Đêm đông lạnh giá, Hàn Vũ đứng một mình bên cạnh cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xa. Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít lên từng hồi, lạnh lẽo như trái tim anh vậy. Người anh yêu thương nhất, giờ đã mãi mãi rời xa anh. Cô đi rồi, bỏ anh đi thật rồi, mãi mãi cũng không thể gặp lại nữa.
Trên đời này có muôn kiểu li biệt. Đau lòng nhất là âm dương cách biệt, hai người hai thế giới, vĩnh viễn chẳng thể chạm vào nhau.
Đôi mắt sầu não khẽ nhắm lại, làn khói thuốc mờ ảo che đi những biểu cảm trên gương mặt điển trai kia. Anh không khóc! Không muốn khóc! Nhưng tại sao, nước mắt lại cứ vẫn rơi ra. Đau, đau lắm! Trái tim anh đau lắm.
Tấm ảnh cưới còn đó, nụ cười hạnh phúc của cô vẫn còn đây. Kỉ niệm vẫn nhớ mà người cũ nay đâu còn nữa. Cũng trách anh, ngày đó không tin cô, không bảo vệ cô chu toàn. Nếu không... Nếu không thì hai người đã không phải xa cách nhau. Trở về thực tại, mọi thứ có lẽ đã chẳng thể thay đổi được nữa rồi.
Từ phía xa xa, một dáng người nhỏ nhắn đang lảo đảo đi về hướng nhà anh. Hàn Vũ nhíu mày, cố gắng để quan sát thì bất ngờ, người kia ngã xuống ngay trước cổng nhà anh. Dập vội điếu thuốc trên tay, anh vội vã chạy xuống dưới tầng. Cánh cổng mở ra, gương mặt người đối diện khiến tâm tình anh bất ổn. Cô ta... còn dám xuất hiện ở đây sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít ra anh có thể từ miệng của cô ta mà biết chuyện gì đã xảy ra.
"Alo! Tôi nghe!"
"Anh mau đến nhà tôi đi. Có một chút chuyện."
"Chuyện gì?"
"Liên quan đến chuyện của Ninh Ninh."
Đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt của Văn Vỹ hiện lên một tia phức tạp. Cái chết của Ninh Ninh đã trở thành một cú sốc lớn với tất cả bọn họ. Thậm chí đến tận bây giờ, anh vẫn chưa tin là Ninh Ninh đã chết. Nó quá khó, thật sự quá khó để anh có thể chấp nhận.
"Cậu nói rõ hơn đi."
"Một người liên quan đến cái chết của Ninh Ninh."
"Phi Yến?"
"Tới đây đi!"
Phi Yến xuất hiện rồi.
Anh vốn còn cho rằng, cô đã cùng Dịch Ân bỏ trốn đi nơi khác. Vậy mà... Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ của Hàn Vũ? Không lẽ... Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tắt điện thoại, Văn Vỹ lập tức ra ngoài, anh lái xe một mạch đến căn biệt thự của Hàn Vũ. Khi đến nơi, anh thấy một chiếc xe cấp cứu đang dừng lại ở đó. Sau đó, bác sĩ và y tá đang khiên theo một chiếc cán đi ra.
"Hàn Vũ! Phi Yến đâu?"
"Bình tĩnh đi đã! Cô ta đang được đưa lên xe cấp cứu."
"Tôi đi với cô ấy! Cậu lái xe của tôi đi."
Không đợi Hàn Vũ trả lời, Văn Vỹ đã nhét chìa khóa vào tay anh rồi đi vào xe cấp cứu. Hàn Vũ vẫn còn đang ngớ người nhìn theo thì chiếc xe phía trước đã bật còi ưu tiên rồi chạy mất. Buông một tiếng thở dài, anh đành tốt bụng một chút, làm tài xế quèn vậy. Chỉ cần cô ta tỉnh lại, anh liền sẽ biết chuyện gì đã xảy ra với Ninh Ninh. Nếu như cô ta có liên quan đến cái chết của cô ấy, anh thề sẽ bắt cô ta phải an tán cùng cô.
