Em thích anh
Vạn vật trên thế gian này đều sẽ phải trải qua quá trình sinh lão bệnh tử, đây là quy luật của tự nhiên, tất cả các chủng loài trong tam giới không ai có thể chạy thoát.
Về phần thời gian tồn tại trên thế giới này lại có sự khác biệt, như là ai khi còn sống cũng sẽ bước qua quỹ đạo cuộc đời giống nhau, đã đến lúc nên rời đi, sẽ rời đi.
Cố Trường An và Lục Thành dùng thời gian nhanh nhất đuổi tới, nhưng bà ngoại đã rời đi rồi.
Nhân loại chết đi biến thành một cái xác, thiêu đốt lưu lại một chồng than tro, người nhà có thể mang đi chôn cất, hàng năm tới cúng bái, đốt tiền giấy, cầu phúc lành. Mà yêu quái vừa chết, thân thể sẽ hoá thành vô số đốm trắng tựa như ánh sao tan biến khỏi thế gian, không để lại một thứ gì.
Giống như chưa từng đến thế giới này.
Lục Thành là một người máu lạnh bạc tình từ tận xương tuỷ, sinh ly tử biệt trong mắt hắn cũng chỉ là bốn chữ, cũng không trao đi tình cảm khắc cốt ghi tâm. Hắn cho là ai cũng sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đây là thứ mà nhà họ Lục dạy cho hắn.
Trong quá khứ hắn vẫn luôn đối xử với người và vật như vậy, hiện tại chỉ có một người là ngoại lệ.
Nhưng Lục Thành không có quan hệ gì với Lập Xuân và bà ngoại cô, bởi vậy tình cảnh này với hắn mà nói cũng không có cảm thụ gì. Hắn đứng ngoài cửa, giao lại công tác an ủi cho Trường An.
Việc này cũng chỉ có cậu mới có thể làm.
Lập Xuân ôm đầu gối ngồi yên bên trong giường, ánh mắt trống rỗng, nước mắt giàn giụa.
Cố Trường An gọi: "Lập Xuân."
Mờ mịt ngẩng đầu lên, đôi mắt bỏ bừng của Lập Xuân chảy lệ, cô khàn giọng nói: "Trường An, bà ngoại không cần chị nữa..."
Cố Trường An thở dài một tiếng: "Bà ngoại ra đi được không?"
"Được." Lập Xuân khóc lóc nói, "Bà không khóc, cũng không gọi, rất bình tĩnh ra đi."
"Đó là phúc."
Cố Trường An nói: "Bà ngoại khi còn sống mang thiện niệm, sẽ nhận được phúc báo bà nên có."
Lập Xuân biết, cô cũng hiểu đạo lý ấy, bà ngoại chỉ là đi trước cô mà thôi, một ngày nào đó cô cũng sẽ đi.
Nhưng cô vẫn đau đớn khôn nguôi, đặc biệt là thời điểm bà ngoại vừa mất, vừa nghĩ đến việc sau này chỉ còn mình cô lẻ loi sống sót, liền khổ sở gần chết.
Lập Xuân vừa khóc thút tha thút thít vừa lau nước mắt: "Chị... Chị chỉ còn một mình... Trường An... Chị chỉ còn một mình..."
Cố Trường An khàn giọng nói: "Sao chị chỉ còn một mình được? Em, Đại Bệnh, bọn em đều là người một nhà của chị. Sau này chị sẽ gặp được người mình thuộc về, người sẽ cùng chị chơi đùa cùng chị ầm ĩ."
Lập Xuân kinh ngạc nhìn cậu: "Thật không?"
"Thật chứ." Cố Trường An cười khẽ, "Chị nhìn em xem, vừa dối trá lại còn nham hiểm quỷ quyệt, quen đi lừa dối, mấy năm nay không phải tính kế người khác thì cũng là chuẩn bị tính kế. Một tên lừa đảo như em mà còn có thể tìm được một người, vậy thì một người đáng yêu, thiện lương như chị làm sao có thể cô đơn đây."
