Cậu bé gấp quần áo hết lần này đến lần khác, để hai bên cân xứng gọn gàng, phải đạt đến mức bản thân hài lòng mới thôi.
Nhìn thấy cảnh này, Tư Họa thở dài thườn thượt,đẩy cửa bước vào: “Tư Niên.”
Nghe thấy tên mình, cậu bé bỏ quần áo xuống, chậm rãi quay người lại, gọi một cách lễ phép:
“Mẹ.”
“Tiễu Tiễu.”
Giọng của đứa bé trai cũng non nớt như vậy, nhưng so với cái giọng trẻ con của Tiểu Tiểu thì phát âm từng từ rõ ràng hơn.
Tư Họa nhìn đống quần áo được gấp gọn gàng ở đầu giường: “Không phải vừa rồi nói muốn chơi ghép hình hả? Sao lại bắt đầu gấp quần áo rồi?”
Ngôn Tư Niên chỉ vào bàn làm việc, bình tĩnh giải thích: “Con hoàn thành rồi.”
Một bức tranh được ghép hoàn chỉnh đặt ngay ngắn giữa bàn, từng mảnh ghép nhỏ hình dạng khác nhau được đặt vào đúng vị trí. Bức tranh với hai trăm mảnh, cậu bé Ngôn Tư Niên ba tuổi rưỡi mất chưa đến một giờ để hoàn thành.
“Woa!” Tiễu Tiễu đã trèo lên ghế bước lên bàn, giơ hai bàn tay nhỏ bé mềm mại vỗ tay tán thưởng: “Anh giỏi thật đấy!”
Tư Họa nhìn qua tác phẩm của cậu bé một cách nghiêm túc, mỉm cười tán thưởng: “Tư Niên rất giỏi.”
Là một người mẹ, đương nhiên rất tự hào và hài lòng, nhưng Tư Họa thường lo âu buồn phiền vì hai đứa trẻ.
Ba năm trước sinh đôi một trai một gái, một đứa thì suốt ngày tíu ta tíu tít, ngày nào ở nhà cũng nhảy cẫng lên. Một đứa thì ngoan ngoãn, ít nói, hiểu chuyện.
Điều khiến cô đau đầu là Ngôn Tư Mộ quá nghịch ngợm, vượt xa phạm vi “Hoạt bát”. Còn Ngôn Tư Niên tuổi còn nhỏ đã có những biểu hiện của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Vài ngày trước bọn họ bắt đầu dạy bọn trẻ những việc thông thường trong khả năng của chúng, liền phát hiện lúc gấp quần áo, Ngôn Tư Niên liên tục chỉnh lại cho thật cân đối, Tư Họa chỉ đành bắt thằng bé dừng lại. Vừa rồi Ngôn Tư Niên nói muốn yên tĩnh để hoàn thành trò ghép hình nên cô mới để nó một mình ở trong phòng không làm phiền đến, kết quả ghép hình xong lại bắt đầu gấp quần áo.
“Tư Niên, quần áo gấp lại là được rồi, không cần hoàn toàn đối xứng đâu.” Mỗi ngày Tư Họa đều cố gắng điều chỉnh chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của con, đây hoàn toàn không phải là một quá trình đơn giản.
Tiễu Tiễu xuống ghế, cởi giày rồi trèo lên giường lớn của anh mình, tấm chăn bông phẳng lì nhanh chóng bị quấn lại thành một vòng tròn.
Ngôn Tư Niên đi quanh giường một vòng, chậm rãi kéo ga trải giường ra dọn dẹp, hoàn toàn không phàn nàn với em một câu.
Tiễu Tiễu nhảy xuống giường một cách hăng hái, sau đó chạy đến phòng bên cạnh lấy chiếc ô tô đồ chơi và điều khiển từ xa ra, trải lên đất trong phòng của anh trai, trực tiếp đặt một trong những chiếc điều khiển từ xa vào tay anh, mời nhiệt tình: “Anh! Chúng ta cùng chơi ô tô đi.”
Đây là mẫu xe do chú gửi tới, sau khi sạc có thể dùng điều khiển từ xa để điều khiển hướng lái.
