“Lần trước mày nói với bố đứa trẻ này là chủ nhà trọ của mày?” Hoắc Mãn Hoằng trừng anh.
“Phải.” Hoắc Sơ gật đầu.
“Vậy bây giờ là gì?” Hoắc Mãn Hoằng lên giọng.
“Là ông lớn của con.” Hoắc Sơ nói.
“Đứa trẻ này thành niên rồi?” Hoắc Mãn Hoằng nhíu mày, hạ giọng, “Trông còn nhỏ hơn em trai mày.”
“Hôm nay bố đến để nói điều này?” Hoắc Sơ thiếu kiên nhẫn.
Hoắc Mãn Hoằng hừ một tiếng, mặt lộ vẻ chần chừ: “Trong điện thoại mày nói không có thời gian là có ý gì.”
“Con bận.” Hoắc Sơ đáp.
“Mày bận cái rắm, sinh nhật của bố mày cũng không có thời gian đến hả.” Hoắc Mãn Hoằng rất tức giận, “Người một nhà ăn bữa cơm thôi.”
“Người một nhà? Mẹ con vẫn đang nằm ở viện dưỡng lão đó.” Hoắc Sơ nheo mắt, mặt lộ vẻ mỉa mai.
“Mày đừng có nhắc đến mẹ mày với tao.” Sắc mặt Hoắc Mãn Hoằng không tốt.
Hoắc Sơ cũng sầm mặt xuống, “Mẹ con làm sao, làm sao lại không thể nhắc.”
Hoắc Mãn Hoằng không nói tiếp nữa, mấy năm nay vì chuyện của mẹ Hoắc Sơ ông và Hoắc Sơ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay ông không muốn cãi nhau, ông cũng không đến để cãi nhau với con trai mình.
“Bố không muốn nghe, hay là không dám nghe.” Hoắc Sơ đột nhiên nói.
Hoắc Mãn Hoằng nghe vậy bỗng giật mình, ngẫu nhiên mắt trợn to, tay buông bên người siết thành nắm đấm.
Càng nghĩ càng giận, thở phì phò, nhấc chân đá tới.
Không ai thấy cửa mở như thế nào, cũng không ai biết tốc độ của Mẫn Đăng tại sao nhanh như thế.
Một giây sau cái chân nên đá lên đùi Hoắc Sơ, rơi xuống chân Mẫn Đăng.
Hoắc Mãn Hoằng vốn khiến cho sức lực không lớn, thấy đứa trẻ này lao vào càng thu hơn phân nửa.
Dù là như vậy, Hoắc Mãn Hoằng cũng giật nảy mình.
Ngẩng đầu nhìn Hoắc Sơ, quả nhiên thấy sắc mặt Hoắc Sơ đã thay đổi.
“Đá trúng chỗ nào rồi?” Hoắc Sơ ngồi xổm xuống, vươn tay vén ống quần Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Mãn Hoằng như vậy.
Hoắc Mãn Hoằng bị nhìn chằm chằm cũng chột dạ, lùi một bước, ho một tiếng.
Mẫn Đăng không lên tiếng, biểu cảm trên mặt nom rất giận dữ.
Thú thật cậu cũng rất giận.
Toàn thân Hoắc Mãn Hoằng không được tự nhiên, đành phải nhìn Hoắc Sơ đang ngồi xổm trên mặt đất vào lúc này.
Mẫn Đăng lập tức cảnh giác, chắn trước mặt Hoắc Sơ.
Hoắc Mãn Hoằng không kìm được, “Cậu thằng nhóc này ——”
“Được rồi.” Hoắc Sơ nhíu mày đứng lên.
Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn ống quần bị xắn lên gần một nửa của mình.
“Chuyện kia nói sau, có thời gian con sẽ đi, gần đây con bận thật hay bận giả chính bố biết.” Hoắc Sơ nói với bố mình xong kéo Mẫn Đăng vào nhà.
Cửa bị đóng lại dứt khoát.
Hoắc Mãn Hoằng nhìn lên cửa đóng chặt, nhíu chặt mày, đứng một lúc lâu.
Thấy hành lý tán loạn ở cửa ra vào, cúi người xếp gọn từng cái.
Giơ tay vỗ vỗ đầu mình, thở dài một hơi, đi về phía thang máy.
Trong căn phòng, Mẫn Đăng ngồi trên ghế vẫn đang tức giận.
Hoắc Sơ ngồi xổm trước mặt cậu, đủ kiểu bất đắc dĩ.
Mẫn Đăng không cho anh đụng vào chân, bây giờ anh cũng không biết cú đá lúc nãy của bố anh rốt cuộc nặng cỡ nào.
“Cho anh nhìn một chút.” Hoắc Sơ ngồi xổm bên cạnh ghế sofa.
