Lọc Truyện

Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Trong suốt thời gian Tô Uyển Ân nằm trong bệnh viện, Lạc Hạo Đình chưa từng rời khỏi phòng cô nửa bước, cảm giác giống như cai quản tù nhân vậy, chỉ sợ xổng ra một lát là cô sẽ biến mất không một dấu vết.

Vẫn như thường lệ, Châu Giản Trạch sẽ đưa cơm trưa cho hai vợ chồng anh, sau đó mới tiếp tục công việc trực ban. Phải nói là, trừ lúc anh đi vệ sinh ra, thì không một giây một phút nào anh rời mắt khỏi cô.

Châu Giản Trạch vừa rời đi chưa lâu, cánh cửa phòng bệnh lại mở ra thêm lần nữa, người tới mang theo nụ cười ngọt ngào, tựa hồ rất thu hút mắt nhìn của Tô Uyển Ân. Tại thời khắc ấy, cô cảm giác như người đàn ông mới tới kia mang theo một chút ánh nắng thu ấm áp, xua tan đi sự lạnh lẽo trong không gian tối mịt của căn phòng, tựa hồ trên người anh ta như có một luồng sinh khí đặc biệt, khiến bất cứ người phụ nữ nào không cẩn liền bị hôn mê vào trong.

“Anh mang cho em món cháo đậu đỏ mà em thích này. Có muốn ăn luôn không?”

Thanh âm nhẹ nhàng như luồng nước ấm chảy vào tim Tô Uyển Ân, đọng lại trong cô chút sự bình yên ít ỏi, sự giảo hoạt phảng phất nơi đáy mắt Lục Cảnh Viêm, nhất thời khiến cô mơ màng chìm đắm.

Từ cằm truyền tới một lực bóp hênh hoang, khiến cô đau đến tái mặt, liếc mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh, trông sắc mặt anh vô cùng đáng sợ, nhiều phần giận giữ, nhiều phần thống hận, cô lại dám ở trước mặt anh liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác sao?

Tuy nhiên, ánh mắt Lạc Hạo Đình lại man rợ liếc nhìn sang phía Lục Cảnh Viêm, dập dìu nơi đáy mắt anh chứa đầy lửa hận, cảm giác muốn thiêu đốt người đối diện, một giây kế tiếp, anh liền mạnh bạo giật lấy túi cháo trên tay anh ta, rồi nhếch lên nụ cười khiêu khích. “Bác sĩ Lục đã có lòng, thì chúng tôi xin nhận.”

Hung hăng hất cằm Tô Uyển Ân ra, Lạc Hạo Đình tập trung mở nắp hộp, dùng muỗng múc một ít cháo cho vào miệng, sau một thoáng, liền quay đầu chèn ép bờ môi cô, cưỡng ép cô phải há miệng, rồi trớ thức ăn qua. Cho tới khi cô chịu nuốt hết chỗ cháo kia mới khiến anh thoả mãn mà dừng lại.

Thời gian như dừng lại ngay trước mắt Tô Uyển Ân, toàn thân cô cứng đờ như pho tượng, cô đã không còn cảm nhận được hương thơm của vị cháo đậu đỏ, cả người tựa hồ đều bị hơi thở bá đạo của Lạc Hạo Đình vây hãm.

Ánh mắt đau khổ của cô liên tục né tránh cái nhìn thương cảm của Lục Cảnh Viêm, nếu bây giờ có cái lỗ thì chắc cô cũng không ngần ngại mà nhảy xuống dưới, để trốn chạy khỏi sự thật tàn nhẫn này.

Hành động âu yếm của Lạc Hạo Đình khiến trái tim Lục Cảnh Viêm như chết lặng. Trong đáy mắt anh ta chứa đầy nỗi uỷ khuất, bóng tối đen kịt đã bao quanh lấy nhãn mác anh ta, khiến anh ta vô hồn lạc lối trong sự chênh vênh vô vọng.

Rất muốn tới để giải vây giúp cô, nhưng anh ta lấy tư cách gì đây?

“Bác sĩ Lục vẫn còn muốn xem chúng tôi làm chuyện vợ chồng nữa sao?”

Lời của Lạc Hạo Đình như mũi tên xuyên thấu trái tim Lục Cảnh Viêm, khiến anh ta không thể nào nhẫn nại nổi nữa, ngay lập tức như cuồng phong xông tới, vung ngay một cú đấm lên mặt anh, rất nhanh chóng, trên gương mặt anh tú kia đã in lên vết thâm tím, bên mép miệng rơm rớm vết máu đỏ tươi. “Tôi không cho phép anh làm nhục cô ấy.”

Ngẩng mặt lên, Lạc Hạo Đình quệt đi vết máu trên vành môi, giương ánh mắt căm phẫn nhìn Lục Cảnh Viêm, sự điềm tĩnh đáng sợ của anh khiến người đối diện phải có nhiều phần kinh hãi. “Không tới lượt anh cho phép hay không?”

Không nói nhiều, Lạc Hạo Đình lập tức đè Tô Uyển Ân xuống giường, xoay người ép chặt lên thân thể cô, điên cuồng hôn lên môi cô, thi thoảng lại nổi hứng cắn mút trên da thịt trắng nõn. Điều đó như mũi dao găm vào tim cô, khiến thâm tâm cô rơi xuống hố sâu tuyệt vọng, cảm giác đau đớn một nhưng ê chề mười.

Cảnh tượng hung bạo ấy của anh khiến mối hận trong lòng Lục Cảnh Viêm càng thêm nồng sâu, anh ta hậm hực lao tới, túm lấy cổ áo Lạc Hạo Đình, hai bên giằng co khiến người khổ sở hơn cả vẫn là Tô Uyển Ân.

Hai hàng nước mắt giàn dụa, lòng đau như bị cắt thành nhiều mảnh, Tô Uyển Ân cắn chặt môi bó cảm xúc lại, cố gắng thốt nên mấy chữ đầy khó khăn. “Bác sĩ Lục, anh mau ra ngoài đi… mau lên… cầu xin anh đó.”

Nhìn ánh mắt khổ sở van xin của Tô Uyển Ân, khiến thân thể Lục Cảnh Viêm rã rời, vô thần thức đôi tay anh ta tự buông lơi, đau lòng xoay gót chân, rời bước ra khỏi căn phòng ấy. Giây phút đó, trái tim anh ta như chứa hàng vạn con dao găm, đang từng chút một bào mòn đi từng lớp da thịt mỏng manh bên trong đó, khiến dòng máu trong người anh ta ngưng tụ lại, tạo nên một xác thịt khô khốc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!