Không những vậy, trong kho đồ chơi của hai anh em còn những chiếc ô tô điện trẻ em, có những loại có thể chở được người, đều là báu vật mà Ngôn Tự gửi tặng.
Tiễu Tiễu điều khiển chiếc ô tô đồ chơi của mình đâm vào chiếc của anh trai, Ngôn Tư Niên rất phối hợp, lúc em đụng vào thì cố ý tránh đi, thỉnh thoảng sẽ để em thành công đụng vào.
“Em thắng rồi!” Niềm vui của Tiễu Tiễu rất đơn giản, cứ liên tiếp đuổi theo rồi đâm vào, vui sướng không gì sánh bằng.
Tư Họa tận mắt chứng kiến cảnh cô con gái phiền phức làm căn phòng sạch sẽ ngăn nắp của anh trai trở nên lộn xộn, nhưng chủ căn phòng là cậu bé Ngôn Tư Niên vẫn không hề nói một lời.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tư Họa chú ý đến thời gian, ngẩng đầu kêu to: “Tiễu Tiễu, Tư Niên, đến giờ nghỉ ngơi rồi.”
Cô bé Tiễu Tiễu đang vui sướng nên không chịu kết thúc trò chơi, cầu xin mẹ cho thêm thời gian: “Chơi tiếp đi mà.”
“Anh trai cũng cần nghỉ ngơi.” Tư Họa không động đậy.
Ngôn Tư Niên quay đầu mỉm cười với cô, bình tĩnh vỗ về: “Không sao đâu mẹ, em vui là được.”
Tư Họa: “…”
Đứa trẻ ngoan, quên mất là thằng bé chiều em gái hơn bất cứ người nào.
Suy đi nghĩ lại vẫn là quyết định bắt đầu từ chỗ thằng bé. Tư Họa ngồi xổm một chân trước mặt con, hai tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Ngôn Tư Niên: “Nếu như sau này Tiễu Tiễu vẫn tiếp tục phá vỡ giờ ngủ quy định của con, con giúp em phát triển những thói quen tốt, được không?”
Ngôn Tư Niên suy nghĩ kỹ trong chốc lát, gật đầu, cầm chiếc ô tô đồ chơi màu trắng và chiếc điều khiển từ xa đến bên em gái, nhẹ nhàng nói: “Em gái, đến giờ ngủ rồi, ngày mai chúng ta lại chơi.”
Tiễu Tiễu không vui, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Tư Họa đổi cách nói khác: “Ngày mai bố mẹ sẽ đi chơi, chỉ có những đứa trẻ ngoan, cư xử tốt mới được đi cùng.”
“Mẹ, con ngoan, con ngoan.” Tiễu Tiễu giơ một cánh tay lên cao, sợ bọn họ quên mất mình, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy về phòng, nằm xuống giường giả vờ ngủ: “Mẹ, con ngủ rồi.”
Những lời nói trẻ con này đều là nói cho Tiễu Tiễu nghe, Tư Họa xoa xoa trán, nhanh chóng để dì đưa con bé đi tắm rửa.
Tư Họa quay lại trước cửa phòng con trai: “Tư Niên, con….”
Chỉ thấy bạn nhỏ Ngôn Tư Niên đang mang những thứ mà em gái làm lộn xộn về đúng vị trí, quay đầu lại nói: “Bố giúp con.”
Tư Niên nhỏ tuổi cũng biết ngại, chỉ để bố giúp mình tắm rửa.
Hai anh em được đưa vào phòng tắm khác nhau, hai chiếc bồn tắm nhỏ màu hồng và xanh lam cùng kiểu dáng.
Có 3 đến 5 con vịt nhỏ nổi lên trong bồn tắm màu hồng, lúc tắm rửa Tiễu Tiễu rất thích chơi, bắt những con vịt nhỏ trong nước. Còn bồn tắm màu xanh lam không có gì cả, chỉ có đúng hai con vịt được đặt ngay ngắn trên khu vực kệ bồn tắm.
