Dịch Ân bất ngờ nhìn Ninh Ninh. Có lẽ anh không ngờ đến cô sẽ nói câu này. Bỏ trốn! Liệu có thể hay không?
"Em đang đùa sao?"
"Không! Chúng ta bỏ trốn đi. Em không muốn anh bị bắt, cũng không muốn gặp lại người đó nữa."
Hai mắt cô đỏ hoe, sóng mũi cay cay hiện rõ sự tổn thương trên gương mặt xinh đẹp ấy. Dịch Ân mỉm cười, đưa tay ôm cô vào lòng mình. Chỉ cần là cô muốn, cùng trời cuối đất anh đều sẽ đi cùng cô. Chỉ cần là vì cô, núi cao hay sông sâu anh cũng không sợ. Miễn sao đổi lại được một ngày bên cô, đổi được một nụ cười rạng rỡ đó thì anh đều chấp nhận.
Bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Ninh. Anh cọ má vào tóc cô, giọng nói dịu dàng mà trầm ấm, cái điệu bộ nuông chiều ấy, anh chỉ dành duy nhất cho mình cô mà thôi.
"Được! Chúng ta sẽ bỏ trốn, sẽ đi đến một nơi thật xa."
"Chúng ta đi ngay có được không?"
"Đều nghe theo em."
Điện thoại trên bàn reo lên. Dịch Ân nhìn dãy số gọi đến, đôi mắt dịu dàng ban nãy liền lập tức chuyển sang lạnh lẽo. Anh buông tay Ninh Ninh ra, với tay lấy điện thoại rồi nhẹ giọng nói.
"Anh nghe điện thoại một chút!"
"Vâng!"
Dịch Ân đi ra ngoài, Ninh Ninh nhìn theo bóng lưng cao cao gầy gò ấy mà trong lòng thấp thỏm không yên. Cô không muốn anh bị bắt.
"Tôi nghe!"
"Anh đang ở đâu? Anh có biết mình bị truy nã rồi không?"
Dương Tuệ Ái ở đầu dây bên kia đã lo đến nỗi cả giọng nói cũng run lên. Cô chỉ vừa mới công tác ở Pháp về, tại sao Dịch Ân lại trở thành tội phạm truy nã rồi? Sau khi dò la tin tức, cô mới biết hoá ra là vì Ninh Ninh.
"Dịch Ân! Anh điên rồi đúng không? Vì một người không yêu mình mà làm những chuyện như vậy, anh thấy đáng sao?"
"Chỉ cần là cô ấy thì đều xứng đáng."
"Ha... Haha... Dịch Ân! Anh vì cô ta mà điên rồi."
Dương Tiểu Ái bật cười trong điện thoại.
Dịch Ân điên rồi!
Vì Ninh Ninh mà điên thật rồi.
Còn cô?
Cô cũng điên rồi.
Cô vì Dịch Ân mà điên rồi.
Bao nhiêu năm âm thầm ở bên cạnh anh. Bao nhiêu năm cố gắng thay đổi bản thân theo ý thích của anh. Bao nhiêu năm làm thế thân của của người khác chỉ để ở cạnh anh vậy mà... Vậy mà một lần anh động lòng với cô cũng không có.
Cũng phải! Bởi vì trong lòng của anh chỉ có Ninh Ninh mà thôi.
"Dịch Ân... Tôi hỏi anh một câu được không?"
"Nói!"
"Anh... Với tất cả mọi thứ mà tôi đã làm cho anh, anh có từng động lòng dù chỉ là một chút không?"
"Không có!"
Dứt khoát!
Thật sự rất dứt khoát.
Tiểu Ái cắn chặt môi dưới để không bật ra tiếng khóc. Người đàn ông mà cô yêu tàn nhẫn như vậy đó. Tàn nhẫn đến nỗi kể cả khi cô có vì anh mà làm bản thân đau lòng đến chết đi sống lại thì anh cũng không thèm nhìn lấy cô dù chỉ một lần. Còn cô, lại cứ cố chấp không chịu buông tay.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Tôi có thai rồi!"
Câu nói của Tiểu Ái khiến cơ thể Dịch Ân bất động. Cô ấy có thai rồi! Mà ba của đứa bé không ai khác ngoài anh!