Đèn ở phòng cấp cứu sáng lên, Mộng Phi Yến được đưa vào bên trong. Văn Vỹ và Hàn Vũ ngồi bên ngoài với hai tâm trạng, hai biểu cảm khác nhau. Một người là lo lắng, bất an. Người kia là dửng dưng lạnh nhạt. Bởi một người thấy có nợ còn người kia thì không.
"Tại sao cô ấy lại ở chỗ cậu?"
"Không biết!"
"Hứa Hàn Vũ!"
"Đừng tỏ thái độ với tôi. Là cô ta ngất đi trước cổng nhà tôi."
Văn Vỹ im lặng nhìn người trước mặt. Biểu cảm của Hàn Vũ vẫn dửng dưng như cũ, không có chút thay đổi. Văn Vỹ thở dài, tiếng thở dài kìm nén tất cả. Xem ra, anh đã hiểu lầm Hàn Vũ rồi.
"Anh và cô ta là quan hệ gì?"
Ngồi dựa lưng vào ghế, Hàn Vũ không mặn không nhạt mà hói người bên cạnh. Thật ra thì muốn biết hai người họ có quan hệ gì thì vô cùng đơn giản. Nhưng mà anh lại muốn có được sự thừa nhận của Dương Văn Vỹ.
"Sao không trả lời?"
"Cậu muốn nói gì?"
"Nói tôi nghe xem, anh và cô ta là quan hệ gì?"
"Là vợ chồng."
Nghe được câu trả lời, Hàn Vũ lại trở nên trầm mặc không nói. Vợ chồng! Hoá ra đây là chồng của Phi Yến, là người mà năm đó khiến cô ta nhất quyết rời khỏi anh. Mà càng bắt ngờ hơn, người đó lại là anh em cùng cha khác mẹ với anh. Buồn cười thật!
"Tại sao không nói sớm?"
"Chuyện rất dài dòng, chung quy đều là lỗi của tôi đi."
Là lỗi của anh, nhưng lại chẳng thể bù đắp cho cô ấy nữa rồi. Mọi chuyện đã đi quá xa, vượt ngoài tầm kiểm soát, giờ có muốn cũng không thể thay đổi được gì.
Đèn của phòng cấp cứu vụt tắt, vị bác sĩ đi ra ngoài.
"Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Là tôi! Tôi là chồng của cô ấy. Vợ... Vợ tôi sao rồi?"
"Bây giờ tạm thời đã ổn rồi, coi như đã chạy thoát khỏi quỷ môn quan. Nhưng mà..."
"Thế nào bác sĩ?"
"Tôi không chắc! Phải đợi cô ấy tỉnh lại, làm một vài kiểm tra mới có thể chắc chắn."
"Tại sao cô ta lại thành ra như vậy?"
Hàn Vũ đang yên lặng đột ngột lên tiếng. Lúc này đây, vị bác sĩ mới chú ý đến sự có mặt của anh. Chăm chú quan sát một lúc, ông ấy mới lên tiếng trả lời.
"Cô ấy bị trúng độc. May là phát hiện sớm, nếu trễ thêm chút nữa... e là..."
"Trúng độc sao?"
"Ừm! Chúng tôi đã lấy máu của cô ấy để tiến hành phân tích. Sẽ nhanh có kết quả. Bây giờ cô ấy sẽ được chuyển đến phòng hồi sức chăm sóc đặc biệt, các anh có thể tới đó chờ cô ấy tỉnh lại."
"Cảm ơn bác sĩ!"
Trúng độc!
Tại sao lại trúng độc?
Lại một câu hỏi xuất hiện trong đầu. Hàn Vũ và Văn Vỹ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là phải đợi Phi Yến tỉnh lại mới có thể biết được câu trả lời.