Lọc Truyện

Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều hiện rõ sự ngưỡng mộ, duy chỉ có người đàn ông đứng trong góc, nắm chặt ly rượu trong tay, ánh mắt nồng đậm ưu thương...

Từ khi Tô Uyển Ân xuất hiện, Cảnh Mặc Vũ chưa từng rời mắt khỏi cô, trong lòng hiện lên tia ghen tuông đậm đặc, chỉ hận không thể xông tới mà cướp đoạt cô gái ấy về tay.

Trong giới xã hội đen, anh không kiêng dè trước bất cứ người nào, muốn gì liền vẩy tay là có, riêng đối với cô gái tuyệt sắc như đóa lan dại kia, anh tuyệt đối không muốn làm bị thương.

Trong mắt anh chợt lóe lên tia sáng, giữa hội trường thoáng chốc trở nên hỗn loạn, Trương Thu Phong, cô ta thật to gan, lại dám ngang nhiên làm hại người phụ nữ của anh.

Vì ghen tỵ, Trương Thu Phong liền mang một ly nước nóng đi tới, giả vờ vấp phải chân bàn, ngã xuống, hắt thẳng ly nước vẫn còn bay hơi lên người Tô Uyển Ân.

Ngay lúc đó, thân ảnh cao lớn như thiêu thân lao tới, xoay người, hai tay bám chặt trên bả vai Tô Uyển Ân, dùng thân đỡ lấy chỗ nước nóng kia, chỉ trong tích tắc, tất cả những đau thương đều đổ hết lên người anh.

Từ bờ lưng rộng truyền tới tia đau đớn, khiến sắc mặt anh trắng bệch, bờ môi không ngừng run lên, buộc anh phải dùng răng cắn chặt, để không phát ra tiếng kêu.

Ngước mắt nhìn lên, thấy cô có vẻ lo lắng, Lạc Hạo Đình nhẹ vuốt ve nơi gò má lạnh tanh của Tô Uyển Ân, mép môi nhếch lên nụ cười khó khăn. "Anh không sao, vết thương nhỏ thôi!"

"Em đưa anh tới bệnh viện." Đôi mắt Tô Uyển Ân đọng lệ, rơm rớm như tấm thủy tinh trong suốt, lòng truyền tới tia xót xa.

"Không được, phải chờ tới khi đại hội cổ đông kết thúc đã." Cắn chặt môi, anh gượng người đứng thẳng dậy, thi thoảng cơn đau nhói tới lại khiến anh nhăn mặt.

Trương Thu Phong run lẩy bẩy nắm không chặt ly, khi bị ánh mắt sắc lạnh của Lạc Hạo Đình quét tới, chiếc ly trên tay cô ta vô thức rơi xuống sàn, xoèng lên một tiếng vỡ tan, những miểng thủy tinh bay tung tóe.

Đầu lắc lắc như bằm tỏi, cô ta sợ sệt thu người lại, ánh mắt như vô hồn, miệng lắp bắp thốt lên: "Hạo Đình... Em không cố ý..."

Lạc Hạo Đình còn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông cao lớn rắn rỏi bước tới, ghé sát bên tai Trương Thu Phong nói gì đó, chỉ trong phút chốc, sắc mặt cô ta lập tức đen như hòn than. Hai chân lẩy bẩy đá quéo nhau, thẫn thờ bước theo sau lưng người đàn ông kia.

Trong căn phòng vip trên lầu ba, cạch liền hai tiếng, cửa liên tiếp mở ra rồi đóng vào, Trương Thu Phong bị người đàn ông kia ra sức xô đẩy, cho tới khi thân ảnh mỏng manh của cô ta yên phận đứng trước tầm nhìn tà ác của Cảnh Mặc Vũ.

"Cô lớn gan quá rồi đó nhỉ?" Cảnh Mặc vũ hung hăng đập tay lên bàn, đôi con ngươi màu lục chợt hiện lên tia hung ác, anh thật không ngờ người phụ nữa kia lại tâm cơ đến vậy.

