Lọc Truyện
Sau khi căng thẳng một lúc, Tư Yến lạnh lùng nói: "Hình hộ vệ, có phải gần đây bổn vương quá khoan dung nên mới khiến ngươi quên hết phép tắc rồi không."

Hình hộ vệ.

Hô hấp của Hình Chiến trở nên nhẹ hơn, thì ra chỉ cần một xưng hô thôi cũng đủ để kéo khoảng cách giữa hai người ra xa. Đã rất lâu rồi hắn không gọi nàng như vậy, lần cuối cùng có lẽ là bảy, tám năm trước rồi.

...... Có lẽ nàng thật sự đúng như chủ nhân đã nói, vô tình quên hết phép tắc của bản thân.

"Thuộc hạ biết sai, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa." Hình Chiến chậm rãi cụp mắt.

Ánh sáng trong mắt nàng đang dần mờ đi. Tư Yến nhìn ra nàng thay đổi, ngực bỗng nhiên căng thẳng.



"...... Biết sai là tốt." Hắn buông tay ra, bước đến chỗ con ngựa chờ nàng thay đồ, thuận tiện xoa dịu nỗi lòng vừa mới hỗn loạn.

Sau khi Hình Chiến thay đồ xong, hai người lại lên lưng ngựa chạy về phía kinh thành.

Trong lộ trình kế tiếp, Tư Yến cảm nhận rõ Hình Chiến có gì đó không ổn.

Nàng trở nên thận trọng hơn khiến hắn nhớ tới khoảng thời gian nàng vừa mới được đưa đến bên cạnh mình – không có cảm xúc của một con người, lạnh lùng ít nói đến mức vô tâm.

Hai người im lặng suốt quãng đường, cho đến khi con ngựa chạy chậm lại sau khi màn đêm buông xuống, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nghiêng người nắm lấy tay nàng.

Nhưng bàn tay của hắn lại rơi vào khoảng không.

"Phù Dẫn?" Hắn quay đầu nhìn nàng.

"Có thuộc hạ." Nàng làm động tác chắp tay, thoạt nhìn như thể vô tình tránh khỏi sự đụng chạm của hắn.

Sau khi lên ngựa, Hình Chiến bắt đầu ôn lại các quy tắc của phái Bích Loan từ điều thứ nhất đến cái cuối cùng, lặp đi lặp lại nhắc nhở bản thân thu hồi những quan tâm và tình cảm không cần thiết. Chỉ vậy mới có thể như thanh kiếm tốt vừa được mài giũa, vĩnh viễn duy trì được độ sắc bén.



Nhìn thấy ánh mắt thờ ơ xám xịt của nàng, Tư Yến cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Giọng hắn chậm lại và nhẹ nhàng: "Phù Dẫn, ngươi không khoẻ ở đâu à?"

"Bẩm chủ nhân, thuộc hạ không sao ạ." Nàng cung kính cúi đầu, từ đầu đến cuối không hề nhìn vào mắt hắn.

Như thể muốn tìm kiếm cảm giác an toàn theo bản năng, hắn kéo tay nàng xuống, không nói gì nắm chặt trong tay mình.

Hình Chiến không nhúc nhích, nhưng hắn cảm giác được nàng muốn từ chối.

Tư Yến nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ ra một lỗ hổng. Hắn chợt nhận ra trước đây Hình Chiến mềm mại đến mức nào, nhận ra mấy năm nay nàng đã thay đổi ra sao, nhận ra có lẽ hắn đã từng đứng trước cánh cửa trái tim của, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể gõ cửa tiến vào.

Nhưng nàng lại đẩy hắn ra xa, hắn mất mười năm để phá vỡ bức tường vô hình đó, còn nàng chỉ trong chớp mắt lại xây nên một bức tường khác.

Hắn không muốn thất bại trong gang tấc, nhưng cũng không định ăn nói khép nép để dỗ dành một người phụ nữ.

"Sau khi hồi cung, an nguy của hoàng đế phải là ưu tiên của ngươi, đây là mệnh lệnh." Hắn trầm giọng, đưa mắt nhìn về phía trước.

"Tuân lệnh." Lần này Hình Chiến không do dự.

*

Tư Yến và Hình Chiến sau khi về cung mới biết được tin Tư Nhậm Hành bị thương bởi mũi tên.

Theo như những người làm nhiệm vụ canh gác cung điện đêm hôm đó, lực của mũi tên này mạnh đến mức đầu tiên là bắn thủng ngực thị vệ phía sau Thái Tử, sau đó mũi tên cũng xuyên qua vai của Thái Tử.

Phải biết rằng áo giáp trên người thị vệ cứng rắn đến mức nào, muốn đâm thủng thôi còn khó nói gì đến làm người mặc bị thương. Trong cung người có thực lực như vậy chỉ có Hình Mục, nhưng sau khi xảy ra chuyện chẳng biết hắn đã đi đâu, dẫn tới không những không thể đối chứng với hắn mà còn tăng thêm hiềm nghi.

Hắn được ai đó ra lệnh sao? Hay tự làm theo ý muốn của bản thân? Khi mọi người ở đây còn đang suy đoán ý đồ của hắn thì Nhiếp Chính Vương đã hồi cung.

Chợt mọi người mới nhớ ra chính Nhiếp Chính Vương đã sắp xếp Hình Mục ở lại trong cung.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!