*
Khi đồng hồ báo thức vang lên vào sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Tư Niên rời khỏi giường, tự mình mặc quần áo rồi đi đánh răng rửa mặt. Đợi cậu bé tự mình xử lý xong xuôi, cậu bé lại bắt đầu sắp xếp chiếc túi để đi chơi.
Mà lúc này, em gái ở căn phòng bên cạnh đã bắt đầu kêu la thảm thiết: “Con không dậy, muốn ngủ cơ.”
Cậu biết mỗi lần em gái mình thức dậy rất khó khăn. Nhưng không thành vấn đề, vì…
Nửa tiếng sau, dưới sự giúp đỡ của dì, Tiễu Tiễu đã hoàn thành xong việc đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo đẹp, cả người lập tức minh mẫn tỉnh táo táo trở lại.
Tiễu Tiễu quên sạch chuyện mình ngủ nướng không chịu rời giường, đeo chiếc cặp nhỏ ung dung chạy sang phòng của anh trai: “Anh, anh, đi chơi thôi.”
Hôm nay Tiễu Tiễu mặc theo phong cách mẫu giáo của trẻ em, chiếc váy baby doll màu hồng kết hợp với chiếc quần bí ngô, đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng, trông cực kì hoạt bát đáng yêu.
Khi cô bé phát hiện hôm nay anh trai mặc quần áo kiểu khác mình, con bé bước tới kéo tay anh trai: “Anh trai mặc giống Tiễu Tiễu cơ.”
Bộ quần áo mẫu giáo này là đồ đôi, bé nam thì mặc áo xanh kết hợp quần đùi trắng, trên ngực nam nữ họa tiết giống nhau, trên đầu cũng đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng, rất rõ ràng.
Em gái mở lời, Tư Niên không nhiều lời liền lấy một chiếc áo xanh từ trong tủ thay lên người. Điều này khiến Tiễu Tiễu cực kỳ vui sướng, nắm lấy tay anh không buông, nhìn thấy các dì trong nhà liền tới khoe: “Anh trai mặc giống con nè.”
Dì làm việc ở đây hai ba năm rồi, rất hiểu tính khí hai anh em. Tiễu Tiễu mở lời, mọi người đều đồng tình: “Quần áo của Tiễu Tiễu và anh trai thật là đẹp.”
Tiễu Tiễu nhận được khen ngợi thì che miệng cười.
Khi ra ngoài phải mang theo chiếc bình nhỏ bên mình. Chiếc bình được đổ đầy nước đã đặt sẵn trên trên bàn, hai đứa trẻ bỏ bình của mình vào cặp, Ngôn Tư Niên còn lấy thêm một gói khăn giấy cho vào.
Biết em gái mình không cẩn thận, cậu bé thay em kiểm tra cặp một lượt, xác định mọi thứ đều đầy đủ mới kéo khóa lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc Tư Họa đi xuống cầu thang vừa lúc nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất hài lòng. Tính cách hai đứa trẻ này tương hỗ, bổ sung cho nhau rất tốt.
“Tư Niên, Tiễu Tiễu, chuẩn bị xuất phát nhé?”
Ngôn Tư Niên gật đầu.
Tiễu Tiễu giơ cao tay: “Được ạ!”
Địa điểm hôm nay bọn họ đến là thủy cung.
Tiễu Tiễu rất thích ra ngoài chơi. Con bé luôn tràn đầy nhiệt huyết đối với mọi sự vật bên ngoài, ngồi trên xe không yên phận, luôn bật dậy trèo lên ghế bám vào cửa sổ nhìn phong cảnh. Mỗi lần như vậy khiến Tư Họa lo lắng không yên.
Còn về Ngôn Tư Niên, từ lúc lên xe cậu bé đã lấy quyển tập vẽ nhỏ được bỏ vào cặp từ sáng, chăm chú nhìn nó.
Thỉnh thoảng em gái sẽ làm phiền đến cậu bé.
Ví dụ như Tiễu Tiễu nhìn thấy một tòa kiến trúc kỳ quái hoặc là phong cảnh mê hoặc lòng người, liền nói với anh trai ngồi bên cạnh: “Anh trai nhìn bông hoa kìa.”
