Lọc Truyện

Hoàng Hậu Độc Sủng

Ngày cử hành lễ tế trời của tân hoàng đế.

Để chuẩn bị cho ngày trọng đại này mà toàn thể hoàng cung ai ai cũng phải tất bật suốt nhiều ngày liền. Đám cung nữ vừa được đưa đến cung hoàng hậu đang chạy ra chạy vào chuẩn bị trang phục, trang điểm cho nàng.

Hôm nay, nàng sẽ cùng hoàng đế bước trên tẩm điện, đến nơi tế trời cùng hắn hoàn thành nghỉ lễ chính thức đăng cơ.

“Ngọc Nhi, em đến đây.” Bạch Dao tranh thủ lúc hết thảy cung nữ không chú ý liền vẫy tay gọi riêng Ngọc Nhi.

Chỉ trong tích tắc, nàng đã dùng tấm mặt nạ giả che đi diện mạo thật của Ngọc Nhi rồi nói: “Em ở đây thay ta làm hoàng hậu một lát.”

Bạch Dao nhanh chóng thay trang phục cung nữ rồi cẩn thận lẻn ra bên ngoài. Trước giờ hành lễ, khu vực bày trí làm lễ tế trời được binh lính canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.

Nàng đếm sơ số lính canh mặt mày hầm hầm hì hì đang căng thẳng làm nhiệm vụ mà thở dài.

“Tên quái đản đó. Có cần thiết phải nhiều người như vậy không? Làm sao. đây...

Nàng đi đi lại lại gần khu vực cấm rồi quyết định sẽ đánh liều một phen. Nếu đã không thể an toàn đột nhập vào trong thì chỉ còn cách đường đường chính chính bước vào.

“Các quan sai, ta là người của Nhan phi. Hôm qua chủ tử của ta có đánh rơi một vật rất quan trọng bên trong. Các vị có thể cho ta vào lấy đi được không?”

Nàng cất giọng nói ngọt thanh như suối nũng nịu xin xỏ đám lính canh. Nói xong nàng liền nhét một túi vải vừa nặng vừa đầy vào tay một tên lính nhằm ngụ ý muốn hối lộ bọn họ.

“Ngươi?” Tên lính vừa trông thấy vật bị dúi vào tay liền tức giận quát nàng.

“A! Quan nhân đừng hiểu lầm. Chủ tử nhà em sợ hoàng thượng không vui nên muốn nhờ mọi người chiếu cố cho.”

“To gan. Một Nhan phi mà cũng muốn lấy tay che trời. Thái phó đại nhân có lệnh, ngoài hoàng thượng và hoàng hậu. Ai cũng không được phép bước vào.”

“Vâng.” Bạch Dao cúi đầu, khuôn mặt ảm đạm lùi đi.

Má nó. Có phải vai diễn hiền thê của nàng đã đỉnh đến mức tên hoàng đế đó cũng đặc biệt căn dặn Thái phó đặc cách cho nàng.

Vừa rồi nàng còn trăm phương ngàn cách đổi thân phận với Ngọc Nhi để lẻn ra ngoài vậy mà giờ lại phải trở lại thành hoàng hậu mới được vào bên trong.

Bạch Dao ôm cục tức trong người chân nhanh nhót nhảy lên nóc mái dùng khinh công di chuyển về điện hoàng hậu.

“Hình như có cái gì vừa bay ngang.” Một tên lính đi tuần ngước mắt nhìn lên trên nghỉ vực hỏi người kế bên.

“Ha Ha. Ngươi mất ngủ nên hoa mắt rồi. Làm gì có ai lại nhanh đến vậy.

Chỉ có chim th ên lính được hỏi nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của người vừa nói liền cười “Ha Hả" chọc quê hắn.

“Phù. May mà không ai phát hiện.” Bạch Dao cẩn thận đáp đất vừa thở dài vừa nói.

Lâu rồi nàng không dùng khinh công bay lượn nhiều như vậy, trong thời gian liên tục tạm thời dùng quá nhiều phần công lực làm cơ thể nàng có chút mệt mỏi vì không quen.

Nàng lại lẻn vào trong, nàng kéo tay Ngọc Nhi ra hiệu im lặng rồi lại lân nữa đổi mặt lại cho nhau.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

“Hoàng...hoàng hậu. Nô tỳ nhớ mình vừa mới trang điểm xong cho người rồi mà.”

Cung nữ hoảng hốt ấp úm nói không lên lời khi nhìn thấy khuôn mặt không chút son phấn của chủ tử.

“Ngươi bận quá nhớ nhầm rồi.” Bạch Dao dửng dưng quơ tay nói dối một cách trơn tru.

Cung nữ nọ vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác nhìn nàng làm Bạch Dao có chút chột dạ liền ra lệnh: “Các ngươi lo làm việc khác đi. Ta tự trang điểm.”

Cung nữ mặt mũi tái xanh lập tức quỳ xuống nền, toàn thân nàng ta run rẩy, giọng nói yếu đến mức như muốn tắt lịm vì sợ hãi: “Hoàng hậu. Nô tỳ biết sai rồi. Hoàng hậu ta tội. Hoàng hậu, đừng giết nô tỳ.”

