Lọc Truyện

 

Hoắc Đồng Sâm giúp cô cời giày cao gót, sau đó đem dép lê một bẽn đến cho cô đi vào, tiếp đó ngấng đầu lên nói với cô:

– Hôm nay em mệt rồi, tắm trước rồi nghỉ ngơi một chút đi, anh xuống lầu phản phó Dung Ma chuấn bị một chút đồ ăn.

Lâm Hoàng Sanh nhìn Hoắc Đồng Sâm đi về phía cửa, đột nhiẻn đứng lẽn, xách váy chạy tới ôm lấy anh từ phía sau, nhất thời cũng không biết nói cái gì, ấp úng nửa ngày mới nói ra một câu:

– Em bây giờ không đói bụng.

Hoắc Đồng Sâm nhận được cái ôm chủ động từ cô, trong lòng tự nhiên sôi sục kích động, thế nhưng trong lòng của anh cũng hiếu rõ nguyên nhân Lâm Hoàng Sanh gả cho anh, anh không muốn ép buộc cô. Hoắc Đồng Sâm cố gắng khắc chế chính mình, nẳm chặt nắm đấm, hơn nửa ngày mới lên tiếng:

– A Sênh, em buông anh ra trước,

bằng không…Bằng không…..Anh sẽ

không nhịn được.

Cố của hắn yết hầu nhấp nhô, ngón tay thon dài bắt được những ngón tay đang vòng qua ngang hông mình, muốn gỡ tay của cô ra.

Lâm Hoàng Sanh đầu nóng lên, thốt ra:

-Chúng ta đã kết hôn, anh còn kiềm chế sao?

Hoắc Đồng Sâm lập tức sửng sốt, cơ hồ là lập tức xoay người, ánh mắt nóng bỏng khát vọng nhìn Lâm Hoàng Sanh, giọng nói có chút lạc đi:

– A Sênh, em nói cái gì?

Lâm Hoàng Sanh nghiêng đầu cười cười, ánh mắt đung đưa lưu chuyển, nhón chân lên hôn lên môi của anh, vòng lấy cổ của anh, hơi thở quẩn quýt nói:

-Vừa rồi bọn họ cũng gọi em là Hoắc phu nhân, anh có thể làm bất cứ điều gì với em, chí ngoại trừ tốn thương em

Hoẳc Đồng Sâm nhìn cô chân thành nói:

– A Sênh( anh dùng sinh mệnh của mình để thề, anh cả đời này cũng sẽ không tổn thương em.

Lâm Hoàng Sanh đưa tay đè lại môi của hắn, nhẹ nói:

– Em biết.

Cô làm sao không biết, anh đã từng vì cứu cô mà chết, anh nói được thì làm được.

Lâm Hoàng Sanh đưa tay cởi nút áo âu phục của anh, lại bị Hoắc Đồng Sâm bắt lấy cổ tay, tiếp đó lần nữa đem cô bế lên, bước nhanh đi đến bên giường, đem cô đặt lên giường, tiếp đó cả người anh bao trùm lấy cô, đưa tay cẩn thận chậm rãi kéo khóa áo cưới trên người Lâm Hoàng Sanh.

Ánh mắt của anh không có một khắc rời khỏi gương mặt của Lâm Hoàng Sanh, chỉ cần cô xuất hiện một tia không vui, anh sẽ lập tức dừng lại, anh yêu cô đã đến mức luôn thận trọng như thế.

Lâm Hoàng Sanh chí là cười nhìn anh, thấy anh chậm rãi, đưa tay kéo cà vạt của anh, kéo xuống nhích lại gần khuôn mặt mình, cô vòng lấy bờ vai của anh nói:

– Đồng Sâm, anh đang sợ sao?

Hoắc Đồng Sâm nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Lâm Hoàng Sanh cười hôn lên môi anh, sau đó nói:

– Nghe nói căng thẳng sẽ ảnh hướng đến việc đàn ông phát huy.

Hoắc Đồng Sâm sững sờ, nhưng mà bị Lâm Hoàng Sanh kích động như thế, sao còn có thể nhịn được, vậy là anh liền thật sự không phải đàn ông. Cẩn thận chế trụ bờ vai của cô, hôn trả lại cô, trong phòng nóng thêm vài phần, hơi thở bọn họ quấn quýt lấy nhau. Hoắc Đồng Sâm bá đạo đưa lưỡi tách răng cô, luồn lách vào bên trong, một đường đoạt hết không khí của Lâm Hoàng Sanh, môi răng cọ xát, hôn cho tới khi người phía dưới mềm nhũn mới chịu buông tha. Nhìn cánh môi mềm mại như cánh hoa anh đào hơi sưng lên, trong lòng lại càng vui sướng kích động:

– A Sẽnh, anh sợ là không khống chế nối mình nữa

Lâm Hoàng Sanh bị xoay đến thần trí mơ hồ, vành tai đỏ ửng, không thể trả lời anh, chí có thể phát ra âm thanh yếu ớt.

Lâm Hoàng Sanh kêu đau một tiếng, khiến cho Hoắc Đồng Sâm miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, anh giúp cô vén sợi tóc trên mặt, trong lòng vừa mừng rỡ lại là kích động xen lẫn đau lòng nhìn Lâm Hoàng Sanh nói:

– A Sẽnh, thật xin lỗi, làm em đau

Thì ra đêm đó cô và Lệ uấn Nam tại khách sạn không phát sinh chuyện gì, cô đem chính mình nguyên vẹn bảo vệ cẩn thận, sau đó gả cho anh.

