Lọc Truyện

Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Thư Dụ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tiêu Việt, hồi lâu anh ta mới cụp mắt cười khẽ.

Vừa rồi đúng là anh ta bốc đồng.

Nhưng một số thời điểm, có một số việc, mặc cho anh ta tỉnh táo như thế nào đi nữa cũng sẽ khó mà tự kiềm chế.

Anh ta quen biết Nhậm Giang Lâm đã lâu rồi, trước khi Nhậm Giang Lâm còn chưa biết Thư Dụ, anh ta đã biết sự tồn tại của người này. Phải nói người trong giới này đều biết Nhậm Giang Lâm, đều từng nghe tin đồn về chủ nhà Nhậm thị tướng mạo tuấn tú sáng sủa.

Trong lời đồn, khi tổng giám đốc khiến người ngưỡng mộ này đang theo đuổi một người, nho nhã lễ độ, chưa từng lợi dụng vốn liếng trong tay để ép buộc người được theo đuổi tiếp xúc thân mật.

Trong lời đồn, Nhậm Giang Lâm chưa bao giờ có lúc sẩy tay.

Nhưng trước kia với anh ta mà nói, những điều này đều chỉ là nghe đồn, anh ta và Nhậm Giang Lâm không có giao thoa, cho nên anh ta không ngờ tới, sau đó không lâu mục tiêu của Nhậm Giang Lâm đã biến thành anh ta.

Cũng là trong một năm Nhậm Giang Lâm theo đuổi Thư Dụ, hai người mới chính thức quen biết.

Một năm, anh ta hiểu người này sâu hơn, anh ta nhận ra tổng giám đốc của Nhậm thị này thật ra hưởng thụ niềm vui thú săn bắt con mồi, mà trong cuộc thi theo đuổi này anh chưa bao giờ bỏ ra tình cảm thật. Đối với những người tình trước kia là như thế, đối với anh ta, cũng là vậy, Nhậm Giang Lâm trước giờ đều chỉ vì nhất thời hứng thú mà muốn chơi đùa.

Người có địa vị như Nhậm Giang Lâm sao có thể bỏ ra tình cảm? Cho dù ở bên anh, anh cũng đứng ở chỗ cao, rũ mắt xuống mình bạn, trêu đùa bạn, sau đó để báo đáp lại, anh sẽ cho bạn tài nguyên hoặc tiền tài bạn cần nhất vào giờ phút này.

Thư Dụ thấy rõ ràng, nhìn thấu đáo, cho nên, trong năm đó Nhậm Giang Lâm theo đuổi anh ta, trong cuộc thi đuổi bắt này, anh ta hiểu cách làm thế nào mới có lợi nhất cho mình. Tình cảm, không thể lấy ra trước mặt Nhậm Giang Lâm, bởi vì đắm chìm rồi anh ta sẽ thua, thua tài nguyên trong tay Nhậm Giang Lâm, thua lòng mình.

Cho nên, anh ta mới bắt đầu chơi đuổi bắt với Nhậm Giang Lâm, bắt đầu trò chơi. Bắt đầu chơi để Nhậm Giang Lâm thích trò chơi, không xa không gần, không thân không sơ. Anh ta nhận được che chở mà anh ta muốn, cũng đã nhận được hứng thú trọn vẹn một năm.

Thế nhưng, anh ta lại không ngờ rằng, Tiêu Việt nửa đường xuất hiện, anh ta không để ý Tiêu Việt lắm, một người lôi thôi lếch thếch, một người hoàn toàn không phải loại hình Nhậm Giang Lâm ưa thích, vậy mà lại…

Mấy tháng ngắn ngủi, anh ta không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, lại có biến hóa như thế. Người mà anh ta tưởng rằng sẽ không động lòng, đã động lòng với người đàn ông lôi thôi lếch thếch trước mắt này… Thậm chí hơn khiến đáy lòng anh ta sinh ra một cảm xúc tên là không cam lòng.

