Lọc Truyện

Bạch Dao dửng dưng như chưa từng có chuyện lúc nấy, nàng không thèm mặc lại y phục, một chân gác lên giường chân còn lại đặt dưới đất nhịp nhịp.

“Tiểu... tiểu thư?”

Ngọc Nhi sợ toát cả mồ hôi hột, tư thế này của tiểu thư hệt như lúc cô ấy chuẩn bị tra tấn ai vậy.

Mấy năm qua, nàng tiểu thư khuê cát của phủ thừa tướng đã lăn lộn trong giang hồ rất nhiều, không ít lần nàng cải nam trang để ra ngoài làm việc.

Hắn đưa tay kéo lấy khuôn mặt nàng, không đợi nàng phản ứng, hắn đã cúi xuống hôn lên đôi môi nàng.

Những năm phu thê, hắn đã hôn nàng vô số lần, ấy mà lần này cảm giác lại không như những lần trước.

Môi nàng ấy ẩm ướt, có mùi hương của hoa anh đào phảng phất, đôi môi ấy rất mềm, rất thơm.

Càng hôn hắn càng muốn thêm nữa, hắn không chỉ muốn hôn lên môi nàng mà còn muốn hôn lên toàn bộ cơ thể ngọc ngà của nàng.

“A Dao... Dao Dao của ta... được không?”

Hắn đưa tay kéo đi thắt lưng của nàng, y phục trên người nàng cũng vì hắn mà rơi xuống nền.

“Hoàng thượng... Đừng, đừng mà.. Ngài hứa với thiếp là ba năm.”

Nàng yếu ớt né tránh cái hôn mãnh liệt từ hắn. Nước mắt nàng rơi xuống lã chã làm ướt đẫm đôi má hồng anh.

Nàng từ chối hắn, nàng ấy bật khóc vì hắn muốn làm chuyện phu thê cùng nàng. Lòng ngực hắn vang lên từng cơn đau quặng thắt.

Hắn không đành lòng thấy nàng khóc, hắn muốn nàng, rất muốn nàng nhưng lại không nỡ làm nàng tổn thương thêm nữa.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

“Được rồi. Ta xin lỗi, nàng nghỉ ngơi đi.”

Hắn thật sự thấy tội lỗi trước nàng, giọng hăn cũng trở nên nhỏ hơn, hắn kéo chăn đắp cho nàng rồi cũng rời đi.

Bóng lưng hắn vừa khuất đi, Ngọc Nhi lo lắng xông vào xem xét tình hình, nàng tròn mắt hình chủ nhân mà cứng họng không nói thành câu.

“Ngươi nhìn ta làm gì?”

Tư thế nàng đang ngồi, phong thái ung dung hiện giờ hệt như cái lần mà nàng ra tay hạ thuốc xổ hết cả quán ăn thịt người vào một năm trước.

“Ngọc Nhi, chúng ta vào đây nghỉ ngơi đi.”

“Công tử, người đi chậm thôi.”

Ngọc Nhi tay ôm tay nảy, chân chạy gấp theo bước Bạch Dao.

Hôm nay nàng đến vùng phía Tây này để tìm một tửu quán mua lại, ở đây hoang vu vắng vẻ khách qua lại toàn là những thương nhân chuyên buôn bán hàng hóa từ kinh thành trở về những vùng khác.

Mở tửu lâu và quán trọ ở đây cũng không phải là một lựa chọn xấu. Muốn kinh doanh thì phải dò xét đối thủ, muốn cạnh tranh thì phải biết người ở đây kinh doanh thế nào.

Vì vậy, nàng cùng Ngọc Nhi sẽ ăn và ở tại hết thảy những tửu lâu và quán †rọ của vùng này.

Sau đó, nàng sẽ lấy ra những ưu và nhược điểm của từng quán, đồng thời việc đi lại giữa các quán cũng giúp nàng hiểu rõ hơn về sở thích của những vị thương gia thường xuyên qua lại ở vùng đất này.

“Khách quan ngài dùng gì?”

“Cho ta hết những món ngon nhất ở quán ngươi.”

