Lọc Truyện
"...... Ta vẫn không hiểu." Sau một lúc lâu, Hình Chiến đi đến bên cửa sổ, ánh mắt rơi trên mũi giày: "Ngày đó sư huynh ra chiêu cực kỳ hung ác, muội còn tưởng rằng mình sắp chết."

Đặt tên kiếm là Vọng Giới cũng vì hy vọng một ngày nào đó có thể nhận được câu trả lời của hắn.

Hình Giới chỉ cười, không nói năng gì.

Nàng xoa cánh tay, ngước mắt lên lần nữa. Người trước mặt có nụ cười ấm áp, cũng có thủ đoạn nham hiểm, cho đến giờ nàng vẫn không thể hiểu hắn. Nếu Tư Yến cho người ta cảm giác như mưa bão thất thường thì Hình Giới lại như đám sương mù không thể nắm bắt.

...... Thôi. Nghĩ đến Tư Yến, nàng bỗng cảm thấy cho dù cả đời này không thể lý giải được Hình Giới thì cũng chẳng sao.

Nàng lấy ra ngọc bài được Tư Nhậm Hành đưa cho trước đó, đặt lên mặt bàn: "Vật về với chủ."



"Sư muội không hỏi sao? Về tỷ thí, ngọc bài, còn có vì sao ta lại ở đây." Hình Giới không chạm vào khối ngọc bài kia mà đứng lên vỗ nhẹ vạt áo, tư thế chuẩn bị sẵn sàng rời đi.

Hình Chiến lắc đầu: "Thân là thuộc hạ thì chỉ nên quan tâm đến chủ nhân, từ bỏ vinh nhục của bản thân, từ bỏ nghi ngờ để vững lòng. Chủ nhân là trời đất, chúng ta sống chỉ vì chủ nhân."

Đây là quy tắc thứ hai của phái Bích Loan. Nghe nàng lặp lại từng chữ không vấp tí nào, lúc này Hình Giới không thể cười nổi nữa.

"Hình Chiến, muội có biết mình như một con rối gỗ khi cứ phải tuân theo các quy tắc không? Hiện giờ muội còn đáng thương và đáng ghét hơn so với trước." Hắn thở dài, vẻ mặt không che giấu sự thất vọng: "Có phải cho dù ta muốn kéo muội ra, muội cũng không muốn được giúp đỡ đúng không?" Dứt lời, hắn phi thân rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Hình Chiến.

Nàng đóng cửa sổ, lẳng lặng cầm khối ngọc bài hắn chưa lấy đi trên bàn. Chỉ thấy những dấu khắc trên các góc cạnh cùng với ánh sáng mờ ảo thi thoảng lóe lên. Nàng chạm vào dòng chữ được điêu khắc, để cái lạnh buốt của ngọc lan tỏa đến đầu ngón tay.

Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ về Tư Yến.

Ngọc thì lạnh, hắn thì ấm.

Cho nên sư huynh đã nói sai, nếu nàng là rối gỗ thì làm sao còn có thể cảm nhận được nóng lạnh.



Và làm sao có thể...... Cảm thấy bối rối và tổn thương.

*

Ngày hôm sau ─

Tư Nhậm Hành nhìn Hình Chiến mặc bộ quần áo đẹp đẽ quý giá mà hắn đã chuẩn bị, không khỏi gật đầu tán thưởng: "Không hổ là Hình hộ vệ tiếng tăm lẫy lừng, bất kể mặc quần áo loại nào cũng có thể toát ra khí thế quân trang."

Sau khi cho tôi tớ lui hết, hắn giơ tay ấn vào vết thương trên vai trái rồi đứng dậy xuống giường: "Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy mặt ngươi."

Hình Chiến không nói gì, vẫn giữ khoảng cách với hắn từ đầu tới cuối.

"Hay là như vậy đi, cho ta nhìn mặt ngươi một cái, ta sẽ cho ngươi về với hoàng thúc sớm, được chứ?" Tư Nhậm Hành thật sự không nhịn nổi tò mò, quyết định nói điều kiện với nàng.

Lúc này Hình Chiến mới nhìn thẳng vào hắn: "...... Sớm là bao lâu?"

Tư Nhậm Hành cười nhẹ vươn một ngón trỏ, lại chỉ nhận được cái liếc hờ hững từ nàng.

Hắn bất đắc dĩ mấp máy môi, lại cố giơ thêm một ngón nữa, cũng chỉ nhận được một cái nhìn lạnh lùng.

"Thôi được rồi, sớm ba ngày được chưa, hết mức rồi đấy." Cuối cùng, hắn cắn răng nói.

"Thuộc hạ sẽ suy xét." Hình Chiến nói, nhưng không có dấu hiệu muốn hành động.

Sau một lúc giằng co, Tư Nhậm Hành tự giác đầu hàng trước nàng, chỉ có thể tức giận nói: "Hôm nay các quan lại thượng triều, bây giờ hoàng thúc hẳn vẫn còn đang trong điện nghị sự. Không bằng ta với ngươi ra Ngự Hoa Viên đi dạo, chờ hạ triều thì ra chào hỏi."

"Vâng." Hình Chiến không do dự đi ra cửa.

Lần này lại đồng ý nhanh thế. Tư Nhậm Hành bất lực mỉm cười, lắc đầu đi theo nàng.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!