Không cam lòng, có gì không cam lòng, thật ra từ lâu anh ta đã biết anh ta và Nhậm Giang Lâm mới là không thể nào, có thể thấy được thái độ của Nhậm Giang Lâm đối với Tiêu Việt, nhìn thấy cách hai người ở chung như thế, anh ta vẫn còn có phần bị đè nén.

Anh ta thích Nhậm Giang Lâm không? Thư Dụ nghĩ, có lẽ có một chút, cho dù là ai được người đàn ông xuất sắc nhất theo đuổi, cũng sẽ có khoảnh khắc dao động, nhưng mà, dao động nữa thì sao? Chung quy là không thể nào, bởi vì anh ta tưởng rằng Nhậm Giang Lâm không thể động lòng.

Tiếp xúc một năm, anh ta cảm thấy mình hiểu tâm tư của Nhậm Giang Lâm, nhìn thấu yêu ghét của Nhậm Giang Lâm, nhưng vừa nãy nhìn thấy những chuyện kia khiến anh ta giật mình nhận ra, thật ra anh ta cũng không hiểu Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm thích sạch sẽ, nhưng Tiêu Việt lại râu ria xồm xoàm, Nhậm Giang Lâm thích người thông minh, thấy được thì thôi, rõ ràng Tiêu Việt cũng không uyển chuyển như thế…

Nhậm Giang Lâm thích thú vui đuổi bắt săn bắn… Nhưng ở đây thấy thế nào cũng giống như Tiêu Việt đang theo đuổi anh…

Đối tượng Nhậm Giang Lâm động lòng đi ngược lại với loại hình mà anh ta biết. Anh ta cũng không cảm thấy vui vẻ.

Lại thêm câu nói “Anh muốn quá nhiều” của Tiêu Việt, đã nói trúng tâm sự của anh ta, mở lớp ngụy trang của anh ta ra, khiến anh ta loạn tâm thần trong thời gian ngắn…

Nhưng, câu nói với Tiêu Việt giống như khiêu khích, còn là kích động.

Nhậm Giang Lâm đã hết hứng thú với anh ta từ lâu, anh ta biết, anh ta hiểu hơn cho dù bây giờ mình tiếp cận Nhậm Giang Lâm, cũng sẽ không nhận được bất kỳ đáp lại nào…

“Hai người có nghĩ đến sau này không? Đàn ông bình thường muốn ở bên nhau cũng không dễ dàng, huống chi là như anh ấy.” Thư Dụ mãi mới khẽ thở một hơi, hỏi.

Tiêu Việt nghe xong nhíu mày, nói thật ra hắn không thích Thư Dụ, nhưng cũng biết người này có thể gọt giũa được kỹ năng diễn xuất trong ngành giải trí, đoán chừng cũng không xấu đến nỗi nào, nghĩ vậy hắn bèn nói: “Vấn đề nhiều hơn nữa, cũng phải đối mặt, chẳng lẽ bởi vì nghĩ đến vấn đề có thể xảy ra trong tương lai mà dừng bước không tiến?”

Thư Dụ nghe vậy giật mình, “Tại sao không thể dừng bước? Nếu khó khăn chồng chất…”

“Tôi thích anh ấy, tại sao phải dừng.” Tiêu Việt ngắt lời nói của Thư Dụ, nhìn Nhậm Giang Lâm bên kia, nói: “Không dễ gì thích một người đến thế, còn không nhanh chóng giữ chặt anh ấy, còn muốn thế nào đây?”

Tiêu Việt liếc nhìn Thư Dụ ngẩn người, không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì, cũng không có tâm tư để ý tới.

Tiêu Việt không muốn ở gần Thư Dụ cho lắm, lúc này mới nhớ ra vừa nãy đến linh đường, chỉ đưa hoa cho người hầu, vẫn chưa đi vái mẹ của Nhậm Giang Lâm, nghĩ vậy hắn đi về phía quan tài băng kia.

