Lọc Truyện

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Bây giờ ra viện rồi, mặc dù vẫn cần ăn đồ ít dầu, ít muối, những anh đã có thể ăn mấy món có mùi có vị bình thường được rồi, cô cũng không muốn bạc đãi cái dạ dày của anh. Dù sao bây giờ, so với hồi anh còn ở Washington, anh cũng phải gầy mất bảy, tám cân rồi.

Nhất định phải để anh ăn bù lại bảy, tám cân thịt này.

Buổi tối, Phong Lăng làm mấy món ăn từ những nguyên liệu tươi mà siêu thị gần đó gửi tới, đương nhiên đều là những món ít dầu mỡ, thanh đạm và dễ tiêu hóa rồi. Trêи điện thoại cô là những công thức nấu món ăn dinh dưỡng.

Sau khi uống thuốc xong, Lệ Nam Hành ngồi trêи ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, Phong Lăng bảo anh về phòng đi ngủ nhưng anh không đi, chỉ nói là ngồi ở đây nghe những âm thanh trong bếp sẽ ngủ ngon hơn. Phong Lăng chẳng hiểu nổi, nhưng cũng mặc kệ anh, dù sao anh chẳng có sức mà chạy ra ngoài.

Làm xong cơm, Phong Lăng rửa tay rồi rời khỏi phòng bếp, lúc này cô nghe thấy chuông cửa vang lên liền nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiểu Hứa đang đứng ở ngoài, tay còn xách theo hai con gà mái không biết lấy từ đâu ra, nét mặt hơi khó chịu, biểu cảm giống như rất sợ hai con gà này vậy.

“Sao cậu…”

Phong Lăng còn chưa nói hết câu, Tiểu Hứa đã nhanh chóng quẳng hai con gà mái vào trong, bởi vì chân của hai con gà bị buộc lại rồi nên chẳng sợ chạy mất, nằm đổ rạp dưới đất, kêu cục ta cục tác loạn cả lên. Phong Lăng cũng ngây người ra vì tình cảnh này.

“Em họ của cô tên Tần Thư Khả đúng không? Chẳng biết cô ta kiếm đâu ra số điện thoại của tôi, kêu tôi đem hai con gà mái này đến cho hai người, nói là để cho Lệ lão đại uống canh gà bồi bổ thân thể, tránh việc cô đến chợ mua phải mấy con gà không ngon. Còn nói là đã phải gọi người đi đến trang trại để tìm hai con vừa mập, vừa to. Đấy, hai con đó!”

Nói xong, Tiểu Hứa còn chê bai, lùi lại phía sau một bước: “Mẹ nó, cầm súng ra chiến trường cũng không sợ, nhưng từ nhỏ tôi đã sợ mấy thứ mỏ nhọn này, đúng là sợ muốn chết mà.”

Phong Lăng đang cúi đầu xem xét hai con gà, Lệ Nam Hành đang ngồi trêи ghế sofa ở sau lưng cô bỗng cất giọng xen ngang: “Tôi dưỡng thương chứ đâu ở cữ đâu mà mang gà mái tới làm gì?”

Tiểu Hứa cười nhăn nhở: “Lão đại, anh không chấp nhận cũng không được đâu, tình trạng hiện tại của anh còn không bằng người ta ở cữ nữa kìa. Lát nữa để em kêu người đi bắt cho anh hai con chim để ăn bổ máu. Nhìn cái mặt trắng nhợt của anh, tĩnh dưỡng bao ngày trời mà vẫn thế, e là yếu đến mức không nhấc nổi gà lên đâu ha ha ha…”

 

Tiểu Hứa còn chưa nói xong, đột nhiên nấc một cái, liếc nhìn Lệ Nam Hành với một khát vọng sống mãnh liệt. Nhưng hình như anh rất hài lòng về việc mình được Phong Lăng chăm sóc vào lúc yếu đuối như này, không cảm thấy đau buồn chút nào.

Chậc chậc, nói cái gì mà nên chọn đến chỗ của Phong Lăng còn hơn là về nhà họ Lệ, thật ra vốn chẳng có ý định lựa chọn ấy chứ. Ngay từ lúc đầu anh đã có ý muốn ở cùng với Phong Lăng rồi.

Dù sao, bao nhiêu năm trôi qua, cho dù là lúc ở trong căn cứ hay khi đã rời đi, dường như khoảng thời gian hai người ở riêng với nhau rất ít, cứ luôn bận tối mắt tối mũi. Còn về mấy ngày mà bọn họ sống với nhau trong rừng rậm, đương nhiên là Tiểu Hứa không biết rõ được nhưng cũng đoán ra vài thứ.

“Cô biết giết gà không?” Tiểu Hứa nhìn Phong Lăng, hỏi một vấn đề mấu chốt.

Phong Lăng ngập ngừng lát, trả lời: “Biết.”

Lệ Nam Hành vốn định lên tiếng nhờ Tiểu Hứa xử lý sạch sẽ hai con gà rồi hẵng đi, nghe được chữ “biết”, câu nói của anh bỗng nghẹn lại, chỉ hơi nhếch mày, “nhìn” một cách tượng trưng về phía cửa.

Tiểu Hứa cũng cảm thấy không ổn cho lắm, nghiêm túc nhìn Phong Lăng: “Biết thật hả? Chưa bao giờ thấy cô giết.”

“Giết người còn biết, nói gì giết gà. Chẳng phải chỉ cần cắt tiết thôi sao?” Nói rồi, cô dịch người: “Có muốn vào ngồi một lát không?”

“Khỏi, khỏi, khỏi, khỏi cần vào trong ngồi đâu.” Tiểu Hứa nhanh chóng lùi về sau một bước, vẫy tay từ chối. Không biết là anh ta sợ hai con gà đang nằm dưới đất hay là sợ Lệ Nam Hành đang ngồi trêи sofa vừa bị anh ta nói đánh không lại cả một con gà.

“Vậy cô nhớ làm sạch sẽ chút đấy, đừng có để đến lúc nấu canh gà, trong canh lại toàn lông lá gì đó.”

Phong Lăng đanh mặt: “Hay là cậu ở lại làm đi.”

“Thôi thôi, mấy cái thứ mỏ nhọn như này tôi không chịu nổi đâu. Nếu là một con rắn thì tôi còn dám giết. Tôi sợ nhất là mấy thứ này.” Tiểu Hứa lại vẫy vẫy tay: “Tôi đi đây. Cô chăm sóc lão đại cho tốt đấy, còn nhớ phải tự lo cho sức khỏe của mình nữa, đừng có đáp ứng đủ các nhu cầu của lão đại nhà chúng ta nhá.”

Phong Lăng lại đanh mặt, lườm Tiểu Hứa một cái, trong lòng nghĩ, với trạng thái bây giờ của Lệ Nam Hành, ngoại trừ muốn cô nấu cơm cho ăn, dìu đi vệ sinh ra thì còn có nhu cầu gì nữa.

Lẽ nào một người bệnh bị thương nặng còn giở được mấy trò lưu manh nữa sao?

Cô không lên tiếng. Tiểu Hứa cũng biết điều mà im lặng, gãi gãi mũi sau đấy chạy biến như lắp mô-tơ vào ʍôиɠ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!