Lọc Truyện

Lâm Hoàng Sanh thuận lợi rút cổ tay từ trong tay Lệ Uẩn. Nam ra, sau đó cười híp mắt nhìn hẳn, ánh mắt mê người, giờ phút cô nhìn hắn vô cùng phong tình. Giọng nói mềm mại:

- Em đang suy nghĩ, đàn ông không phải đều đối với đồ vật không có được sẽ nhớ mãi không quên sao? Đối với thứ dễ như trở bàn tay có được lại chẳng thèm ngó tới? Cho nên lúc trước em thực sự quá quan tâm anh rồi, mới khiến cho. anh không có cảm giác sẽ có ngày mất đi, cho nên anh cũng sẽ không quan tâm đến em.

Lâm Hoàng Sanh cười cười, đưa tay vòng lấy bả vai hản, nhón chân lên, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn:

- Bây giờ em sẽ phải gả cho người khác, nếu như anh còn nghĩ đến em, vậy thì đến cướp dâu đi! Em chờ anh tới cướp.

Lâm Hoàng Sanh ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói xong, đang muốn lùi lại rời khỏi hän, Lệ Uẩn Nam bỗng nhiên dùng sức đem cô đè lên cánh cửa, điệu bộ hơi kiềm chế nhìn cô:

- Cô đang muốn chơi với lửa sao?

Lâm Hoàng Sanh muốn nói, cô là đang muốn chơi hẳn, nhưng cô lại không mở miệng, chỉ cười nói:

- A? Lúc trước chẳng thèm ngó tới em, bây giờ phản ứng mạnh mẽ như vậy là sao?

Lâm Hoàng Sanh hiểu rất rõ tính cách của hắn, nếu Lệ Uẩn Nam không đem cô để vào mắt, thì sao có thể chịu được điệu khích tướng này của cô? Mặt mũi của hắn cùng với sự quật cường của hắn không cho phép hắn làm ra chuyện tổn hại đến thể diện của mình.

Lệ Uẩn Nam nhìn cô nói:

- Tôi cho cô thêm một cơ hội, đêm nay ở lại cùng tôi hoặc đi ra khỏi cánh cửa này.

Lâm Hoàng Sanh vẫn như cũ cười quyến rũ, đưa tay chống đỡ lên lồng ngực của hắn, tiếp đó híp mắt chậm rãi đem hẳn đẩy xa, hơi hơi quay đầu, giống như là cố ý chọc giận hắn đồng thời nói:

- Em muốn thủ thân cho vị hôn phu của mình.

Lâm Hoàng Sanh nói xong, đã nhìn thấy sảc mặt vốn lãnh khốc của Lệ Uẩn Nam như càng thêm phiền muộn, ánh mắt hẳn dường như có thể ăn thịt người.

Lâm Hoàng Sanh chỉ cười, tiếp đó lần nữa đưa tay kéo chốt cửa, mở cửa đi ra.

Sau khi Lâm Hoàng Sanh đi ra cửa phòng, nằm chặt nằm đấm, trong nháy mắt cô thở phào, giống như là thật sự một lần nữa sống lại.

Ánh mắt Lâm Hoàng Sanh kiên định nhìn về phía trước, kéo áo khoác trên người, thẳng lưng theo lối hành lang đi ra ngoài. Giày cao gót nện trên sàn nhà phát ra âm thanh dứt khoát, cùng với sống lưng thẳng tắp, giống một chiến sĩ nghe kèn lệnh đang ra chiến trường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!