Nắp quan tài băng trong suốt, dù trên mặt bà đã khô gầy yên tĩnh nằm nơi đó, nhưng cũng lờ mờ có thể nhìn ra tao nhã của bà khi còn trẻ, khóe môi bà hơi cười, lúc ra đi chắc là rất bình thản.

Đây chính là người phụ nữ sinh ra Nhậm Giang Lâm…

Tiêu Việt đi đến trước quan tài chậm rãi cúi đầu ba cái.

Trong linh đường không thể dâng hương, Tiêu Việt cầm hoa đặt bên cạnh ảnh của mẹ Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm đang chuyển linh, Tiêu Việt không thể quấy nhiễu, phúng viếng xong, hắn trở về chỗ ngồi lúc đầu, không biết Thư Dụ rời khỏi linh đường lúc nào.

Tiêu Việt cũng không để ý, chỉ ở cạnh Nhậm Giang Lâm, mãi cho đến hừng đông.

Hai ngày sau đó Tiêu Việt cũng luôn ở cùng Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm không nghỉ ngơi, hắn không nghỉ ngơi, Nhậm Giang Lâm túc trực bên linh cữu trong đêm, hắn cũng chuyển một cái ghế dựa ngồi bên cạnh Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm vốn muốn bảo Tiêu Việt về đi ngủ, nhưng mặc cho anh nói thế nào, Tiêu Việt trong miệng đáp vâng, chân lại không xê dịch bước nào chỉ đứng bên cạnh anh, ngồi cạnh anh.

Nhậm Giang Lâm có phần không biết làm sao, cũng tùy hắn. Trong đêm mệt mỏi, bèn dựa vào nhau chợp mắt chốc lát, cùng lắm một tiếng nhưng cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Hai ngày này, tâm trạng Nhậm Giang Lâm đã tốt hơn mấy ngày trước đó rất nhiều.

Đợi đến ngày thứ sáu, chuyện đã ít đi, giữa trưa ăn cơm, quản gia Lâm chạy tới, bảo Nhậm Giang Lâm đi nghỉ ngơi một lát.

“Tôi đã hỏi thầy tụng kinh rồi, thầy nói buổi chiều không có việc gì nữa, chỉ đợi mười giờ tối đưa bà chủ đi… đi hỏa táng,” Quản gia Lâm lau mắt, nói tiếp: “Mấy ngày nay… nếu không cậu trở về nghỉ ngơi đi?”

Gần đây đúng là quá mệt mỏi, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt bên cạnh ngáp một cái, đáp: “Cũng được, đến lúc đó làm phiền chú Lâm thông báo trước cho tôi.”

Quản gia Lâm vội vàng gật đầu, “Đây là đương nhiên.”

Vừa nói ông vừa quan sát Tiêu Việt bên cạnh Nhậm Giang Lâm, nói: “Trong nhà không còn phòng trống, nếu không tôi đến khách sạn WINGT bên cạnh đặt phòng cho cậu đây?”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy khựng lại, sau đó mới lắc đầu, nói: “Không cần.”

Quản gia lâm cười nói: “À, cậu này đã đặt xong rồi sao?”

“Cậu ấy ở với tôi.” Nhậm Giang Lâm nói.

Quản gia Lâm ngẩn người, há hốc mồm.

“Chú Lâm, chú cũng nghỉ một lát, gần đây chú cũng bận bịu không ít.” Nhậm Giang Lâm cũng không muốn giải thích, nói xong lời này duỗi tay kéo cổ tay Tiêu Việt, dẫn người đi lên tầng.

Tiêu Việt được Nhậm Giang Lâm dẫn về phòng, trong lòng mừng rơn, khóe miệng gần như muốn kéo ra sau tai.

Đóng cửa phòng, hắn đã không kịp đợi tiến lên một bước kéo Nhậm Giang Lâm vào trong ngực.

“Sao không cho em đi ở khách sạn hả? Luyến tiếc em à?”

Bị Tiêu Việt ôm chặt chẽ, Nhậm Giang Lâm cũng không tránh thoát, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Việt một cái, cười nói: “Cậu muốn ở khách sạn? Bây giờ đi cũng không muộn.”

