Ba ngày sau, Ninh Ninh và Hàn Vũ đến đón Tiểu Ái xuất viện. Sắc mặt của cô ấy đã hồng hào hơn một chút nhưng tâm trạng thì vẫn chưa ổn lắm. Bác sĩ nói phải để ý một chút, đừng để cô ấy bị kích động. Nếu không... Xảy ra chuyện gì họ cũng không dám đảm bảo.
"Cô định về nhà sao?"
"Ừm! Dù sao thì cũng chỉ có mình tôi nên ở đâu cũng được."
"Ba mẹ cô...". Ủ𝒏g hộ chí𝒏h chủ 𝒗ào 𝒏gay — t𝗋ùmt𝗋 𝐮yệ𝒏.𝒗𝒏 —
"Họ vừa ra nước ngoài vào hai hôm trước rồi."
"Hay cô qua ở với tôi đi. Tôi có thể chăm sóc cho cô."
Dù sao thì để cô ấy một mình, Ninh Ninh thật sự không yên tâm. Dịch Ân vẫn chưa có tung tích, nếu chẳng may Tiểu Ái xảy ra chuyện gì, cô làm sao mà ăn nói với anh đây?
Mặc dù anh đã giết người, nhưng... loại người như Hinh Hinh chết cũng đáng. Hơn nữa, cũng là vì cô nên anh ấy mới làm vậy.
Điện thoại của Hàn Vũ reo chuông, anh nhìn dãy số gọi đến, trong lòng lại cảm thấy có chút bất an. Nhìn qua kính chiếu hậu, anh không biết liệu có nên nghe điện thoại hay không.
"Ai gọi vậy?"
"Là cảnh sát!"
"Có phải họ có tin tức của anh ấy không? Hứa tổng, anh mau bắt máy đi."
"Tiểu Ái! Cô bình tĩnh một chút, đừng kích động."
"Hứa tổng! Anh mau nghe máy đi, bật cả loa ngoài nữa."
Hàn Vũ nhíu mày, đôi mắt khó xử nhìn Ninh Ninh qua kính chiếu hậu. Khi được cô đồng ý, anh mới bắt máy, đồng thời mở loa ngoài của điện thoại.
"Anh Hứa! Tôi là cảnh sát Lý. Tôi gọi cho anh để thông báo về việc tìm kiếm tội phạm truy nã Dịch Ân."
"Tôi biết! Kết quả thế nào rồi?"
"Anh ta chết rồi!"
Hàn Vũ vội đánh lái dừng xe lại ven đường. Giọng của anh cũng bỗng chốc mà lạc đi.
"Anh nói lại xem."
"Dịch Ân chết rồi! Chúng tôi đã mang thi thể về sở cảnh sát."
Hàn Vũ nhắm mắt, hít vào một ngụm khí lạnh. Những câu tiếp theo mà cảnh sát Lý nói anh cũng không còn nghe rõ nữa. Dịch Ân chết rồi! Vậy thì cô gái này và đứa bé phải làm sao đây?
Quay đầu nhìn về dãy ghế phía sau, lòng anh như nghẹn đắng. Chuyện này, quá sức là tàn nhẫn rồi...
"Tiểu Ái! Tiểu Ái..."
"Không! Không thể nào! Anh ta nói dối, Dịch Ân... Anh... Anh ấy sẽ không chết đâu. Anh ấy đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi nữa mà. Anh ấy đã nói sẽ cùng tôi ra nước ngoài mà. Không đâu... Các người nói dối! Các người nói dối tôi."
Tiểu Ái hét lên, Ninh Ninh thấy cô kích động như vậy thì liền dùng hết sức để giữ chặt cô. Tiểu Ái chỉ vừa mới xuất viện, nếu bây giờ tiếp tục như vậy, e là cả đứa bé cũng sẽ không giữ được mất.
"Ninh Ninh! Đưa tôi tới sở cảnh sát đi. Tôi biết là họ nói dối, người đó chắc chắn là không phải Dịch Ân đâu."
"Được, được! Tôi sẽ đưa cô tới đó. Nhưng cô phải hứa là không được kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé."
"Được! Tôi hứa! Tôi hứa!"