“Thật đẹp.” Những lúc như vậy Tư Niên sẽ bỏ sách xuống, nhìn theo hướng chỉ tay của em, theo đó đưa ra những câu trả lời thích hợp cho những điều mà em gái nói. Cho dù lúc đó xe vẫn luôn chạy về phía trước, không nhìn thấy quang cảnh phía sau nữa.
Về mặt chỉ số cảm xúc của Ngôn Tư Niên, Tư Họa đã vô số lần nhìn thấy hình bóng của Ngôn Tuyển trên người thằng bé, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải thỉnh thoảng Ngôn Tuyển cũng sẽ cố ý nói những lời hay ý tốt để phụ họa theo cô hay không.
Ngôn Tuyển chẳng biết nên khóc hay cười: “Oan cho anh quá, anh có lúc nào miễn cưỡng lấy lòng em chứ.”
“Không phải miễn cưỡng, mà là…” Kiểu người này trí thông minh về mặt cảm xúc thực sự quá cao. Thằng bé còn nhỏ vậy mà đã hiểu chuyện đến nỗi đoán được tâm tư, nhất định sau này trưởng thành còn khủng khiếp hơn.
“Như này không phải là khá tốt sao, sau này sẽ không chịu thiệt.”
“Đương nhiên là tốt.” Đứa trẻ thông minh này là con họ, nhất định sẽ tốt.
Xe đã đến nơi, đi hết quãng đường từ bãi đậu xe, họ đã nhìn thấy những sinh vật biển được vẽ trên tường, Tiễu Tiễu chỉ vào những loài con bé biết và gọi tên chúng. Nếu như đến loài con bé không biết thì đã có anh trai bên cạnh bổ sung, còn nếu cả hai anh em đều không biết thì bố mẹ sẽ chỉ cho.
Hai anh em thường xem các ảnh động trong tư liệu học tập dành cho trẻ em trên iPad và cũng học được rất nhiều kiến thức từ đó.
Trong thủy cung có rất nhiều loài sinh vật biển, từ lúc soát vé vào cổng tới suốt dọc đường, Tiễu Tiễu chưa từng yên tĩnh. Có cá bơi trong bể lớn trên tường, có con rùa chậm rãi bò trong bể cạn, và cả cá sấu đứng im bất động tưởng như mô hình giả.
Một con cá sấu đang nằm trên mặt nước với đôi mắt mở to, cùng với một con khác đang ngủ trên tảng đá, chúng bất động đến nỗi khiến cho du khách đi ngang qua không thể phân biệt thật giả. Tiễu Tiễu khẽ chạm nhẹ vào tấm kính, trong khi mọi người vẫn đang tranh luận thật giả thì con cá sấu trên tảng đá bất ngờ lao xuống nước khiến Tiễu Tiễu đột ngột rụt lùi người lại.
Ngôn Tuyển duỗi tay ra ôm lấy con gái mình, lo Tiễu Tiễu sẽ hoảng sợ, lại nhìn thấy cô con gái nhỏ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: “Ý sợ ghê ta.”
Bị vẻ ngoài ngốc nghếch của con gái chọc cười, Tư Họa không nhịn được, che miệng lại mà bật cười thật to, vai không ngừng run lên.
Cách một khoảng thời gian thủy cung sẽ tổ chức các hoạt động triển lãm khác nhau, bao gồm cả những điệu múa của nàng tiên cá, bong bóng kỳ diệu cùng màn biểu diễn sư tử biển. Họ theo dõi từng tiết mục một. Dường như Tiễu Tiễu chính là người khuấy đảo bầu không khí, nơi nào có cô bé, nơi đó sẽ chẳng hề tẻ nhạt.
Tuy nhiên Tư Họa phát hiện ra con trai mình ngoan ngoãn không hề đưa ra bất cứ yêu cầu gì, cũng không tỏ ra đặc biệt thích thú. Cô ngồi xổm xuống nắm lấy tay con trai: “Tư Niên, con không thích thủy cung à?”
Ngôn Tư Niên nghiêng đầu nhìn vào mắt mẹ, nhoẻn miệng cười: “Con thích mà.”