“Không không không, ở khách sạn gì chứ, lãng phí tiền đúng không?” Nói đoạn, Tiêu Việt chu miệng về phía giường, “Anh xem giường anh rộng thế kia, chia cho em một nửa cũng được mà.”

Nói đến đây, Tiêu Việt không nhịn được xích lại gần cắn cắn tai Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt thấp giọng nói: “Anh biết để em vào phòng anh có ý gì không? Ông chủ Nhậm à, lần này, em không chắc khống chế được đâu…”

Vành tai bị Tiêu Việt cắn ngứa ngáy, Nhậm Giang Lâm hơi tránh ra, mới cười nói: “Không phải cậu nói, tạm thời làm bạn bè trước sao?”

“Nhưng em thích anh mà, thấy anh đã không nhịn được muốn hôn hai cái.” Tiêu Việt nhìn lỗ tai trước mắt bị hắn cắn đỏ, lại sáp đến hôn một cái.

Mùi vị rất tốt, Tiêu Việt nuốt ngụm nước bọt, hơi thở nặng thêm hai phần.

“Được rồi, gần đây không nghỉ ngơi tốt, tôi hơi buồn ngủ.” Nhưng nói lời này, lại không có tác dụng gì, Nhậm Giang Lâm giơ tay che tai, có phần bất lực nói: “Cậu cũng không chê…”

Nhưng còn chưa dưt lời, cổ đã bị Tiêu Việt liếm liếm, Nhậm Giang Lâm không khỏi run rẩy.

Hai ngày này, hai người đều ở ngoài phòng, chưa từng ở riêng, lúc này Tiêu Việt ôm lấy người không nỡ buông ra…

Sự tiếp xúc này, đã có phần không dừng được…

Nụ hôn rơi vào thái dương Nhậm Giang Lâm chậm rãi dịch xuống dưới, trượt đến vành tai Nhậm Giang Lâm, trượt đến cổ Nhậm Giang Lâm, trượt đến bả vai Nhậm Giang Lâm…

Khẽ hôn không biết từ lúc nào đã trở thành liếm cắn, để lại một vệt nước.

Cũng không biết khi nào cánh môi hai người dán vào nhau, xúc cảm mềm mại, khiến hơi thở hai bên đều run rẩy.

Nhậm Giang Lâm xoay người qua, duỗi hai tay ôm chặt lại Tiêu Việt, vươn lưỡi ra dây dưa cùng Tiêu Việt.

Hô hấp dần dần nặng, môi lưỡi dây dưa, tiếng nước nhè nhẹ dính dính được phóng đại vô số lần trong căn phòng, kích tình không thôi…

Cho đến khi Nhậm Giang Lâm hơi lùi ra, Tiêu Việt đỏ hai mắt vẫn chưa hồi thần.

Răng môi tách ra, trán dán vào nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách rất gần. Nhậm Giang Lâm híp mắt, hơi thở hổn hển, giọng nói cũng trở nên khàn hơn, “Tiêu Việt… được rồi.” Tiếu tục nữa, chỉ sợ sẽ…

“… Ừ…” Yết hầu Tiêu Việt trượt lên xuống, không tập trung đáp một tiếng.

Nhưng tuy nói vậy, đôi tay của hai người ôm chặt lại không nỡ buông ra chút nào, ánh mắt vẫn quấn quýt nhau.

Hai tay Tiêu Việt dọc theo sống lưng Nhậm Giang Lâm mập mờ di chuyển, hắn ghé vào tai Nhậm Giang Lâm, cắn cắn vành tai Nhậm Giang Lâm, nói: “Nhậm Giang Lâm… Em cứng rồi…”

Không biết tại sao đầu hơi choáng váng, mi mắt Nhậm Giang Lâm khẽ run, hơi giơ tay lên ôm cổ Tiêu Việt, hôn tới.

Cánh môi tách ra chỉ một lát, lại lần nữa quấn lấy nhau.