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng năm nào. Ngày đó, khi Ninh Ninh gieo mình xuống biển, anh cũng đã đau khổ đến mức muốn phát điên như thế. Nhưng ông trời vẫn là đối tốt với anh một chút, để Ninh Ninh trở về. Còn cô ấy... Nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Chiếc xe của anh dừng lại trước cổng sở cảnh sát. Hàn Vũ xuống xe bước xuống. Anh đi ra mở cửa xe cho Ninh Ninh và Tiểu Ái.
"Tiểu Ái! Cô đã hứa với tôi sẽ bình tĩnh, không được kích động."
"Ừm."
"Đi thôi!"
Hàn Vũ nhìn Ninh Ninh, cô mím môi gật đầu với anh. Ba người cùng đi vào trong sở cảnh sát.
Cảnh sát trưởng nhìn thấy anh, ông đi tới rồi bảo họ đi theo. Đứng trước cánh cửa, cảnh sát trưởng nhìn về phía Tiểu Ái.
"Cô gái! Cô... đừng quá đau lòng."
Cánh cửa mở ra, ba người cùng cảnh sát trưởng đi vào. Trên chiếc giường nhỏ bé, một thi thể đắp vải trắng nằm im lìm.
Ninh Ninh cắn chặt môi dưới, cô cảm nhận rõ sự run rẩy của bản thân. Nếu... Nếu như thật sự là Dịch Ân, vậy thì... thì Tiểu Ái chắc... chắc sẽ sống không nổi mất.
"Tiểu Ái..."
"Không sao! Tôi không sao."
Hàn Vũ đưa tay lên muốn giở tấm vải trắng ra thì bị Tiểu Ái ngăn lại.
"Hứa tổng! Để tôi."
"Cô..."
"Tiểu Ái... Đừng mà."
"Yên tâm! Tôi ổn."
Tấm vải bị kéo xuống, gương mặt của Dịch Ân xuất hiện trong tầm mắt họ. Ninh Ninh như điếng người, cô đưa tay lên che miệng, nước mắt cũng không ngăn được mà chảy ra. Hàn Vũ đứng bên cạnh kéo cô ôm vào lòng, anh khẽ vỗ nhẹ lên vai cô như để an ủi. Hai mắt nhắm lại, anh đã phải rất cố gắng để nước mắt không rơi ra. Cảnh tượng này thật khiến người ta đau đến tâm can phế liệt mà.
Trái ngược hoàn toàn với Ninh Ninh, Tiểu Ái lại tỏ ra rất bình tĩnh. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của anh, rồi lại khẽ mỉm cười. Bàn tay mềm mại áp lên má anh, cô nhỏ giọng trách móc.
"Anh lừa em! Anh không giữ lời hứa. Em sẽ giận anh, sẽ không nói chuyện với anh nữa đâu."
Giọng của cô nhẹ nhàng như gió, vậy mà lại khiến cho người khác không khỏi xót xa. Đến cả cảnh sát trưởng cũng không thể cầm lòng mà quay mặt ra ngoài. Ông đưa tay lên lau đi những giọt nước vừa chảy xuống. Trên đời này, có nỗi đau nào đau hơn là âm dương cách biệt chứ?
Cúi đầu xuống nằm trên ngực anh. Tiểu Ái vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo kia mà trong lòng tan nát. Tại sao anh lại chọn cách kết thúc cực đoan như vậy chứ? Tại sao lại để cô một mình? Tại sao lại để con phải vắng cha? Quãng đường còn lại, cô phải đi tiếp thế nào đây?
"Cảnh sát trưởng! Tôi... Có thể mang anh ấy về để làm tang lễ không?"
"Nghĩa tử là nghĩa tận. Tôi sẽ cho người đưa cậu ta về nhà cho cô."
"Cảm ơn!"
Đưa tay lau nước mắt, Tiểu Ái đứng thẳng người, gương mặt điềm tĩnh khẽ nở ra một nụ cười.
"Anh à! Chúng ta... Về nhà nha."
Khi nỗi đau đã đi quá giới hạn, con người ta sẽ không khóc, không làm loạn. Thay vào đó, người ta sẽ bình thản đến lạ lùng. Nhưng có lẽ, chỉ có họ mới biết, trái tim họ đã chết mất rồi.
Âm dương cách biệt, có nỗi đau nào xót xa hơn thế?
Âm dương cách biệt, là đời này kiếp này, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại nữa.
Âm dương cách biệt, là một người biến mất nhưng lại là hai người cùng chết.
Âm dương cách biệt...
Cô và anh... Đã âm dương cách biệt rồi.