Lọc Truyện

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Hắn nhẹ nhàng từ phòng của mình đi xuống. Thấy cậu ngoan ngoãn cuộn người nằm ngủ trên sofa. Hắn nhìn đồng hồ mà kinh ngạc, hắn đi tắm tận một giờ đồng hồ. Cậu chắc chắn là rất đói. Vả mặt mình hai cái, liền đi ngay vào nhà bếp bắt tay nấu cơm.

Sau một hồi vật lộn với nồi chảo thì hắn cũng đã nấu xong ba món mặn một món canh. Hắn đi ra phòng khách gọi cậu dậy, hôn lên trán cậu vài cái rồi mới bằng mặt không bằng lòng mà gọi cậu thức dậy. Bây giờ trời cũng đã tối, từ chiều đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì vừa thức dậy bụng liền đánh trống. Cậu ngượng ngùng mà gãi đầu, theo hắn đi vào bàn ăn. Cậu ăn như chú chuột hamster vậy, hai má tròn tròn.

" Tại sao anh không ăn đi? " _ Cậu vừa nhai vừa hỏi.

" Hồi chiều anh đã ăn rồi không đói em cứ ăn đi " _ Nhìn cậu ăn thôi hắn cũng no rồi, cần gì ăn nữa. Phải chi cậu ăn xong thì có thể cùng hắn vận động nhỉ.

Thế là suốt bữa ăn hắn gắp thức ăn cho cậu, cậu thì rất tự nhiên mà ăn, cục diện diễn ra cho đến hết bữa ăn.

Cố Ngôn Thanh bên này đang đi tìm địa chỉ mà Manh Manh nói, trời đã tối mà Manh Manh vẫn chưa về nhà, cậu ấy lại dễ bắt nạt như vậy. Tâm trạng Ngôn Thanh bồn chồn lo lắng. Cậu đang đi ngang qua một con đường hơi vắng liền thấy Lăng Tư Duệ quần áo không chỉnh tề đi từ con hẻm nhỏ đi ra, vẻ mặt có hơi bức bối. Theo sau Lăng Tư Duệ là một cậu trai, môi hồng răng trắng, nhìn thôi cũng biết hai người vừa làm gì. Cậu hừ lạnh, đúng là không biết xấu hổ mà.

Lăng Tư Duệ đang rất tức giận, rõ ràng súng đã lên nòng liền bị cuộc gọi của mẹ hắn đánh tan. Đang tức giận liền thấy gương mặt mang đầy vẻ khinh bỉ cùng chán ghét nhìn mình đằng xa. Hắn liền phát cáu mà đẩy cậu trai đang nũng nịu ôm lấy cánh tay của mình.

" Anh tại sao lại đẩy em " \_ Cậu trai nước mắt rưng rưng lên tiếng chất vấn.

" Cậu mau cút đi, đừng để tôi nói lần thứ hai " \_ Hắn đen mặt lạnh lùng lên tiến cảnh cáo với cậu trai.

Cậu trai nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa chạy đi. Cậu trai chạy lướt qua Cố Ngôn Thanh, nước mắt của cậu trai liền rơi vào má Cố Ngôn Thanh. Cố Ngôn Thanh lau đi, haizzz đúng là mỹ nhân nhưng lại vớ phải loại người không biết thương hoa tiếc ngọc rồi.

" Cậu nhìn cái gì mà nhìn " \_ Lăng Tư Duệ quát lớn Cố Ngôn Thanh đang đứng thương hoa tiếc ngọc dùm bản thân hắn.

" Tối rồi cậu la lối gì thế, bất lịch sự " \_ Cố Ngôn Thanh nhẹ nhàng trả lời.

" Cậu đứng đây nhìn lén tôi, ai mới là người bất lịch sự, hay là cậu thích tôi nên tối rồi vẫn theo dõi tôi " \_ Lăng Tư Duệ ngả ngớn đáp trả.

" Cậu bớt suy nghĩ viễn vông lại đi, tôi đây là đi tìm Manh Manh, tôi đâu rảnh rỗi mà theo dõi cậu " \_ Cố Ngôn Thanh bây giờ chỉ muốn đám cho Lăng Tư Duệ vài cái.