Tiêu Việt có phần khó kìm lòng nổi, tay thò vào vạt áo Nhậm Giang Lâm, từng bước một đẩy Nhậm Giang Lâm đi đến giường.

Nhưng, vẫn chưa đến trước giường, hắn đã nhận ra được Nhậm Giang Lâm từ từ dựa vào người hắn, sức nặng ở khuỷu tay ôm Nhậm Giang Lâm tăng thêm một chút.

Lúc này Tiêu Việt mới tỉnh táo lại.

Nhậm Giang Lâm đã không nghỉ ngơi sáu ngày liên tiếp rồi…

“Buồn ngủ rồi?”

Tựa ở đầu vai Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái, “Ừ…”

Trong lòng Tiêu Việt đau nhói, nửa ôm Nhậm Giang Lâm đi đến bên giường để anh nằm xuống.

Nhậm Giang Lâm thật sự buồn ngủ vô cùng, vừa dính vào giường chiếu mềm mại đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tiêu Việt kéo chăn qua đắp lên cho Nhậm Giang Lâm, thở nhẹ ra một hơi rồi đi vào phòng tắm, khi ra khỏi phòng tắm đã một tiếng trôi qua.

Hắn nhỏ tiếng nằm bên cạnh Nhậm Giang Lâm, cúi người xuống hôn cánh môi Nhậm Giang Lâm một cái, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy người, mới nhắt mắt lại, chậm rãi thiếp đi.

Khi Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm tỉnh lại, đã tám giờ tối, Từ Triết Văn, Chu Hạ cũng đã đến lúc ba giờ chiều.

Nhưng nghe quản gia Lâm nói Nhậm Giang Lâm đang nghỉ ngơi, bọn họ về khách sạn mệt mỏi sau chuyến bay xa(*), lúc đoán chừng thời gian đi tới, Nhậm GIang Lâm đã đến linh đường.

(*)gốc là 倒时差 [đảo thì soa] tiếng anh là “jet lag” còn được gọi là hội chứng thay đổi múi giờ xảy ra khi mọi người di chuyển nhanh qua các khu vực chênh lệch múi giờ và gây ra các rối loạn giấc ngủ, mệt mỏi,.. Đó là một tình trạng sinh lý do sự gián đoạn trong nhịp sinh học của cơ thể, còn được gọi là đồng hồ sinh học (nguồn YouMed)

Bạn thân nhiều năm, vẫn biết chút ít về tình huống trong nhà Nhậm Giang Lâm, biết quan hệ của Cố Minh Trân và Nhậm Giang Lâm cũng không thân, ngày thường hai người nói nhiều, lúc này lại không biết nên nói gì.

“Đến chậm rồi, thật sự xin lỗi.”

Nhậm Giang Lâm vỗ vỗ vai Từ Triết Văn và Chu Hạ nói: “Không sao, chuyện bên kia của ông, xử lý xong cả rồi?”

“Xử lý gì chứ, uổng công tôi tốn nhiều tâm tư như thế, cuối cùng vẫn để tên khốn Quách Tử Dương kia làm xáo trộn.” Chu Hạ tra được quả thực là đường đi của Quách Tử Dương, vốn là cuối tuần trước gã có thể đến, nhưng nếu không phải việc vặt kia…

“Vai chính của phim vẫn quyết định là Thư Dụ, mẹ kiếp, Quách Tử Dương kia như cái đồ thần kinh, chỉ ghim tôi! Lần sau ông đây gặp phải hắn, phải chơi chết hắn một lần!”

Từ Triết Văn nghe vậy liếc nhìn Chu Hạ, “Được rồi, những chuyện này để sau hãy nói, bây giờ không phải lúc nói cái này.” Nói đến đây, Từ Triết Văn nhìn về phía Nhậm Giang Lâm nói: “Bảy giờ sáng mai Cô cố đi, hôm nay đưa qua hỏa táng?”