Dừng một chút, cậu dùng ngữ điệu dịu đang như đối xử với em gái nói: "Lập Xuân, chị nhất định sẽ hạnh phúc hơn em."
Lập Xuân gào khóc.
Cố Trường An chợt nhớ đến lúc ba mình rời đi, cậu không khóc, ba sẽ không cảm thấy cậu bất hiếu chứ? Hẳn là sẽ không đi, cậu cũng không phải không đau lòng.
Người thân duy nhất rời đi, đả kích rất lớn.
Lúc ấy tay chân Cố Trường An đều lạnh như băng, não tê liệt đau đớn, chỉ hi vọng một khắc sau ba sẽ mở mắt ra, nói câu cửa miệng "Ba đùa con thôi". Cậu chỉ là không có cách nào dùng nước mắt để diễn tả nội tâm thống khổ của mình, chưa từng trải qua điều gì như thế.
Suy cho cùng vẫn là bị ba ảnh hưởng.
Khi còn bé cậu ngã dập đầu vào cửa, miệng toàn máu. Cậu khóc nhè, ba trực tiếp cho một cái đánh, khóc cái gì mà khóc, kiềm chế!
Kiềm chế kiềm chế, liền kiềm chế thành thói quen.
Huống hồ ngày xưa có một câu châm ngôn rất hay, một loại gạo nuôi trăm loại người. Tính cách khác nhau, những điều từng trải khác nhau, cuộc sống và quan niệm khác nhau, phương thức biểu đạt tình cảm cũng sẽ khác nhau.
Hồi sau cảm xúc của Lập Xuân bình phục lại, câu đầu tiên nói là muốn đến phương bắc, nói đó là nguyện vọng của bà ngoại, cô không thể không nghe theo.
Cố Trường An không níu giữ, trái lại còn lộ ra biểu tình yên tâm. Đi cũng tốt, dù cách nơi này hay cách cậu cũng rất xa, xa đến mức hoàn toàn ngăn cách với tất cả tin tức của cậu.
Bà ngoại chắc chắn cũng nghĩ thế, để cháu gái đi phương bắc, chính là không muốn để cô vì chuyện của cậu mà gặp nguy hiểm.
Lập Xuân lau mặt đứng dậy đến trước mặt Cố Trường An, mượn độ cao của giường nhìn thẳng cậu, hào hùng vạn trượng nói: "Trường An, chị muốn xông xáo giang hồ!"
Cố Trường An thay cô chỉnh lại tóc mái rối tung.
Lập Xuân nhíu lông mày: "Cậu không nói chút gì đó với chị à?"
Cố Trường An nói: "Nên đổi kiểu tóc khác."
Lập Xuân: "..."
"Trán của chị cao, mặt mày thanh tú, lại bị bộ mái dày ảnh hưởng, trông rất ngốc nghếch." Cố Trường An đẩy đẩy tóc cô, "Nếu mà còn giữ cái đầu nấm này, một lời khó nói hết."
Lập Xuân: "..."
Cố Trường An không trêu cô nữa, dịu dàng cười nói: "Chị đã lớn rồi, tôi tin chị sẽ không có vấn đề."
Lập Xuân nửa ngày mới hé miệng: "Xưa nay chị chưa từng rời khỏi nơi này."
Cố Trường An nói: "Bất kể là chuyện gì thì cũng đều sẽ có lần đầu tiên."
"Vậy chị đi trước thay cậu ngắm nhìn một chút." Lập Xuân nói, "Đến nơi thú vị, ăn được món ngon, chị đều sẽ ghi lại vào trong cuốn sổ nhỏ, để lại cho cậu làm sách hướng dẫn du lịch được chứ?"
Cố Trường An cười nói: "Được."
Lập Xuân đi xuống giường, ngẩng đầu lên nhìn thanh niên trước mặt, đau xót ngửa cổ. Cô giang hai cánh tay với cậu nói: "Trường An, ôm chị một cái nhé."
Cố Trường An nhìn bình giấm chua của mình theo bản năng.
Lục Thành ở cửa gật đầu.
Cố Trường An ôm lấy Lập Xuân, vỗ vỗ lưng cô: "Phải sống thật tốt."