Nhất thời ngay cả Tư Họa cũng chẳng phân biệt được là thật hay giả.
Nhân lúc hai đứa trẻ đang đứng xem biểu diễn, Tư Họa ghé sát vào tai Ngôn Tuyển hỏi: “Ông xã à, anh có nghĩ con trai anh quá thông minh không? Em không nghĩ là thằng bé hứng thú với những thứ này, vì vậy em đã hỏi nó một lần nữa…”
Những gì Tiễu Tiễu thích và không thích đều rất rõ ràng. Tư Niên chính là thuộc tuýp người hoàn toàn có thể kiểm soát.
Ngôn Tuyển nghiêng đầu ghé sát vào tai vợ, đáp lại một cách chắc chắn: “Thằng bé thích mà.”
“Sao anh dám chắc?”
“Hôm trước anh vô tình nhìn cuốn album nhỏ của thằng bé, bên trong toàn là các loài sinh vật biển.”
“Đó là lý do anh sắp xếp cho chúng ta đến thủy cung hôm nay?”
“Ừ.”
Vì phát hiện ra sở thích gần đây của con trai, nên Ngôn Tuyển đã thu xếp ngay chuyến đi này cho ba mẹ con họ. Về phần Tiễu Tiễu, gần như chẳng cần lo về vấn đề này, chỉ cần là được ra ngoài chơi thì ở đâu bé cũng vui vẻ.
Đến chiều, chuyến đi trong ngày của một nhà bốn người kết thúc tốt đẹp. Đúng lúc họ chuẩn bị rời khỏi thủy cung thì Ngôn Tuyển nhận được một cuộc điện thoại.
Nghe thấy ba chữ “Starry Road”, Tư Họa có hơi đoán mò. Ngôn Tuyển đặt điện thoại xuống và nói rõ với cô: “Là Bùi Vực.”
“Lại gọi anh đi uống rượu à?”
“Đúng vậy…”
“Gần đây tần suất đi hơi nhiều ha.” Trước đây, khoảng một hoặc hai lần mỗi tháng, dạo này tuần nào cũng đi.
“Lần này hơi khác…” Ngôn Tuyển đưa tay lên xoa xoa thái dương, dự tính lần này rất khó khăn. Bởi vì Bùi Vực và Thư Mịch chia tay rồi.
Bao năm nay Bùi Vực vẫn luôn gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, mỗi lần nhắc đến chuyện này đều thổn thức một hồi. Tư Họa khẽ thở dài: “Vậy là giờ anh muốn đến đó sao?”
“Đưa em và các con về nhà trước đã.” Ngôn Tuyển đặt một tay lên vai vợ, các ngón tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy.
Tay kia ôm lấy con gái, Tiễu Tiễu không biết bố mẹ đang bí mật nói chuyện gì, kéo tay bố: “Bố ơi, vừa rồi bố có nhìn thấy con cá lớn không?”
“Có phải con cá màu đen không?” Ngôn Tuyển vẫn còn nhớ rõ.
“Đúng vậy!” Tiễu Tiễu thoát khỏi vòng tay bố, hai tay con bé tạo thành một vòng tròn thật lớn, lặp lại: “Con cá thật to.”
“Quay một video để Tiễu Tiễu về nhà có thể xem lại nào.” Ngôn Tuyển đã luôn chụp ảnh và quay video về gia đình mình mọi lúc.
“Bố mau nhìn đi.” Tiễu Tiễu nóng lòng.
Sau khi lên xe, Ngôn Tuyển đưa điện thoại cho con gái. Bé ngồi ở giữa, đưa điện thoại cho mẹ xem một lượt, rồi lại đưa cho anh trai xem, ra vẻ vô cùng thích thú.
Anh đưa vợ và hai đứa con về nhà an toàn, rồi Ngôn Tuyển quay xe rời đi để đến quán bar Starry Road. Khi anh tới, Bùi Vực đã uống tới mặt đỏ bừng rồi.
Hôm qua anh đã đề nghị anh ta thử nói chuyện với Thư Mịch, ai ngờ sau khi đã biết tất cả sự thật bị phanh phui, khiến cho anh ta không thể chấp nhận nổi.
