điện thoại Hoắc Sơ đã vang lên.
Hoắc Sơ đeo tai nghe Bluetooth, Mẫn Đăng không biết đầu kia điện thoại nói gì.
Chỉ nghe thấy Hoắc Sơ bên này nói ừ, nói biết rồi.
Sau đó cúp điện thoại.
Mẫn Đăng nghi hoặc nhìn anh.
“Tạm thời có chút chuyện, anh đưa em về nhà trước.” Hoắc Sơ giải thích.
Mẫn Đăng nhíu mày liếc nhìn thời gian, đã hơn mười giờ.
Hoắc Sơ đưa thẳng cậu lên lầu, Mẫn Đăng đứng trong cửa, không vui vẻ cho lắm.
Hoắc Sơ vẫn chưa đi, cậu đã bắt đầu không vui.
“Không sao, anh quay về nhanh thôi.” Hoắc Sơ mỉm cười cúi đầu hôn cậu một cái.
Mẫn Đăng nhìn anh, thật lâu mới miễn cưỡng gật đầu.
“Đi vào đi.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng không nhúc nhích.
Hoắc Sơ bất đắc dĩ thở dài một hơi, một bên quay người đi, một bên quay đầu lại nhìn cậu.
Mẫn Đăng không nhìn thấy bóng lưng của Hoắc Sơ, mới nhớ đến lời bố Hoắc Sơ nói với cậu.
Hoắc Sơ giống như con quay không bao giờ dừng lại, mỗi ngày đều đang không ngừng bận bịu.
Thật ra cậu có thể cảm nhận được Hoắc Sơ không vui, Hoắc Sơ không phải loại kia…
Mẫn Đăng không biết nên nói thế nào.
Nhưng cậu có thể cảm giác được Hoắc Sơ không phải kiểu người thiên về công việc đặc biệt là cuồng nhiệt với công việc xã giao.
Cậu cảm thấy thời gian như nhau, có lẽ Hoắc Sơ muốn ở trong bếp sau cắt mấy củ cà rốt, làm một cái đĩa đẹp, bên trên là một món ăn ngon tuyệt lại tinh xảo.
Mẫn Đăng không nghĩ ra, là điều gì khiến Hoắc Sơ lấy mạng chạy về phía trước như thế.
Rõ ràng cũng không cần như vậy.
Mẫn Đăng đột nhiên sợ từ cứng quá dễ gãy mà bố Hoắc Sơ đã nói.
Kim đồng hồ chuyển hướng mười hai giờ.
Mẫn Đăng đi tắm rửa một cái, tiếp đó cầm một quyển sách giáo khoa ngồi trên sofa đợi Hoắc Sơ về nhà.
Cho đến khi đầu không ngừng gục xuống, chuông cửa vang lên.
Mẫn Đăng nhảy dựng lên khỏi ghế sofa gần như trong nháy mắt, nhảy mạnh quá, trước mắt đen một mảng.
Lúc cơ thể té xuống đất, cậu dùng một tay chống, lại chống phải mép ghế sofa, xoay một cái.
“Shh…” Mẫn Đăng nhíu mày lắc lắc tay, không quan tâm thêm, dép cũng không đi, chạy đến mở cửa.
Ngoài cửa trợ lý Đậu đang chật vật khiêng Hoắc Sơ uống say, nhìn thấy cậu tựa như thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay có cục quan trọng, uống nhiều quá.” Trợ lý Đậu giải thích.
Sau đó trợ lý Đậu giúp cậu đỡ Hoắc Sơ đến sofa.
“Đây là thuốc giải rượu.” Trợ lý Đậu lấy ra một hộp thuốc trong túi của mình.
“Cảm ơn.” Mẫn Đăng nhận, ngồi xổm xuống lo lắng nhìn sắc mặt khó coi của Hoắc Sơ.