“Ừ, mười giờ đến đó,” Nhậm Giang Lâm liếc nhìn thời gian, “Có điều, lát nữa hai người cũng không cần đi qua, về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Đã tới rồi, tốt xấu gì cũng tiễn cô Cố một đoạn đường.” Nhà Chu Hạ và nhà họ Cố đời trước rất gần gũi, trước kia gã cũng thỉnh thoảng nhìn thấy Cố Minh Trân, nhưng sau khi Cố Minh Trân chuyển đến New Zealand, gã cũng rất ít gặp được, nhưng tình nghĩa hai nhà vẫn ở đó, lần này tới đây, gã cũng coi như là một đại biểu của nhà họ Chu.

“Không cần, ngày mai lúc nhập táng hai người tới đây tiễn bà ấy cũng như nhau, bên kia cũng không phải chỗ gì tốt.”

“Chuyện này…” Chu Hạ nhíu mày.

Từ Triết Văn biết Nhậm Giang Lâm nói thế, thực sự không định để bọn họ đi theo tới, bèn nói với Chu Hạ: “Nếu ông ấy đã nói vậy, vậy ngày mai chúng ta lại đến, chúng ta ở đây cũng không giúp được gì.”

“Được rồi…” Chu Hạ nhìn xung quanh một lượt, không thấy Nhậm Kiến Thân, lại nhìn thấy Tiêu Việt đi tới từ ngoài cửa linh đường, gã khẽ giật mình, một hồi lâu mới nói: “Ơ? Đó là Tiêu Việt đúng không?”

Nhậm Giang Lâm nhìn theo Chu Hạ, Tiêu Việt cầm một quả táo rửa sạch đi vào.

“Là cậu ấy.” Nhậm Giang Lâm đáp: “Sao, mới mấy ngày ông đã không nhận ra cậu ấy rồi?”

Chu Hạ nhìn người miệng đầy râu ria, tóc rối bời, đột nhiên cảm thấy khá quen, hình như đã gặp ở đâu, “Không, cái bộ râu này của cậu ta, tôi quả thật có phần nhìn không ra.”

Từ Triết Văn nhìn người đến gần, vẻ mặt hơi phức tạp.

Tiêu Việt đi rửa táo cho Nhậm Giang Lâm, đưa quả táo rửa sạch cho anh, sau đó cười nhìn Từ Triết Văn và Chu Hạ, nói: “Ơ, hai vị, đã lâu không gặp?”

“Cậu đi theo con đường gì đây, phong cách sa sút tinh thần, cách ăn mặc hơi bị gai mắt.” Chu Hạ không nhịn được cười: “Hai ngày ăn Tết kia vẫn hình người dạng chó, lúc này mới mấy tháng hả, đã buông thả bản thân rồi? Đoạn thời gian trước gặp cậu cũng không dọa người như vậy?”

“Hình người dạng chó em gái anh,” Tiêu Việt liếc nhìn Chu Hạ, “Bình thường tôi cứ vậy, lúc ở Cửu Giang coi như trường hợp đặc biệt.”

Tiêu Việt đang nói nhìn Từ Triết Văn một cái, nói: “Các anh định cùng đi qua đó, hay là về khách sạn?”

“Về khách sạn, cậu tới đây hôm nào? Bây giờ ở đâu? Cần thuận đường đưa cậu một đoạn không?” Chu Hạ hỏi.

“Không cần, chỗ tôi ở không xa.” Tiêu Việt cũng không giải thích, chỉ nói: “Các anh về trước đi.”

“Được thôi,” Chu Hạ nhìn Nhậm Giang Lâm, nói: “Vậy tôi và Từ Triết Văn đi về trước, sáng mai tới đây sớm, bây giờ ở đây cũng không biết có thể giúp ông cái gì… Nhưng có chuyện gì thì gọi điện.”

Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Ừ.”

Trên đường lái xe về khách sạn, Chu Hạ không nhịn được nói với Từ Triết Văn bên cạnh: “Ê, tôi cứ cảm thấy Tiêu Việt này hình như đã gặp ở đâu rồi, không phải ở Cửu Giang, hình như là chỗ khác, nhưng tôi cũng không nghĩ ra ở đâu.”