" Thì ra là đi tìm cái tên ngốc đó " \_ Lăng Tư Duệ vờ suy nghĩ nói.

" Cậu câm miệng cho tôi, tôi không cho phép cậu nói Manh Manh ngốc, và tránh sang chỗ khác để tôi còn đi tìm người " \_ Cố Ngôn Thanh tức giận thật rồi, gương mặt cũng đỏ lên vì tức.

Lăng Tư Duệ lắc đầu ngao ngán, tránh đường cho Cố Ngôn Thanh đi. Rõ ràng tên đó bị ngốc thì hắn nói cậu ta ngốc thôi. Sự thật luôn mất lòng mà.

Cố Ngôn Thanh tức giận bỏ đi, lần theo địa chỉ mà tìm đến nhà Lăng Tư Duệ. Cậu liền gõ cửa, người mở cửa lại là Hoa Manh.

Hoa Manh thấy người đến là Cố Ngôn Thanh liền vui vẻ kêu người vào nhà.

" Thanh Thanh cậu đến rồi, mau vào nhà " \_ Hoa Manh nói xong liền chạy vào trong.

Cố Ngôn Thanh lắc đầu, bạn thân của cậu rất là ham chơi, kiến thức hôm nay không biết có còn nhớ không. Cố Ngôn Thanh chậm rãi bước vào nhà đóng cửa lại. Cởi giày đi vào trong liền thấy cảnh khiến cậu phải trợn mắt. Bản thân phải dụi mắt mấy lần, lại véo vào tay của mình vài cái mới tin là sự thật.

Hoa Manh sau khi mở cửa cho Cố Ngôn Thanh liền chạy vào trong, chui tọt vào lòng Lăng Tư Mặc mà bảo người ta xoa bóp mông. Mông cậu vừa đau vừa ê ẩm, được bàn tay to lớn hơi lạnh xoa bóp cậu cảm thấy rất thoải mái. Miệng cũng không rảnh rỗi mà được Lăng Tư Mặc đút nho.

Lăng Tư Mặc rất hài lòng mà xoa bóp giúp liền cau mày khi thấy Cố Ngôn Thanh - người không mời mà đến, phá hoại hết không khí êm đềm hạnh phúc của cậu và hắn.

Cố Ngôn Thanh run rẩy, không thể chấp nhận được việc bạn của mình bị lừa lần hai, cậu rất tức giận nhưng không thể bất lịch sự liền nhẹ nhàng đi lại sofa mà ngồi xuống. Đôi mắt hướng về phía Lăng Tư Mặc mà trừng. Nghiến răng mà lên tiếng chào hỏi.

" Xin chào, tôi là Cố Ngôn Thanh bạn thân của Manh Manh, tôi đến đây để đón người. Cảm ơn vì anh đã giúp cậu ấy bôi thuốc " \_ Tiếng Cố Ngôn Thanh nghiến răng nghe rõ qua lời nói.

" Xin chào, tôi là Lăng Tư Mặc " \_ Hắn cười khinh khỉnh nhìn Cố Ngôn Thanh, tay lại cầm lấy quả nho mà cho vào miệng cậu.

Trong bầu không khí đầy căng thẳng này thì nguồn phát sinh mọi chuyện lại đang yên vị trong lòng Lăng Tư Mặc mà ăn nho, mắt luôn hướng về phim hoạt hình đang chiếu trên ti vi. Cái đầu lâu lâu lại cọ cọ vào cằm Lăng Tư Mặc.

Hoa Manh: Hôm trước mami bảo là nhặt được cục liêm sỉ, không biết là ai đánh rơi.

Ai kia: Vậy đã tìm được người đã đánh rơi cục liêm sỉ đó chưa ( giấu ra sau lưng ).

Hoa Manh: Hình như là rồi ấy, ai lại hậu đậu thế kia cơ chứ.

Ai kia: Đúng vậy ( lặng lẽ ngồi xuống, nhét cục liêm sỉ xuống dưới ghế sofa ).

Chuyên mục ai đánh rơi liêm sỉ, mọi người biết ai đã đánh rơi nó không nè 🤣🤣🤣🤣🤣.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!