Trợ lý Đậu liếc nhìn Mẫn Đăng, nghĩ đến cuộc gọi lúc nãy Hoắc Sơ nhận được trên xe, sau đó điện thoại bị ném vỡ và cú đạp lên cửa xe, có phần lo lắng.
Ho một tiếng nhắc nhở: “Cậu tự cẩn thận một chút, hôm nay tâm trạng của Hoắc tổng không tốt.”
Mẫn Đăng không nghe thấy anh ta nói gì, giơ tay lau mồ hôi trên chóp mũi Hoắc Sơ.
Trợ lý nhìn Mẫn Đăng ngồi xổm xuống nom nho nhỏ một cục, cũng không nói nhiều lời, quay người rời đi.
Cho dù tâm trạng Hoắc Sơ không tốt, chắc là cũng không tội gì phát cáu với đứa trẻ này.
Anh ta vẫn chưa bao giờ thấy Hoắc Sơ tốt tính với ai như vậy, Mẫn Đăng là một ngoại lệ.
Tính tình Hoắc Sơ không tồi, thậm chí không có việc còn thích cười.
Nhưng người trong công ty đều sợ Hoắc Sơ, ai cũng có thể nhìn ra nụ cười của Hoắc Sơ chưa từng vào đáy mắt.
Mẫn Đăng trông một hồi bên cạnh ghế sofa, đút ít nước, đứng dậy đến phòng tắm bê một chậu nước nóng, cầm khăn lông khô. Lau mặt và cổ cho Hoắc Sơ, lại lau tay chân.
Sau đó Mẫn Đăng thở ra một hơi lớn, phồng mặt lên hey một tiếng.
Kéo cánh tay Hoắc Sơ đỡ người dậy, kéo đến phòng ngủ trên lầu.
Dù sao Hoắc Sơ cũng có chút ý thức, sợ mình đè Mẫn Đăng, quả là tự mình ráng chống đỡ đi lên lầu, khi đến giường mới ngã xuống.
Không dễ dàng khiêng người lên lầu, Mẫn Đăng không nghỉ tí nào, bắt đầu cởi quần áo giúp Hoắc Sơ.
Cuối cùng sau khi cầm chăn đắp lên cho Hoắc Sơ, trên người cậu đã đổ một lớp mồ hôi.
Mẫn Đăng thở dài, lần tắm lúc nãy coi như phí công.
Vì lo lắng Hoắc Sơ không thoải mái, Mẫn Đăng tắm qua loa một cái, sau đó quay về phòng ngủ rất nhanh.
Đã một giờ rưỡi, lúc Mẫn Đăng nằm xuống, đầu óc buồn ngủ tới mức vừa kề sát bên gối đã muốn ngủ.
Nhưng Mẫn Đăng chống đỡ trông Hoắc Sơ một lúc lâu, thấy anh không khó chịu mới đi ngủ.
Không biết làm sao, nửa đêm Mẫn Đăng mơ mơ màng màng đột nhiên tỉnh dậy.
Sau đó vô thức nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơ bên cạnh mình.
Đèn bàn bên cạnh đầu giường không tắt, mượn ánh sáng mờ mờ, Mẫn Đăng thấy rõ Hoắc Sơ, sợ đến nỗi giật mình.
Hoắc Sơ cứ mở to mắt nằm ở đó như thế, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Hoắc Sơ…” Mẫn Đăng nhíu mày chậm rãi tới gần.
Hoắc Sơ không nhúc nhích, giống như không nghe thấy cậu nói.
“Hoắc Sơ…” Mẫn Đăng cứ cảm thấy không đúng, giơ tay muốn sờ trán Hoắc Sơ, “Có phải anh khó chịu không…”
Tay cậu vừa đưa sang, con ngươi Hoắc Sơ cựa quậy, biểu cảm trên mặt thay đổi một chút.
Híp mắt, đột nhiên giơ tay bắt lấy cổ tay cậu, dùng lực rất lớn.