“Thư Mịch, anh muốn nói chuyện thẳng thắn và thành thật với em, giữa chúng ta có mâu thuẫn gì hoặc là em đang nghĩ gì, có thể nói với anh.”
“Bùi Vực, anh không nhận thấy rằng quan điểm giữa chúng ta gần như khác nhau hoàn toàn sao?”
“Anh biết chứ, vậy nên chúng ta có thể cố gắng để hiểu nhau mà.”
“Phải làm sao mới được? Là muốn em phối hợp với sự lạc quan của anh, hay là buộc anh phải thay đổi để phục tùng em đây?”
Những rạn nứt đó chưa bao giờ được chắp vá lành lại, cho dù có hòa giải hết lần này đến lần khác. Khi anh ta mở miệng thì cũng đồng nghĩa với việc gộp tất cả những vấn đề trước đây lại, và câu trả lời là không có giải pháp nào cả.
“Cô ấy nói rằng cô ấy chẳng còn rõ tình cảm với em có phải là thích không.”
“Chắc là không thích em, nhưng bị em vướng bận quá lâu nên mới thản nhiên đồng ý…”
“Thật vô dụng, em y như thằng ngốc vậy.” Thực sự cho rằng bản thân đã yêu thầm thành công, nhưng thực ra lại chỉ là một con sâu tội nghiệp.
“Thôi bỏ đi…” Cuối cùng thì anh ta cũng nhìn ra vai diễn của mình trong cuộc tình này, nhung nhớ và nhiệt huyết bao năm cũng bị hao mòn bởi những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh đang diễn ra.
Mặc dù không hiểu rõ, nhưng Ngôn Tuyển đã chỉ ra được những chi tiết quan trọng trong lời nói ngắt quãng của Bùi Vực, ghép lại thành một ý hoàn chỉnh, chuyện đã đến nước này thì cũng không cần phải thuyết phục bọn họ làm hòa nữa.
“Đôi khi cậu cũng không cần phải ép buộc mình.”
“Bùi Vực, cậu đã cố chấp với chuyện này quá lâu rồi, đã chẳng phân biệt đúng sai nữa rồi. Dù cho có tuân thủ theo lựa chọn ban đầu của trái tim, cậu cũng nên nghĩ xem mình và cô ấy có thể đi tới cùng hay không.”
“Có lẽ, cố gắng buông tay cũng không phải là chuyện xấu.”
*
Phòng riêng trong quán bar này đầy ảm đạm, bầu không khí của nhà họ Ngôn lại đặc biệt hài hòa.
Họ đã chụp rất nhiều ảnh khi đi chơi tối nay, Tư Họa cho lũ trẻ chơi iPad, Tiễu Tiễu ngồi trên sofa cùng Tư Niên, hai cái đầu nhỏ dựa sát vào nhau.
Tư Họa ngồi bên cạnh, weibo của cô rất nhanh đã bị oanh tạc.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bởi vì thi thoảng sẽ xuất hiện trong các hoạt động do quỹ từ thiện “Hy vọng” tổ chức, từ đó các nhãn hiệu quần áo họ tạo ra đều lần lượt được biết tới. Mọi người đều biết tới “Bà tổ ngành đầu thai” Tư Họa, nhưng bản thân cô lại chẳng bao giờ công bố thông tin liên quan đến cuộc sống trên các nền tảng công khai, điều này khiến người khác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hôm nay cả nhà đã đến thủy cung, có rất nhiều gia đình khác cũng tới, nhưng gia đình của họ là nổi bật nhất. Không biết ai đã nhận ra danh tính, chụp một số bức ảnh, do ánh sáng hiện trường nên bị mờ.
Giang cư mận lại được dịp bùng nổ:
[Cho xin bức ảnh cận mặt được khum má ơi]
[Blogger chụp ảnh bằng điện thoại cục gạch hả ta?]
[Huh huh huh mặc dù ảnh mờ, nhưng vẫn có thể thấy hào quang của một gia tộc.]