Lập Xuân nín khóc mà cười: "Ừm!"
Chúng ta đều phải sống thật tốt, cô nói trong lòng.
Hôm trời quang mây tạnh ấy, Lập Xuân vác trên lưng bọc hành lý rời đi.
Cô mang theo rất nhiều loài hoa cùng một nắm đất rời khỏi ngọn núi mình đã sống nhiều năm, suốt dọc đường đều khóc, không nỡ bỏ, rồi đã đến lúc nên rời đi.
Cố Trường An không tiễn Lập Xuân đến trạm xe, cậu để Đại Bệnh đi thay. Chỉ có điều cậu đã tự mình rút ra một khoản tiền trong tài khoản đưa cho Đại Bệnh để cậu ta lén nhét vào rương hành lý của Lập Xuân, còn có một phong thư, trên phong thư có hàng chữ — sang năm hẵng mở ra xem.
Bởi vì năm nay còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đợi tới sang năm, tất cả sẽ theo bụi bặm lắng xuống.
Cố Trường An ngồi ở gốc hoè già, cả người đắm chìm trong ánh sáng trời đông lạnh giá, bên cạnh là một cái máy nghe nhạc, vừa khéo đang mở một bài nhạc xưa kinh điển, cậu hơi híp mắt lại ngâm nga theo, làm những cử chỉ khi cậu vui vẻ.
Lục Thành đi ra từ trong bếp, nhìn thấy khung cảnh này, hắn dừng bước trước khung cửa, trong mắt tất thảy đều là cưng chiều cùng yêu thương.
"Mỗi người chúng ta đều là lữ khách trong sinh mệnh của người khác, vừa đi vừa nghỉ, dừng một chút đi một chút, sáng tạo ra từng đoạn từng đoạn hồi ức..."
Sau khi bài hát kết thúc là giọng nói ấm áp dịu dàng của DJ, "Bất kể là vui sướng, hạnh phúc hay là bi thương, thống khổ, tiếc nuối, đợi đến ngày bạn già đi, bạn sẽ phát hiện, những hồi ức ấy đã cùng bạn vượt qua mưa gió, đi hết một đời."
"Kế tiếp là ca khúc này, là bài hát mà tôi thích nhất, gửi tặng bài «Bạn ơi đừng khóc» cho mọi người, hy vọng tất cả chúng ta đều có thể chờ sự dịu dàng của thế gian này."
Âm nhạc êm dịu bắt đầu vang lên.
"Liệu có hay không một cánh cửa sổ
Có thể khiến tôi không còn tuyệt vọng
Trông phồn hoa thế gian chỉ như giấc mộng một hồi."
Cố Trường An ngâm nga:
"Có người khóc
Có người cười
Có người thua
Có người..."
Cậu thoáng thấy người đàn ông đứng ở cửa nhà bếp, trên mặt không tự chủ nhoẻn miệng cười dịu dàng, vẫy vẫy tay như chào bạn nhỏ.
Lục Thành cất bước đi sang: "Đau lòng?"
"Không đau lòng, chỉ là có chút thương cảm." Cố Trường An vùi mình trong ghế xích đu nhìn người đàn ông, "Bên cạnh em chẳng còn lại mấy người."
Lục Thành nói: "Người nhà của anh cũng là người nhà của em."
Cố Trường An không nói gì.
Sau «Bạn ơi đừng khóc» là «Một đời thong thả».
Cố Trường An gõ từng nhịp lên thành ghế theo tiết tấu, vẻ mặt khám phá hồng trần, hiểu ra cuộc đời chỉ là hư ảo, đã bước qua những năm tháng tang thương: "Nhạc cũ êm tai, người cũ đáng yêu."
Lục Thành nhíu mày: "Vậy anh thì sao?"
Cố Trường An cười cười: "Anh cũng cũ, cũng có thể yêu."
Lục Thành cảm thấy thanh niên như vậy cực kỳ mê người, hắn cúi xuống, hai tay chống hai bên tay vịn, áp sát vào nói: "Anh hôn hai cái nhé."
Cố Trường An nói: "Em nghe nhạc đây."