Gã suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy trước kia gã từng gặp Tiêu Việt.

Từ Triết Văn nhìn Chu Hạ bên cạnh, “Chắc gặp ở quán bar.”

“Quán bar?” Chu Hạ nghe vậy khẽ giật mình, nhưng trong chốc lát một hình bóng đã thoáng hiện trong đầu, trước mắt gã sáng lên, vội la lên: “Đúng đúng đúng, quán bar! Chính là quán bar! Là hồi tháng mười một năm ngoái, tiệc sinh nhật của Thư Dụ cái người kêu bốn trăm vạn kia…”

Nhưng nói tới đây, Chu Hạ ngẩn người, một hồi lâu mới rặt vẻ như gặp phải ma nhìn về phía Từ Triết Văn, “Mẹ kiếp.. Cậu ta là người đêm đó dùng bốn trăm vạn mua Nhậm Giang Lâm? Tôi vẫn tò mò, đêm đó người kia dẫn Nhậm Giang Lâm đi làm gì… Chẳng lẽ ông nhận ra Tiêu Việt chính là tên kia từ lâu rồi!”

“Tôi cũng vừa mới nhận ra.” Từ Triết Văn cười khẽ một tiếng, đêm đó hắn uống rượu không nhiều, cho nên, có ấn tượng rất sâu với người đàn ông lôi thôi kia, nhưng lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Việt, Tiêu Việt chỉnh đốn sạch sẽ, nhìn quả thực trẻ hơn đêm đó mấy tuổi, hắn cũng không thể so sánh Tiêu Việt và người đàn ông đêm đó.

Nhưng vừa nãy, khi nhìn thấy dáng vẻ miệng đầy râu ria của Tiêu Việt, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra.

“Không, khoan đã, cái này không đúng, nếu người đàn ông bốn trăm vạn là Tiêu Việt, vậy có phải Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm đã quen biết từ trước không nhỉ? Hôm đó Tiêu Việt không đến phá quán sao?”

“Chắc không phải… Phá quán không phải cách phá này.”

“.. Vậy cậu ta thật sự đến dẫn Nhậm Giang Lâm đi?” Chu Hạ kinh ngạc nói: “Không thể nào, **, tôi nhớ đêm đó Nhậm Giang Lâm không trở về, cũng không dẫn Thư Dụ đi…”

Thật ra trong lòng Từ Triết Văn xoắn xuýt hơn, hắn còn từng nói đùa Nhậm Giang Lâm và người đàn ông bốn trăm vạn này, nghĩ đến quả táo vừa nãy Tiêu Việt đưa cho Nhậm Giang Lâm, nhớ đến gần đây Nhậm Giang Lâm và Thư Dụ không liên lạc, Từ Triết Văn bỗng ngửi được mùi khác thường.

“Thảo nào lần trước tôi chọc giận Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm sẽ tức giận…”

“Lần trước?” Từ Triết Văn nghe vậy khó hiểu nói.

“Lần trước mời bên Nhậm Giang Lâm giúp một tay…” Chu Hạ nói ngắn gọn cho Từ Triết Văn: “Nhưng mà, tôi nào ngờ Nhậm Giang Lâm sẽ tức giận.”

Chu Hạ hơi thất thần nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, về sau mới biết được từ miệng Diệp Cao Trì, hôm ở Cửu Giang, đêm đó, Tiêu Việt ngủ ở chỗ Nhậm Giang Lâm…”

“…” Từ Triết Văn gần như có thể khẳng định, hai người này cũng không chỉ là quan hệ bạn bè, Nhậm Giang Lâm chưa từng ngủ cùng giường với người khác, ngoại trừ lên giường.

“Ông nói xem tổng giám đốc Nhậm ăn đủ món ngon rồi, bây giờ trở nên nặng khẩu vị như thế sao?” Chu Hạ nghĩ đến Tiêu Việt, lắc đầu: “Này cũng chênh lệch quá nhiều với lựa chọn trước kia của cậu ta, mặt của Tiêu Việt và Thư Dụ không thể so sánh đúng không?”