“Vâng. Có ngay.”

“Công tử, người mang theo nhiều đồ như vậy mà chứ đi lung tung. Em mệt chết mất.” Ngọc Nhi vừa xoa xoa vai vừa than thở.

“Ngoan. Đợi công tử nhà em mua được hàng, nhất định sẽ có trò cho em “sung sướng". Bạch Dao nhâm nhi tách trà rồi nói.

Ngọc Nhĩ bị nàng trêu chọc đỏ hết cả mặt, tiểu thư nhà cô chỉ mới trà trộn trong nhân gian có một thời gian thôi đã bị mấy tên nam nhân dạy hư rồi.

“Công tử, người đừng có dùng từ ngữ như vậy.”

“Hi Hi”

Bạch Dao cười khoái chí. Ngọc Nhi làm sao hiểu được mấy thứ mà nàng đang làm.

Vả lại, “sung sướng" mà nàng đang nhắc đến chỉ là ngồi một chỗ đếm ngân lượng, có tiền ai lại không sướng, có gì mà phải xấu hổ chứ.

“Khách quan, đồ ăn đến đây.” Tiểu nhị mang đến một bàn đầy thức ăn, những món này hơi lạ hơn so với những tửu quán khác.

“Bò béo hay bò gầy?” Vị khách kế bên đột nhiên lên tiếng.

“Bò béo, béo lắm” Tên tiểu nhị liền đáp lại bằng thần thái hớn hở.

Bạch Dao đưa tay hiệu cho người phục vụ món lui xuống, nàng bình thản gấp một đũa thịt trong dĩa đưa lên mũi ngửi rồi nhăn mày.

Ngọc Nhĩ sợ tái xanh mặt, nàng cúi đầu lại gần với Bạch Dao cẩn thẩn hỏi:

“Công... công tử. Không lẽ đây là quán ăn thịt người trong truyền thuyết sao?”

Bạch Dao cười nhếch mép, nàng bỏ đũa thức ăn kia xuống, đổi ngay tư thế ngồi.

“Ăn món này, món này.” Bạch Dao chỉ vào những món có thể ăn được, một chân trên ghế một chân dưới đất ngồi nhịp liên hồi.

Ngọc Nhi ngoan ngoấn làm theo lời chủ nhân, nàng cũng bất lực với tiểu thư của mình rồi.

Từ ngày cải nam trang ra phố, tiểu thư không những ăn nói gan dạ hơn mà cả tướng ngồi cũng bắt chước mấy tên “bằng hữu" kết giao bên ngoài.

Canh ba giữa đêm. “A.. đau... đau bụng quá.”

Một tên hắc y nhân ôm bụng khổ sở than.

“Huynh cũng bị? Ta cũng đau.”

Tên hắc y nhân khác lên tiếng.

“Các ngươi nhanh lên, trời sáng thì nguy.”

Tên khác cũng bịt kín người, qua phong thái này đoán chắc là kẻ cầm đầu.

“Chết tiệt. Ta cũng đau.”

“Các ngươi làm cái quái gì mà tên nào cũng than đau? Không đau gì cả, xông lên cướp trước rồi đau sau.”

Hắn tức giận ra lệnh, đám thuộc hạ này của hắn hôm nay tại sao lại vô dụng đến hết thuốc chữa như vậy.

“Ha. Một, hai, ba...” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía trên khiến hết thảy bọn chúng đều kinh hãi.

“Ngươi? Ngươi không bị hôn mê?” Tên cầm đầu chữa đao lên trời hoảng loạn hô.

“A...A..” m thâm la hét inh trời, tất cả tiếng kêu đều rên la thảm thiết. Một mùi thối bốc lên tràn ngập hết không gian bên dưới lầu khiến tên nào tên này vừa đau vừa thốn lại vừa thở không nổi vì “hương thơm” nọ.

“Ngươi... Ngươi là người của quan phủ?” Hắn đảo mắt tìm kiếm người vừa nói nhưng vẫn không thấy bất kỳ ai, cuối cùng hắn vẫn bất lực nói to trong không trung.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!