“Em cảm thấy bố anh không tốt.” Vẻ mặt Mẫn Đăng nghiêm túc.
“Anh cũng thế.” Hoắc Sơ cùng chung mối thù với cậu, “Vậy anh có thể nhìn chân em không?”
“Tại sao anh không tránh.” Mẫn Đăng trừng anh một cái, cúi người ôm chân mình.
“Em không cho anh cơ hội tránh mà.” Hoắc Sơ thở dài, “Anh đang tránh ra sau đây, em đã nhào lên.”
“…”
Mẫn Đăng nghe xong vành tai đỏ lên, là thế à?
“Bây giờ có thể cho anh nhìn chân em nhé.” Hoắc Sơ nói.
“Em thật sự không sao.” Mẫn Đăng hết giận, lúc này lại cảm thấy ngượng ngùng.
Đành phải chủ động giơ chân ra, còn tự giác vén ống quần lên.
Hoắc Sơ cúi đầu nhìn.
Bên ngoài cẳng chân Mẫn Đăng có một dấu đỏ lớn, nhìn không nghiêm trọng, nhưng vì làn da Mẫn Đăng rất trắng, cho nên đặc biệt dễ thấy.
“Em nói không sao.” Mẫn Đăng nghĩ ngợi, “Hình như ông ấy không đá nặng…”
“Mặc kệ có nặng hay không, không có lần sau.” Hoắc Sơ duỗi tay sờ lên, thấy không sao, mới thả ống quần cậu xuống.
“Được.” Mẫn Đăng đáp một tiếng.
Hoắc Sơ tin không? Hoắc Sơ không tin.
Hoắc Sơ thở dài một hơi, cảm thấy không biết làm sao, Mẫn Đăng nhìn thì rất nghe lời, lại không cáu kỉnh gì, thật ra trong lòng rất bướng bỉnh. Việc mà mình đã nhận định người bình thường rất khó thay đổi.
Anh cứng rắn ôm người vào lòng, muốn mạnh mẽ vò cậu một phen.
“Anh ôm em làm gì.” Mẫn Đăng ngơ ra.
“Muốn ôm thì ôm.” Hoắc Sơ vùi vào cần cổ cậu, hít một hơi.
“…”
Hai người ôm nhau trong tư thế này một lúc, Mẫn Đăng suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy lúc nãy mình không đúng, bứt rứt mở miệng, “Vừa rồi em không cố ý tức giận. Thật ra em cũng không giận anh, cũng không phải giận bố anh…”
“Em chỉ… chỉ sợ.” Mẫn Đăng đặt cằm lên vai anh, âm thanh rất nhẹ, “Lần trước tay anh bị ông ấy đánh, sau một thời gian dài mới khỏi.”
Hoắc Sơ nghe vậy trong lòng giống như bị cái gì chọc vào, vừa chua vừa mềm.
Anh biết hồi nhỏ Mẫn Đăng trải qua những gì, cho nên đặc biệt có thể hiểu tại sao Mẫn Đăng mâu thuẫn bố anh đánh anh như vậy.
Cũng rất đau lòng Mẫn Đăng chắn trước người anh.
“Va —— ”
“Vali của chúng ta đâu?” Mẫn Đăng đột nhiên mở miệng
“Vali gì?” Hoắc Sơ ngẩng đầu.
Lúc này hai người mới nhớ, đứng lên đẩy hết vali bị vứt bỏ ở cửa vào, sau đó lại thu dọn một hồi lâu.
Thu dọn đồ đã xong, lần này Mẫn Đăng mới có thời gian nghiêm túc quan sát căn nhà một chút.
Nhà rất rộng, là căn hộ song lập, chia làm hai tầng trên dưới.
Rất đẹp. Nhất là nguyên một mặt cửa sổ sát đất hướng về phía mặt trời mọc.
Tầng lầu không cao, nhưng cũng không thấp lắm.
Mẫn Đăng đứng bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lại ngẩng đầu đón ánh nắng.
Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn cậu, lặng lẽ đưa tay sang, nắm chặt tay cậu, lại gần nói nhẹ, “Ở đây cũng chỉ có một phòng ngủ.”
“… Không phải ở đây còn có phòng khách à.” Mẫn Đăng quay đầu liếc nhìn ghế sofa trong phòng khách, “Em thích sofa rộng kia.”
“…”
“Cho em xem cái này.” Hoắc Sơ kéo người đi lên lầu.
“Cái gì?” Mẫn Đăng nghi hoặc.
Hai người đứng trước cửa phòng tắm trên tầng hai, Hoắc Sơ đẩy cửa.
Một bồn tắm hình tròn cực lớn đập vào mắt, cường thế lên sàn.