Lục Thành nắm mặt của cậu hôn, động tác rất nhẹ, cố tình trêu chọc: "Em cứ nghe của em, anh hôn của anh, không cần lo lắng."
"..."
Cố Trường An mắng nhỏ, một tay kéo người đàn ông lên trước, áp lên bờ môi mỏng của hắn.
Một cơn gió thoảng qua, cành lá cây hoè già chậm rãi đung đưa, phát ra thanh âm mệt mỏi.
Đám gà vịt trong viện vây quanh chậu sứ trên đất uống nước. Một con gà mái đang ngồi xổm trong ổ gà trống. Đám ngỗng vui vẻ vỗ cánh mấy lần, hẹn nhau đến trước đầu ngọn gió khoe dáng người xinh đẹp. Chẳng một ai đoái hoài đến hai người đang ôm hôn dưới gốc cây, khoảng lặng an tĩnh.
Lục Thành hít sâu, khàn khàn nói: "Em muốn ăn bánh ú nhân kẹo chà là hay thịt xông khói?"
Cố Trường An hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bà ngoại để lại cho em một túi hạt giống hoa."
Lục Thành nói: "Hậu nhân?"
"Ừ." Cố Trường An điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, "Bà ấy muốn em mang hạt giống đến nhà anh, bởi vì đó là nơi dồi dào linh khí nhất trên đời này, những hạt này rải đi đâu cũng có thể sống, còn sống rất tốt."
Lục Thành gì cũng không hỏi, chỉ nói: "Được."
Không ngờ tới người đàn ông lại đáp ứng nhanh chóng như vậy, không chút do dự nào, động tác đẩy kính của Cố Trường An khựng lại: "Không cần bàn bạc với nhà anh?"
"Không cần." Lục Thành cười nói, "Anh có thể làm chủ."
Tảng đá lớn đè trong lòng Cố Trường An rơi xuống, bà ngoại đã giao lại trọng trách này cho cậu, cậu nhất định phải hoàn thành, nếu không thì sẽ cảm thấy áy náy.
Lục Thành bỗng mở miệng: "Trường An, anh đưa em đi."
Cố Trường An lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tối hôm qua em mơ thấy ba, anh đoán xem là giấc mộng gì?"
Việc thanh niên lảng tránh mặc dù vẫn nằm trong dự liệu của Lục Thành, nhưng vẫn là hơi cảm thấy thất vọng, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Hắn phối hợp hỏi: "Cái gì?"
"Ba ở trong mơ làm cho em một bàn đồ ăn, có khoai tây hầm thịt bò, có miến heo hầm, đậu que xào thịt băm, tất cả đều là món ăn thường ngày mà em ăn. Ông nhìn em ăn, nói xin lỗi em." Cố Trường An như đứa nhóc tức giận bĩu môi nói, "Sau đó thì em tỉnh lại."
Lục Thành cau mày không nói.
Cố Trường An nhấc chân, đá đá người đàn ông như gãi ngứa: "Em suy xét thấy câu kia vẫn chưa đủ xin lỗi, anh suy xét giúp em đi."
Lục Thành không để ý đến bụi bặm trên quần, nhìn thanh niên: "Chỉ là giấc mộng."
Cố Trường An không đồng tình rung đùi đắc ý, cao thâm khó dò tinh tướng: "Cũng không được, không nên xem thường giấc mộng, bất luận là cái nào cũng đều là một loại báo trước."
Lục Thành nói: "Anh còn tưởng là em muốn ăn bánh ú chứ."
Cố Trường An hướng về phía bóng lưng người đàn ông kêu lên: "Nhân mứt táo, không, thịt xông khói, thôi, lấy cả hai cái đi!"
Lục Thành: "..."
Lục Thành mở ghế tựa ra ngồi bên cạnh, cùng vùi vào trong tắm nắng với Cố Trường An. Tóc hai người dường như đã trắng xoá trong chớp mắt, thành hai lão già.
Cố Trường An ôi chao: "Lấy điện thoại hộ em."
Lục Thành hỏi ở chỗ nào.