Mẫn Đăng đau tới mức run lên, cuối cùng không kêu thành tiếng, cứ nhìn Hoắc Sơ như vậy.
Không lâu lắm, hình như Hoắc Sơ nhận ra cậu, nhíu mày cầm lấy tay cậu đưa lên miệng thổi thổi.
“Em không sao.” Mẫn Đăng quan sát vẻ mặt anh, thử thăm dò chậm rãi áp tay lên trán anh.
Nóng hầm hập.
“Anh sốt rồi…” Tiếng Mẫn Đăng rất nhỏ.
Cậu chống người lên, nhìn kỹ tình trạng của Hoắc Sơ, lúc này mới nhận thấy ánh mắt Hoắc Sơ không tỉnh táo cho lắm.
“Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng lo lắng sờ lên mặt anh.
“Ừm.” Hoắc Sơ trả lời cậu.
“Anh có đau đầu không?” Mẫn Đăng hỏi.
Hoắc Sơ lắc đầu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
“…Thật ra anh biết hết.” Giọng Hoắc Sơ rất khàn, trong hốc mắt đỏ lên như đựng đầy bất lực và khổ sở.
Mẫn Đăng bị ánh mắt này của Hoắc Sơ nhìn cho ngẩn người, trái tim như bị người bóp, không thở nổi.
“Anh biết…” Hoắc Sơ nhắm hai mắt lại, “Nhưng anh không có cách nào, anh không biết có thể làm gì, anh có thể làm gì…”
Mẫn Đăng nhíu chặt mày.
Cậu nghe không hiểu Hoắc Sơ đang nói gì, nhưng cậu luôn cảm thấy Hoắc Sơ có ý riêng.
Bên ngoài khe hở nhỏ của cửa sổ hình như trời đang mưa, tí tách tí tách càng lúc càng lớn.
Rèm cửa bị gió xoáy.
Hoắc Sơ nặng nề thở một hơi, ôm Mẫn Đăng vào lòng mình.
Giống như ôm lấy niềm tin duy nhất của bản thân nghiêm túc như thế.
Mẫn Đăng nghiêng tai dán lên ngực anh, nghe thấy nhịp tim của Hoắc Sơ.
Cũng nghe thấy Hoắc Sơ thở dài.
Mẫn Đăng vô cùng muốn biết Hoắc Sơ làm sao, cậu không yên tâm Hoắc Sơ như thế này.
Hoắc Sơ ở trước mặt cậu cho tới bây giờ đều là mạnh mẽ lại ung dung, cho nên cậu chưa hề nghĩ tới Hoắc Sơ sẽ gặp phải chuyện gì không giải quyết được.
“Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng nắm chặt tay anh, “Anh có thể nói với em, anh đừng buồn, em sẽ ở bên anh.”
Hoắc Sơ không nói gì, tiếng thở hơi lớn.
Không nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nữa, Mẫn Đăng cọ mặt trong ngực anh.
Một lúc lâu.
“… Thật ra có một việc anh vẫn muốn nói.” Hoắc Sơ thấp giọng lên tiếng.
“Ừm.” Mẫn Đăng giật giật cổ tay cứng ngắc, nhẹ nhàng vỗ sau lưng anh.
“Có một người đàn ông.” Hoắc Sơ nói.
“Cái gì?” Mẫn Đăng thắc mắc.
Hoắc Sơ im lặng cả buổi, mới hơi có vẻ nặng nề hỏi ra, “… Người đàn ông họ Diêu kia là ai.”
Trong nháy mắt Mẫn Đăng không kịp phản ứng, há to miệng quả thực không biết nói gì, thật lâu mới mờ mịt mở miệng: “Ai?”
“Người đàn ông ngày đó em trốn trong nhà vệ sinh dùng điện thoại tán gẫu.” Hoắc Sơ có lòng tốt nhắc cậu.
“…”
Mẫn Đăng ngây người, không biết Hoắc Sơ uống say hay là uống ngốc rồi.