“… Ai biết…”

“…” Chu Hạ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, đừng quản nhiều như vậy, Nhậm Giang Lâm cũng chưa từng nói với chúng ta, nói không chừng là nhất thời tâm huyết dâng trào chơi đùa, mấy ngày sau đã giải tán rồi.”

Tiễn hai người xong, Tiêu Việt đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm, thấy Nhậm Giang Lâm cầm quả táo lại không ăn, hắn nói: “Gần đây anh thức đêm nhiều, ăn quả táo, nghe nói táo có tác dụng ngăn ngừa bệnh tim.”

Lý luận dưỡng sinh của Tiêu Việt vừa đưa ra, Nhậm Giang Lâm cũng không nhịn được cười lên, liếc nhìn Tiêu Việt một cái, Nhậm Giang Lâm nói: “Đây cũng được dì nấu cơm của Công nghệ Hạo Thiên dạy?”

Tiêu Việt cười gật đầu bảo: “Mỗi ngày dì ấy đều chia sẻ bí quyết dưỡng sinh trong nhóm Wechat của bọn em, muốn không biết cũng khó. À, phải rồi, vừa nãy bọn Nhạc Đào Tiến gọi điện thoại tới, nói là đã xuống máy bay, chắc sắp tới đây rồi.”

“Ừ, tôi bảo người sắp xếp nơi ở cho họ, đến lúc đó, cậu trực tiếp gửi địa chỉ qua cho họ.”

“Được.”

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt nói: “Có điều, đây là cậu bảo họ tới?”

“Đâu có, bọn họ nhìn thấy tin tức trên mạng, nhìn thấy tin tức sao họ có thể không đến?”

Tiêu Việt nói tới đây, thì thấy ngoài cửa linh đường có mấy người đi tới.

Một người đàn ông trung niên trong đó mặt mũi có mấy phần giống Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt có thể đoán được người này hẳn là cha của Nhậm Giang Lâm —— Nhậm Kiến Thân. Nhưng nghĩ rằng, mấy ngày hắn tới đây, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, nghĩ đến ngày thường, ông ta cũng không hề đến linh đường.

Mà một người đàn ông trẻ tuổi khác đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, mặt mũi hơn âm nhu, mặt mày hơi giống Nhậm Kiến Thân, Tiêu Việt cũng gần như đoán được người kia là ai.

Nhậm Giang Lâm nhìn Nhậm Kiến Thân, chỉ cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì khác.

Đợi thấy gần đến giờ rồi, anh nhìn người nằm trong quan tài băng một cái, nói: “Nên đi rồi.”

Không biết lời này, là nói với người trong quan tài băng, hay là nói với người bên ngoài quan tài băng.

Tiêu Việt đứng bên cạnh Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

“Cậu không cần…”

“Em đã ở cùng anh vài ngày rồi, hôm nay đương nhiên phải tới đó cùng anh.” Tiêu Việt chớp mắt với Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt khẽ cười.

Nơi hỏa táng trong quán lưng chừng núi đi hơn một tiếng đường xe, rừng cây rậm rạp che kín nhà cửa, yên lặng đứng ở nơi đó. Nơi như vậy chung quy có phần âm u lạnh lẽo đau thương, thầy nhìn thời gian, cho nên mới chọn hỏa táng trong đêm.

Một hàng không quá mười lăm người, đợi đưa người đến chỗ, khi thấy nhân viên trong quán đẩy người đi, tay trái Nhậm Giang Lâm còn run nhè nhẹ.

Tiêu Việt thấy thế đi lên trước, lặng lẽ nắm tay Nhậm Giang Lâm.

Không biết qua bao lâu, khi nhân viên công tác nâng hũ tro cốt đi ra, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, lại hơi không dám nhìn, một người hoàn chỉnh đi vào, đi ra chỉ còn lại một chút như thế…

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!