[Đây thật sự là dáng vẻ của hai đứa nhóc con nhà đó sinh đó hả? Tôi đang khóc nè.]
Blogger này thật không ngờ những bức ảnh của mình sẽ trở nên hot như vậy, cực kỳ nhiệt tình phản hồi bình luận của mọi người: [Lúc đó có rất nhiều người, tôi ở phía sau nghe thấy con gái họ nói chuyện, giọng trẻ con dễ thương lắm á. Còn bé trai thì yên lặng, không có nói nhiều, nhưng thực sự rất ngoan! Gia đình họ trông rất tuyệt!]
Có thể thấy rõ, blogger này là một người hâm mộ, từng câu từng chữ đều toát lên ý nghĩa về một gia đình tốt đẹp.
Một số khác lại chỉ trích các blogger không nên đăng ảnh chụp lén, Tư Họa nhìn tài khoản weibo của mình liên tục được tag, liên hệ người gỡ bỏ khỏi hotsearch.
Chẳng bao lâu sau, Kha Giai Vân gọi tới: “Đỉnh ghê ta, bốn người nhà cậu đang lên hotsearch kìa.”
“Không ngờ hôm nay đi chơi lại bị người ta chụp ảnh.” Cô không phải là ngôi sao, bình thường ra đường cũng chẳng cần cải trang, chắc là hôm nay tình cờ đụng trúng một fan hâm mộ rồi.
“Tiễu Tiễu và Tư Niên đâu rồi?”
“Ban ngày chụp nhiều ảnh ở thủy cung, chúng đang chọn những tấm chúng thích.” Đợi đến lúc đó, Ngôn Tuyển sẽ rửa những bức ảnh đẹp để ghi lại quá trình trưởng thành của hai đứa trẻ.
“Đã lâu chưa gặp chúng rồi á.” Kha Giai Vân từng nghĩ trẻ con thật ồn ào, cho đến khi Tư Họa hạ sinh cặp long phương này, suy nghĩ của cô ấy cũng hoàn toàn thay đổi.
Tiễu Tiễu hoạt bát và vui tươi, Tư Niên thì thông minh và nhạy bén. Mỗi lần Kha Giai Vân gọi video nhìn thấy hai đứa trẻ, cô ấy chỉ muốn nhảy qua màn hình mà ôm chúng vào lòng hôn một cái.
Dễ thương quá đi, các con thơm quá đi.
Tư Họa chuyển sang gọi video với cô ấy rồi gọi hai đứa trẻ tới. Tư Niên lễ phép nói: “Chào buổi tối dì Kha.” Kha Giai Vân cũng gật đầu liên tục: “Chào buổi tối nha tiểu Tư Niên.”
Tiễu Tiễu nghiêng đầu đi tới gần anh trai, Kha Giai Vân thấy khuôn mặt đột nhiên được phóng to trên màn hình thì cười đến nỗi không nhấc nổi người dậy: “Tiễu Tiễu à, con đang làm gì vậy? Dì không nhìn thấy người anh trai con nữa.”
Bình thường Tiễu Tiễu là một thiên tài nhỏ biết ăn nói, nhưng con bé đang nhớ đến những bức ảnh đẹp, hậm hực nghe theo lời anh trai chào một tiếng rồi chạy đi xem iPad. Cuối cùng vẫn là Tư Niên giữ thể diện, để dì Kha không thấy lạc lõng.
Sau khi nhìn thấy hai đứa trẻ, Kha Giai Vân vui vẻ mời gia đình họ tới thăm nhà: “Khi nào thì định đưa tụi nó đến Dung Thành chơi?”
“Chờ tới kì nghỉ mẫu giáo đi.” Bình thường đi học không thuận tiện, cô cũng cần sắp xếp thời gian hợp lý trước khi đi xa.
Nghe thấy những lời đó, Kha Giai Vân rất hài lòng: “Được được được, nếu nhà cậu tới đây, mình nhất định sẽ chiêu đãi.”
*Tác giả có điều muốn nói: Câu chuyện về tiểu bảo bối nên được đưa vào cuốn <Nam phụ ảnh lật mình rồi> tiếp theo.