Chương 117 “Bạc Tuấn Phong?”
Anh ta đến Las Vegas khi nào?
‘Vân Giai Kỳ híp mắt lại, lạnh giọng chất vấn: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông này thật không phải người có bản lĩnh bình thường.
Cô đi bằng máy bay tư nhân, nhưng vẫn bị anh tra được tung tích của mình.
Bạc Tuấn Phong ung dung ngối xuống đối diện cô, thản nhiên mà hỏi: “Sao thế? Paragon.
không chào đón anh sao?”
‘Vân Giai Kỳ cười nhạt một tiếng, ngạo nghễ xoay người ngồi xuống đối diện anh, đôi môi đỏ mỏng khẽ hở: “Hoan nghênh chứ, tại sao lại không hoan nghênh. Không ngờ anh cũng sẽ thích chơi loại trò chơi này”
Bạc Tuấn Phong nói: “Không biết anh chuẩn bị bao nhiêu chip đây, có đủ chơi cùng với em một lần hay không?”
Nói xong, vệ sĩ đi cạnh anh xách tới một cái vali, bên trong đó là toàn bộ số chip mà Bạc Tuấn Phong vừa mới đổi.
Cùng một mệnh giá mười nghìn đô la, cũng tương tự có tổng cộng một tỷ đô la.
Ánh mắt của Vân Giai Kỳ dừng lại trên đống chip được xếp ngay ngắn, đôi con ngươi cô hơi co lại, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi nói một câu: “Bạc Tuấn Phong, một tỷ, anh còn chưa đủ tư cách chơi với tôi’ Bạc Tuấn Phong hỏi lại: “Không biết phải bao nhiêu mới đủ tư cách chơi cùng với em?”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng thốt lên: “Mạng của anh”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy, lông mày khẽ cau lại.
‘Vân Giai Kỳ vẫn không thay đổi sắc mặt: “Bạc Tuấn Phong, anh còn nợ tôi một mạng, Khi nào trả hết nợ, khi đó tôi sẽ chơi cùng anh”
Bạc Tuấn Phong nói: “Vậy anh sẽ dùng mạng để đánh cược với em”
“Anh chắc chứ?”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Anh cho rằng tôi sẽ không dám đánh cược mạng của anh ư?”
Bạc Tuấn Phong chớp mắt một cái, đôi môi mỏng khẽ mở: “Em muốn cược như thế nào?”
‘Vân Giai Kỳ thốt ra ba chữ: “Cò quay Nga”“
Mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợi Cò quay Nga?
Kích thích vậy?
Tất cả mọi người nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, sắc mặt của anh vốn chẳng mảy may thay đổi Người đàn ông ngồi ở chỗ kia không phẫn nộ không ra uy, vẻ mặt anh biểu lộ hết sức rõ ràng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cao quý.
Trong lúc nhất thời, mọi người bên trong này không ai dám lên tiếng nói chuyện.
Chia bài đặt một khẩu súng ngắn ổ quay lên bàn.
Lần này, biểu cảm của mọi người có mặt càng thêm phức tạp.
Đó là một khẩu súng thật đó!
Vân Giai Kỳ nói: “Hắn là anh biết cách chơi”
Bạc Tuấn Phong đương nhiên biết trò chơi này nghe thôi đã kinh khủng đến mức nào.
Súng ngắn ổ quay tổng cộng có sáu chỗ nạp đạn, cho vào đó một viên đạn rồi xoay ngẫu nhiên, khóa chốt. Dựa theo trình tự, người tham gia trò chơi sẽ dùng súng đó để chĩa vào đầu mình, bóp cò. Nếu luống cuống hay sợ trúng đạn thì bị xem là thua.
Những con bạc đứng ngoài quan sát có thể đặt cược vào mạng sống hoặc số lượng của những người tham gia cược.
Tâm mắt của người đàn ông rơi vào trên khẩu súng trên bàn: “Được”
Anh chơi.
Anh nợ cô một mạng, anh sẽ trả.
“Như thế nào mới tính là hết nợ?” Bạc Tuấn Phong hỏi.