Ý thức được điều này khiến cho Hoắc Đồng Sảm mừng rỡ giống như đứa trẻ, một lần nữa ôn nhu lưu luyến mà hôn cô, cấn thận che chờ, cỏ là tình cảm chân thành anh quý nhưtrân bảo.

Giọng của Hoắc Đồng Sâm khàn khàn, lại nhu tình ngàn vạn, anh nói:

– A Sênh, từ bây giờ là cuộc sống của chúng ta

Hoắc Đồng Sâm ôm Lâm Hoàng Sanh đang ngủ say, mượn ánh sáng yếu ớt trong phòng, Hoắc Đồng Sâm lắng lặng nhìn Lâm Hoàng Sanh, ánh mắt kia cơ hồ có thế khiến người ta chết đuối ờ trong đó.

Người đang nằm trong ngực này là người mà anh luôn suy nghĩ đến suốt hai mươi năm qua, đối với cô khát vọng cùng yêu thương theo thời gian ngày một tăng thêm, cho dù là như bây giờ, cô bởi vì cõng ty của gia đình mà lựa chọn cùng anh kết hôn, vậy thì đã sao? ít nhất bây giờ cõ đã ở bên cạnh anh, ít nhất cô hoàn hảo thuộc về anh, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Buối sáng, khi Lâm Hoàng Sanh tỉnh lại, đã nhìn thấy Hoắc Đồng Sâm ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường của cõ. Lâm Hoàng Sanh sợ hết hồn, giận trách mà nói:

– Vừa sáng sớm anh làm gì dọa người như vậy

Hoắc Đồng Sâm sờ lên tóc của cõ, cưng chiều nói:

– Buổi sáng thấy em ngủ ngon nên không nỡ gọi em dậy, anh đã bảo Dung Ma chuấn bị xong bữa sáng em thích, còn mua cho em tàu hũ kho mà em thích ăn nhất, nhanh xuống nhà ăn sáng thôi?

Lâm Hoàng Sanh nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, anh dùng tất thảy phương pháp cưng chiều cô. Lâm Hoàng Sanh không biết mình còn áy náy vì cái gì, mím môi đưa tay che ánh mắt của anh, sau đó nói:

– Đồng Sâm, đừng nhìn em như

vậy.

Như vậy cô sẽ càng không chịu được, cô sẽ càng áy náy hơn, cô biết rõ mình bây giờ thật sự không thích anh, đều là vì áy náy kiếp trước cùng trách nhiệm giá tộc bây giờ.

Hoắc Đồng Sâm đưa tay nắm chặt ngón tay của cô, lấy xuống đặt ở trên môi hôn một cái, tiếp đó cười nói:

– A Sênh, chúng ta đã kết hôn, sau này em nên quen với việc anh nhìn em như vậy, con đường chúng ta đi cùng nhau còn rất dài.

Lâm Hoàng Sanh mím môi ngồi dậy, áo ngủ bằng tơ lụa mềm mại trên thân trượt xuống, lộ ra kiệt tác tối hôm qua của Hoắc Đồng Sâm. Lâm Hoàng Sanh nhanh chóng kéo chăn lên che, Hoắc Đồng Sâm ánh mắt âm thầm, yết hầu nhấp nhô, hơn nửa ngày mới cười đem quần áo đã chuẩn bị tới cho cô, muốn giúp cô mặc vào.

Lâm Hoàng Sanh nhanh chóng đưa tay ngăn lại, nhìn đôi mắt đào hoa của Hoắc Đồng Sâm đang lộ vẻ cười, Lâm Hoàng Sanh vội vàng nói:

– Em nghĩ em nên đi tắm trước.

– ừm, cũng tốt.

Hoắc Đồng Sâm nói xong liền ôm Lâm Hoàng Sanh lên, lại lần nữa bị Lâm Hoàng Sanh ngăn lại, cẩn thận từng li từng tí nói:

-Tựem làm được.

– Anh biết.

Hoắc Đồng Sâm suy tư một chút nói:

– Con gái tìm bạn trai hay chồng mục đích không phải là vì muốn tìm một người làm những chuyện mà họ có thế làm, mà là có người nguyện ý vì họ mà làm mọi chuyện. A Sênh, những chuyện này, anh đều muốn làm cho

em.

Lâm Hoàng Sanh có chút ngây người mà nhìn anh, lúc còn chưa kịp phản ứng, cả người từ trong chăn đã bị bế lên. Đột nhiên thay đối vị trí khiến cho Lảm Hoàng Sanh theo bản năng muốn đấy anh ra, nhưng nghĩ đến trước ngực không có gì che chắn, trong lúc nhất thời đành ôm lấy Hoắc Đồng Sâm che đi cơ thể của mình, xấu hổ đến mức sắc mặt ửng đỏ.

Hoắc Đồng Sâm nhìn sắc mặt của cỏ, trong lòng vui vẻ, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, anh hỏi:

– A Sênh, em đang thẹn thùng đấy sao?

Lâm Hoàng Sanh bị anh hòi điều này, trong lòng buồn bực, lập tức ngẩng mặt lên nhìn anh nói:

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!