Bạch Dao không có nhiều thời gian để cùng mấy cung nữ chơi trò thị uy, nàng tự mình chấm bút vẽ mày miệng lên tiếng.

“Ta giết người hồi nào. Người đừng có gieo tiếng ác cho ta chớ. Ta chỉ thấy các người bận bịu đến mức quên trước quên sau nên mới tự trang điểm”

“Hoàng...hoàng hậu...”

“Được rồi. Ngươi lui ra đi. Nói nhiều quá.” Nháy mắt Bạch Dao đã vẽ xong chân mày, nàng đặt bút xuống cầm hộp phấn lên nói.

Không mất mạng cũng không bị phạt, cung nữ nhỏ bé kia liền nhanh chóng cúi đầu lui ra. Ngọc Nhi đang chải tóc cho nàng liền lên tiếng nhắc nhở chủ tử.

“Tiểu thư của em ơi, người đã là hoàng hậu rồi. Người đừng suốt ngày nói năng tuỳ tiện như vậy nữa. Em cũng sợ người rồi đừng nói chỉ đến những nô tỳ khác.”

Bạch Dao cười khúc khích bắt bẻ lại: “Ha. Em mà biết sợ ta sao? Heo nái cũng biết leo cây đó Ngọc Nhi.”

“Phải rồi. Sao người về nhanh vậy?” Ngọc Nhi chợt nhớ ra chuyện Bạch Dao lén ra bên ngoài liền lo lắng hỏi nàng.

Lời Bạch Dao định nói ra đã bị giọng nói của một nô tài cắt ngang: “Thái uy đại nhân có lời, mời hoàng hậu đến tẩm điện tế trời giúp hoàng thượng bày trí hoa quả cúng thần.”

Bạch Dao liền hiểu ngay ý tứ, hoá ra khi nãy đám lính canh nói chỉ cho nàng vào thì ra là có ý này.

Nàng đang không thể vào trong liền có kẻ trải đường giúp nàng, mời nàng đến trưng hoa quả ư.

E là đây là ý của Vương Nhất, thật không ngờ hắn ta đã coi trọng nàng đến mức này rồi.

Trong một số lời truyền miệng xưa, vào đời vua Cổ Tứ, lúc ông đăng cơ lên ngôi đích thân vị hiên thê của ông cũng chính là hoàng hậu đã tự mình bày biện hoa quả cúng tế trời.

Lễ tế trời vừa bắt đầu, một luồng gió lạ đã thổi ngang hoàng cung, hương thơm ngào ngạt từ trong gió bay đến là một mùi hương chưa từng có ở nhân gian.

Làn khói bay ra từ nhan hương buổi lễ, bằng một cách kỳ diệu đã hoạ thành hình long phụng rõ ràng giữa điện.

Ngày hôm ấy, dân chúng muôn nơi đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng oai vũ đó, họ đã truyền tai nhau rằng, bởi vì hoàng đế là chân mệnh thiên tử được trời cao định sẵn và tấm lòng thành của hoàng hậu khi tự tay giúp đỡ trượng phu bày trí lễ đã cảm động trời đất.

Để công nhận quân vương và sự tận tụy của hoàng hậu các đấng thần linh đã ban một phép màu kỳ diệu giúp dân chúng tin tưởng vào sự cai trị của tân hoàng đế.

Hắn muốn ta đến giúp hắn bày trí lễ. Hắn đang tự coi mình là vua Cổ Tứ chắc. Vương Nhất có quân vương nào tàn nhẫn như ngươi không. Nếu ngươi đã mong muốn ta góp vui thì ta cũng thành toàn cho ngươi.

Bạch Dao cười nhạt mỉa mai trong cái suy nghĩ đau thương của chính mình. Đời này của nàng, nàng phải tu bao nhiêu kiếp mới được làm nữ nhi của Thừa tướng, một quân thần trung hậu, chính trực nghĩa khí.

Nàng đến đâu người người đều kính trọng bởi tài năng và đức độ của phụ thân nàng. Nàng sống trong nhung lụa vàng son suốt nhiều năm qua, nàng quen được cưng chiều yêu thích.

Nhưng vì hắn, vì dã tâm của hắn mà nàng phải rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, chung chăn chung gối cùng kẻ thù giết cha đoạt quyền.

“Ta xong rồi. Ngươi dẫn ta đến điện.” Bạch Dao khoác lên bộ trang y màu đỏ thêu hoa gấm phượng đầy vẻ oai nghi của một nữ nhân đứng đầu thiên hạ.

Nàng nhẹ nhàng sải bước đến điện tế trời rồi một mình vào bên trong điện. Vương Nhất, ngươi muốn được trời cao công nhận là một hoàng đế †a cứ không chiều theo ý ngươi.

Vốn dĩ nàng đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị cho sự kiện trọng đại hôm nay. Nàng chưa bao giờ ngu ngốc như dáng vẻ mà nàng vẫn hay thể hiện trước mắt hắn.

Với nàng, nàng chưa bao giờ quên đi mối thù giết cha, giết hết gia tộc nàng. Hôm nay, nàng nhất định sẽ giúp hắn, giúp hắn vừa thắp nhang tế trời thì ly hương sẽ bốc cháy không tài nào dập được lửa.

“Ai?” Bạch Dao cảnh giác nghiêm giọng hỏi.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!