Tại sao?
Tại sao lại có thai?
Không phải cô vẫn luôn uống thuốc sao?
"Cô nói dối!"
"Ha... Tôi có thai hơn một tháng rồi. Không cần nghĩ thì anh cũng biết rồi đúng không?"
"Không thể nào!"
"Dịch Ân..."
Đầu dây bên kia gần như hét lên. Sự dồn nén trong lòng Tiểu Ái như bùng nổ. Cô khóc nấc lên trong điện thoại, tiếng khóc nấc nghẹn như xé tan cõi lòng của người nghe.
"Dịch Ân... Anh tỉnh táo lại đi! Nó là con của anh, là con của chúng ta. Bây giờ anh trở thành tội phạm truy nã, anh muốn con mình phải làm sao đây?"
"Không! Không thể nào..."
"Chẳng lẽ anh không cần nó sao? Nó là con anh, là con anh đó. Dòng máu chảy trong người nó là máu của anh đó."
Bàn tay cầm điện thoại của Dịch Ân run lên. Đầu óc anh quay cuồng, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn. Anh có con rồi! Thật sự là có con rồi! Anh sắp được làm ba rồi sao?
Không! Anh không thể!
Anh không thể để con mình sinh ra mà có một cha mang trên người tội danh giết người được. Tuyệt đối không thể được.
"Chúng ta gặp nhau một lần được không?"
"Ở đâu?"
"Ba ngày sau, bến cảng Hải Dương!"
"Được!"
"Tiểu Ái... Xin lỗi!"
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Nhưng Dịch Ân nghe rõ tiếng khóc nghẹn lòng đầy đau đớn của Tiểu Ái. Anh nhắm mắt, bàn tay run rẩy tắt điện thoại. Lần đầu tiên, lần đầu tiên anh có cảm giác cả thế giới như sụp đổ trước mặt mình. Anh...đã sai rồi sao?
"Anh! Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì!"
Bước chân nặng nề đi về phía Ninh Ninh. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, lại nhớ đến những lời mà Tiểu Ái nói, trong lòng liền trở nên đổ nát. Mọi chuyện đã đi quá xa rồi, liệu anh có thể quay đầu lại được hay không?
"Ninh Ninh! Em có hận anh không?"
"Không có! Anh vì em làm nhiều việc như vậy, em làm sao có thể hận anh."
"Thật sao?"
"Dịch Ân! Xin lỗi! Là em phụ chân tình của anh."
"Nếu như có một ngày anh vĩnh viễn biến mất thì sao?"
"Thì chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại."
"Ngốc! Làm gì có kiếp sau kia chứ. Cho dù có kiếp sau, thì cũng không thể chắc chắn sẽ gặp lại nhau."
"Anh... Có chuyện gì rồi đúng không?"
"Không có gì! Anh ra ngoài mua ít đồ, sẽ quay lại ngay!"
"Vâng!"
Dịch Ân quay lưng đi. Nhưng dường như nhớ ra chuyện gì đó, anh quay đầu lại nhìn cô.
"Điện thoại hết pin rồi! Em cắm sạc giúp anh."
"Được!"
Anh im lặng nhìn cô thật lâu. Không nói, không cười, chỉ im lặng nhìn cô như thế thôi. Có lẽ... những chuyện sắp xảy ra sẽ đưa mọi thứ trở về với vĩ đạo vốn có. Sẽ tốt cho anh, cho cô, cho tất cả mọi người.
"Ninh Ninh! Em biết ước mơ lớn nhất của anh là gì không?"
"Em không..."
"Là có thể cùng người mình yêu nắm tay nhau đi vào lễ đường. Là có thể cùng cô ấy ngủ trên cùng một chiếc giường, cùng nhau thức dậy. Là được nhìn cô ấy cả lúc vui và lúc buồn, lúc hạnh phúc và đau khổ. Là nhìn cô ấy cười và vỗ về cô ấy những khi khóc. Là có thể cùng cô ấy nhìn nhau già đi..."
Ninh Ninh im lặng. Nơi sóng mũi cay cay, hai hàng lệ rơi xuống. Dịch Ân đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
"Nhưng tiếc thay... tất cả đều chỉ là mơ ước."