“Cùng tắm không?” Hoắc Sơ hỏi.
“…”
“… Không muốn.” Mẫn Đăng từ chối, “Em thích đứng tắm.”
“Trong bồn tắm không thể đứng à?” Hoắc Sơ thắc mắc.
Mẫn Đăng lườm một cái.
Tối hôm đó hai người không thể cùng đứng tắm trong bồn tắm, vì Hoắc Sơ nghe điện thoại chạy ra ngoài.
Khi về nhà, Mẫn Đăng đã tắm xong.
Ngồi trên sofa nghiêng đầu thấy anh về rồi định đi lên lầu ngủ, vừa đứng dậy đã bị Hoắc Sớ kéo cánh tay.
“Sao vậy?” Mẫn Đăng hỏi.
“Tắm thêm lần nữa đi.” Hoắc Sơ nói.
“…” Mẫn Đăng chưa bao giờ biết Hoắc Sơ có thể ngây thơ đến vậy.
Nửa kéo nửa bị giữ chặt lại tắm một cái.
Thời gian tắm lần này hơi lâu, tắm đến cuối cùng Mẫn Đăng cũng buồn ngủ, hai tay vịn cổ Hoắc Sơ, được Hoắc Sơ nâng mông ôm về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Mẫn Đăng bò dậy khỏi giường, vừa lộ đầu ra.
Trên mặt đã bị hôn một cái.
“…”
“… Làm gì.” Giọng Mẫn Đăng vừa tỉnh ngủ hơi khàn.
“Phịch.” Hoắc Sơ nhanh nhẹn đặt người ở dưới người mình.
Bên dưới chăn mềm mại rộng lớn, Mẫn Đăng lại bị đè hôn đi hôn lại, lúc này mới được Hoắc Sơ buông ra.
Mẫn Đăng mở chăn ra đứng dậy, thở phì phò một bên đi về phía trước, một bên xách cái quần đã bị kéo xuống một nửa.
Hoắc Sơ ngồi ở mép giường cúi người, nở nụ cười lại nghĩ đến số thuốc anh vừa đếm xong ở bên ngoài, sắc mặt lại sầm xuống.
Mẫn Đăng rửa mặt xong, xuống lầu đi tới bàn ăn.
Bữa sáng trên bàn ăn đều do Hoắc Sơ làm, Mẫn Đăng liếc mắt đã nhận ra.
Bánh bao bên ngoài làm không được đẹp như Hoắc Sơ làm.
Hoắc Sơ rót một cốc sữa đậu nành đưa qua, “Cẩn thận bỏng.”
Mẫn Đăng ăn sáng xong, uống hết ngụm sữa đậu nành cuối cùng, đã thấy Hoắc Sơ cầm cái đĩa nhỏ để rất nhiều thuốc, và một cốc nước ấm đi tới.
Mẫn Đăng nhìn dáng vẻ kia của anh cảm thấy buồn cười, cậu vẫn chưa bao giờ thấy Hoắc Sơ căng thẳng lại cẩn thận thế kia.
Xem ra rất hiếm lạ.
“Hôm nay bắt đầu uống.” Hoắc Sơ đặt thuốc trước mặt cậu, lại thử lại nhiệt độ nước trong cốc mới đưa cho cậu.
Mẫn Đăng cầm lấy uống, nhìn thoáng qua Hoắc Sơ, cười một tiếng làm yên lòng anh.
Tiếp đó rất nhẹ nhõm ngửa đầu nuốt từng viên thuốc vào, cho đến khi nuốt ngụm nước cuối cùng.
Hoắc Sơ thấy cậu uống xong, rõ ràng thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa buông lỏng, sốt sắng hỏi, “Còn muốn uống nước không?”
“Không muốn.” Mẫn Đăng để cốc xuống, “Em đi xem tivi.”
“…”
Hoắc Sơ nhớ lại tác dụng phụ sau khi uống thuốc mà Ninh Tuệ nói, đi theo cùng ngồi trên sofa.
“Em cảm thấy thế nào?” Hoắc Sơ lo lắng hỏi.
“Thì thế đó.” Mẫn Đăng không để ý chuyển kênh.
“Bây giờ em có buồn ngủ không?”
“Em vừa dậy.”
“Có cảm thấy trong lòng rất phiền không?”
“Nếu anh hỏi tiếp, em sẽ rất phiền.”
Hoắc Sơ ngậm miệng.
Điều khiển từ xa trong tay Mẫn Đăng đột nhiêu rơi mất.
Hoắc Sơ nhặt lên giúp cậu, vừa đặt vào tay Mẫn Đăng, điện thoại trên bàn trước mặt đột nhiên vang lên.
Là trợ lý của anh gọi đến, Hoắc Sơ nhận điện thoại.