Cố Trường An nói ở trong phòng, lúc sau cậu lại nói muốn máy sưởi cầm tay, không nói cùng một lần, cứ nói từng lần từng lượt.
Lục Thành chạy tới chạy lui bốn năm chuyến, không lộ ra cảm xúc thiếu kiên nhẫn gì, hắn cười hỏi: "Tổ tông, cảm giác sai khiến anh thế nào?"
Cố Trường An híp mắt nói: "Quá đã."
"Chỉ có em dám làm vậy thôi, khắp thiên hạ không một ai dám sai bảo anh như thế." Lục Thành ngồi lại trên ghế, gác chân dài nói, "Cha anh còn không dám."
Cố Trường An nhìn ra người đàn ông không phải nói đùa, vũng nước của đại gia tộc tương đối sâu, cậu chưa từng lội qua, không rõ tình hình như nào, nhưng có một điều kỳ lạ: "Mẹ anh đâu? Sao chưa từng nghe anh nhắc qua?"
Lục Thành khép mắt lại: "Mất rồi."
Cố Trường An nghe vậy liền ngồi vào trong ghế tựa một chút: "Em xin lỗi."
"Không sao." Lục Thành bắt được tay thanh niên đặt lên chân mình, hờ hững, "Mất rất nhiều năm rồi."
Cố Trường An hỏi: "Vậy anh còn nhớ dung mạo của bà không?"
Lục Thành vuốt ve bàn tay lạnh lẽo đến nổi gân xanh của thanh niên, cho cậu một chút hơi ấm: "Nhớ chứ, trong nhà có hình của bà."
"Em không nhớ rõ." Cố Trường An giật giật khoé miệng, "Mẹ em đó..."
Cậu kéo dài âm thanh, mang theo vài phần trào phúng cùng hờ hững: "Sinh em xong liền chạy."
Lục Thành nghiêng đầu: "Tại sao?"
"Chẳng rõ nữa, em là một tay cha em nuôi nấng, dựa theo nguyên văn lời ông ấy nói, chính là tay phân tay nướƈ ŧıểυ nuôi em khôn lớn, vừa làm cha vừa làm mẹ, mệt như chó vậy." Cố Trường An nhìn hai con ngỗng đang hóng gió phía trước, tâm tư bay xa, "Ba em không cho em đề cập đến chuyện mẹ em, đề cập một lần đánh một lần, đánh mấy lần như vậy, em liền nhớ đời."
Lục Thành nửa ngày mới nói thật nhỏ: "Có lẽ bà còn sống."
"Ai biết được." Cố Trường An lời đầu không khớp lời sau hỏi, "Lục Thành, anh sẽ rời khỏi em sao?"
Lục Thành đối với việc cậu suy nghĩ lung tung không cảm thấy bất ngờ: "Không bao giờ."
Sâu trong nội tâm Cố Trường An là một con người cực kỳ mâu thuẫn. Một bên thích đơn giản thô bạo một chút, không có lòng và lòng vòng gì đó. Một bên lại thích giấu giấu giếm giếm, vòng thành mười tám khúc cua. Cậu càng quan tâm ai thì càng thích tuỳ hứng trước mặt đối phương, mỗi khi cần biểu lộ chân tình sẽ không nhịn được lùi lại về sau một bước, những thứ trưng ra bên ngoài hầu như đều là giả, chẳng được mấy lần bốc đồng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Trường An cảm thấy mình rất biết giày vò, cả cuộc đời cứ tự giày vò chính mình.
Lục Thành giống cậu đến mấy phần, mà lý do lại bất đồng. Đối phương là sống trong bức tường nhịn gần chết, đi ra vui đùa một chút, trở về vẫn là quân vương cao cao tại thượng, chỉ đến thế mà thôi.
Cố Trường An nghiêng mặt qua, bên tai là tiếng ca êm dịu, trước mắt là người mà cậu thương, cậu bỗng cong môi nở nụ cười.
"Lục Thành, hình như từ trước đến giờ em chưa từng nói với anh, em thích anh."
"Ừm."
"Em yêu anh."
"Ừm..."
___________
Editor: 🥺🥺🥺🥺🥺🥺