"Vũ đại ca, anh... đang đau lòng sao?" Dù lòng đã bị cái lạnh đóng băng, nhưng Trương Thu Phong vẫn thoạt qua ý cười, Tô Uyển Ân thì có cái gì mà khiến tất cả đàn ông đều phải điên đảo như thế, ngay cả ông trùm xã hội đen cũng không phải ngoại lệ.

Người đàn bà tâm cơ!

Cảnh Mặc Vũ nhếch môi cười man rợn, ánh mắt cực kì hiểm độc nhìn Trương Thu Phong. "Sao... Trương tiểu thư không có người lo lắng liền nổi lòng ghen tỵ à..."

Trong đầu Trương Thu Phong như nổ súng, ban nãy, vì muốn Tô Uyển Ân bẽ mặt mà cô không từ thủ đoạn, cũng nhất thời quên mất thân phận đặc biệt của Cảnh Mặc Vũ.

Cô nên làm gì bây giờ?

Đứng trước ánh mắt như muốn giết người của Cảnh Mặc Vũ, cô nhất thời bị dọa cho sợ, không thể tìm ra được bất cứ con đường thoát thân nào.

Chỉ là, anh ngang ngạnh, xảo quyệt, máu lạnh, vô tình, lại vì một người phụ nữ mà đau lòng, khiến Trương Thu Phong có chút bất ngờ.

Suy nghĩ trong đầu cô vụt tan, Cảnh Mặc Vũ như phong ba lao tới, đôi bàn tay rắn rỏi bóp chặt lấy cổ cô, hung hăng đẩy toàn thân cô nằm ngửa trên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. "Tốt nhất đừng để tôi thấy chuyện này lặp lại lần thứ hai, nếu không cô tự mình nhận lấy hậu quả đi."

Ánh mắt Cảnh Mặc Vũ sắc như dao cứa ngang gương mặt sắc sảo của Trương Thu Phong, lực cổ tay cũng siết mỗi lúc một mạnh thêm, cũng may là Tô Uyển Ân không sao, nếu không, chuyện hôm nay không chỉ dừng lại như này đâu!

Hung hăng hất văng người Trương Thu Phong sang bên, uỳnh lên một tiếng, thân thể cô ta liền ngã nhào ra sàn, đau tới vân não, ánh mắt mị lực kiên cường thường ngày cũng bị giết chết, chỉ còn lại sự sợ hãi vô biên.

Mặc kệ Trương Thu Phong vật vã với nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, Cảnh Mặc Vũ vô tình rời khỏi, đi xuống lầu, trở lại trung tâm bữa tiệc.

Lúc này, Tô Uyển Ân đã dìu Lạc Hạo Đình tới khu vực bên sảnh nghỉ ngơi, họ ngồi cạnh nhau, đôi bàn tay nắm chặt không rời, ánh mắt bi thương của cô thi thoảng lại liếc nhìn ngang, mỗi khi nhìn thấy anh cau mày vì đau đớn, trong tim cô như bị một vết dao rạch dài, đau đến điên dại.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu, không gian bỗng chốc chìm trong yên lặng, điều cần tới cũng tới, hầu như phần lớn cổ đông đều bỏ phiếu không ưng thuận để Lạc Hạo Đình trở về Lạc Thị.

Cảnh Mặc Vũ đứng trên sân khấu chính, khoé môi vểnh lên nụ cười thỏa mãn, chậm rãi nâng micro lên sát miệng, thong dong nói: "Nếu như không có cổ đông nào thay đổi ý kiến, thì chúng ta sẽ thực thi theo số đông, không..."

Đột nhiên, một chất giọng nam réo rắt vang tới: "Chúng tôi còn chưa bỏ phiếu sao có thể kết thúc hội nghị cổ đông được..."

Hai người đàn ông tự tin bước vào từ cửa chính, là cha con Lạc Xuyên, khi tới gần Lạc Hạo Đình, họ chợt nán chân lại một chốc.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!