Mẫn Đăng không nghe được đầu kia nói gì, nhưng vẻ mặt Hoắc Sơ thoạt nhìn không tốt lắm.
Đợi Hoắc Sơ nói chuyện điện thoại xong, Hoắc Sơ vẫn ngồi trên ghế sofa như cũ, Mẫn Đăng ngờ vực quay đầu, “Sao hôm nay anh vẫn chưa đi làm?”
“Anh ở lại một lúc.” Hoắc Sơ nói.
“Em không sao.” Mẫn Đăng nói, “Nếu anh có chuyện gì thì đi nhanh đi, làm xong rồi về.”
Hoắc Sơ cau mày nhìn cậu một lúc, gật đầu, “Được, cảm thấy không thoải mái thì điện thoại cho anh, anh về ngay lập tức.”
Mẫn Đăng nhìn chằm chằm tivi xem đến say mê, không đáp lại lời nói của anh.
“Anh đi đây, có việc gọi điện cho anh.” Hoắc Sơ dặn đi dặn lại nhiều lần.
Mẫn Đăng cũng không quay đầu lại, tùy ý huơ huơ tay.
Cạch một tiếng, cửa bị đóng lại.
Mẫn Đăng vẫn tập trung tinh thần xem tivi như cũ.
Trên tivi đang chiếu chương trình thế giới động vật, một đám chim màu đen ở bên trong.
Một con chim màu đen ở giữa bắt đầu kêu, những con chim xung quanh nghe thấy tiếng kêu, cũng rối rít kêu lên theo.
Âm thanh càng ồn ào càng to.
Mẫn Đăng tựa trên sofa chậm rãi cúi người xuống, tay túm trên ghế sofa.
Nhưng không túm chặt, cả người rơi khỏi ghế sofa. Thảm lông dày mềm mại trải trên mặt đất giống như đầm lầy, muốn kéo cậu vào.
Trong tai ù ù, Mẫn Đăng bịt miệng, cố gắng đè nén.
Không đến ba phút, toàn thân Mẫn Đăng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cậu đứng lên.
Dạ dày co rút khiến Mẫn Đăng gập cả người, ôm bồn cầu nôn cả buổi.
Ngay lúc này cậu vẫn đang nghĩ, may mà không nôn trong phòng khách, cậu rất thích tấm thảm kia.
Nôn nhiều lắm, tất cả mọi thứ ăn vào buổi sáng, kể cả thuốc.
Trong các tác dụng phụ Hoắc Sơ đã nói với cậu không có phản ứng này, nói cách khác, đây là vấn đề của bản thân cậu.
Có lẽ cậu cũng không muốn uống thuốc.
Âm thanh ù ù tạp nham trong tai biến mất.
Mẫn Đăng vuốt hơi nước trước mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn những thứ nôn ra và viên thuốc hòa lẫn trong bồn cầu.
Cậu duỗi tay nhấn nút xả nước xuống.
Tiếng nước rào rào vang lên, Mẫn Đăng thoát lực ngồi trên mặt đất, vuốt mặt một cái.
Ôm đầu gối giấu mình đi.
Phòng tắm trở nên yên tĩnh lần nữa, chỉ còn lại âm thanh từng giọt nước nhỏ xuống mặt đất.
Không biết qua bao lâu, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông rất vui vẻ, là Hoắc Sơ cài cho cậu.
Mẫn Đăng giật giật tay chân cứng ngắc, cố sức chống lên tường bên cạnh, đứng dậy, đi tới phòng khách.
Là Hoắc Sơ gọi điện thoại đến.
Mẫn Đăng thấy tên Hoắc Sơ, hắng giọng một cái, lúc này mới nghe điện thoại.
“Anh vừa đến công ty.” Tiếng Hoắc Sơ truyền đến, “Sao bây giờ mới nghe điện thoại, không sao chứ?”
“Không sao, đang xem tivi.” Mẫn Đăng ngồi trên ghế sofa lần nữa.
“Cảm giác thế nào?” Hoắc Sơ hỏi.
“Em không sao, chỉ buồn ngủ.” Mẫn Đăng nói dối ngay cả tạm nghỉ cũng không.
“Đúng sẽ hơi buồn ngủ, đây là phản ứng bình thường.” Hoắc Sơ nghe giọng điệu của cậu, yên tâm hơn nhiều, “Buồn ngủ thì đi ngủ.”
“Được.” Mẫn Đăng gật đầu.
“Giữa trưa anh sẽ về, muốn ăn gì không, anh mua về cho em.” Giọng Hoắc Sơ nghe rất nhẹ nhàng.
“Mua cái bánh ngọt đi.” Mẫn Đăng chôn đầu xuống, mỉm cười, “Thèm ngọt.”