"Đúng vậy, em tên Đinh Hồng Khanh. Cô từng nhìn thấy em trên ti vi đúng không?" Đinh Hồng Khanh cười tươi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này thôi.
Diêu Vận Lạc cùng Thẩm Tư Duệ nhìn nhau, chỉ một ánh mắt đã hiểu rõ ý tứ. Cô ấy lên tiếng bảo Đinh Hồng Khanh xua đám đông đi. Hắn nghe xong hơi chần chừ, nhưng cũng phân phó cho chàng trai trạc tuổi bên cạnh giải tán đám đông. Dựa vào hành động này, Thẩm Tư Duệ đoán người đó có lẽ là trợ lý của Đinh Hồng Khanh, hoặc là đàn em của hắn.
"Em gái, em cũng đi đi. Một lát anh sẽ gửi tiền sau."
Diêu Vận Lạc nắm lấy tay cô nhóc, "Cô nhóc là học trò của tôi, không trong phạm vi đám đông cần xua đuổi."
Đinh Hồng Khanh nhướng mày, nhìn Thẩm Tư Duệ gật gật đầu lẩm nhẩm, "Ra là vậy. Bảo sao bỗng dưng lại chen lên." Hắn ta xem cô nhóc như không khí, nói với Diêu Vận Lạc, "Cô Lạc, mọi người đã giải tán rồi. Cô muốn đi ăn hay đi chơi ở đâu không?"
Diêu Vận Lạc nhìn đồng hồ, biết văn phòng hiện tại có người trực không tiện tới. Quay sang hỏi Thẩm Tư Duệ. "Em có đề xuất nào không?"
"Đến quán ăn cạnh nhà Uyển Đình thì sao ạ?" Có chuyện gì cô sẽ réo anh Giang Đông qua phụ một tay.
Đôi mày Đinh Hồng Khanh cau thêm chặt, không nghĩ tới lại có oắt con phá sự riêng tư của hắn và Diêu Vận Lạc. Nhưng hắn cũng không hoàn toàn ngu dốt. Đinh Hồng Khanh nghĩ có lẽ cô Lạc có chút không an tâm, nên mới dẫn theo học trò của mình.
Hẳn chỉnh sửa cổ áo tỏ ra lịch lãm, thầm nghĩ mình sẽ khiến Diêu Vận Lạc tin tưởng. Gì chứ mấy chuyện lấy lòng phái nữ, hắn tự tin có thừa.
Mãi đến sau này hồi tưởng lại, Đinh Hồng Khanh mới biết suy nghĩ của mình sai lầm đến cỡ nào.
Quán ăn cạnh nhà Uyển Đình là quán lẩu. Bởi vì là giờ tan học, nơi đây trở nên đông hơn hẳn. Ba người chọn một góc ở quán, đảm bảo gần nhà vệ sinh, lối rời đi cũng không bị cản trở quá nhiều. Vị trí thuận lợi như này, đương nhiên là do hai cô trò thống nhất lựa chọn. Đinh Hồng Khanh cảm giác bị xem nhẹ, đành lên tiếng:
"Cô Lạc, cô thích ăn gì?"
Diêu Vận Lạc lúc này mới nhìn hắn một cái, nhưng chưa đầy nửa giây sau đã dời mắt sang thực đơn, "Tôi tự gọi được."
"À... Vậy cô thoải mái gọi, cô gọi gì em ăn đó." Đinh Hồng Khanh xấu hổ nói.
Diêu Vận Lạc gật đầu, "Duệ Duệ, em gọi món đi, cứ lựa những gì tôi và em thích ăn. Không cần hỏi ý Đinh Hồng Khanh, cậu ta bảo chúng ta gọi gì cậu ta sẽ ăn nấy." Ngữ khí ngọt ngào, êm ái hơn hẳn.
Đinh Hồng Khanh sửng sốt nhìn Diêu Vận Lạc, thấy rõ độ thiên vị của cô ấy, âm thầm nuốt nước bọt. Kì thật trước đây hễ là phụ nữ, ai cũng muốn bắt chuyện làm thân với hắn. Hắn chưa từng phải xuống nước theo đuổi ai cả. Nếu không phải lão già kia thách thức, lại thêm Diêu Vận Lạc nhìn thật sự có khí chất, hắn còn lâu mới xuống nước theo đuổi như vậy.
Sự đối đãi khác biệt của Diêu Vận Lạc, quả thật đã giáng một đòn trí mạng vào sự tự tin của Đinh Hồng Khanh.
Còn Thẩm Tư Duệ thì âm thầm cười thích chí. Cô nhóc cảm thấy giảng viên Lạc thật sự rất mưu mô. Cô nhóc còn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục ngồi đây thêm một lúc nữa, giảng viên Lạc sẽ dần dần đánh gục nhuệ khí của Đinh Hồng Khanh, khiến hắn ta dần dần chết lặng. Tình cảm manh nha cũng hoàn toàn bị dập tắt. Không chừng còn sinh ra hoài nghi đối với bản thân.
Diêu Vận Lạc không nhắc gì đến vụ Trương Nhị Đạt. Cô ấy chỉ đơn thuần ăn uống và ân ái với Thẩm Tư Duệ. Mỗi khi Đinh Hồng Khanh khơi chủ đề nói chuyện, cô ấy sẽ vô tình giội cho một gáo nước lạnh, rồi tiếp tục trò chuyện cùng bé con. Còn những lúc Đinh Hồng Khanh tìm ra khoảng trống thích hợp để chen vào nói, sẽ đến phiên Thẩm Tư Duệ dùng kiến thức của mình khiến cho hắn mất hứng, rồi uyển chuyển dời đề tài nói chuyện sang hướng khác.
Đừng tưởng Thẩm Tư Duệ tuổi sinh viên không nhiều kiến thức. Số lượng sách cô nàng đọc khéo đã một nửa thư viện trường đại học rồi. Mà thư viện trường đại học rộng lớn thế nào... Điều này không cần nói chắc ai cũng rõ. Vậy nên mỗi lần tranh luận, Thẩm Tư Duệ đều dễ dàng khiến Đinh Hồng Khanh á khẩu.
Hai cô trò thật sự rất ăn ý trong chuyện bắt nạt người này.
Đinh Hồng Khanh mất hứng nói chuyện, ăn cũng không vào nữa. Nhưng vì phép lịch sự, hắn ráng nán lại, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đám đông chuyện trò. Ngay lúc này Diêu Vận Lạc vờ như vô tình thốt lên cái tên "Trương Nhị Đạt".
Hắn giật mình quay lại nhìn. Cô ấy và Thẩm Tư Duệ cũng nhìn hắn. Không hiểu vì sao, Đinh Hồng Khanh cảm thấy sống lưng thật lạnh.
Chẳng lẽ bọn họ đã biết chuyện đổ nước là do mình chủ mưu phía sau? Ài, cái tên Trương Nhị Đạt này, đã làm ăn không ra hồn mà còn bị lộ thông tin. Hắn không muốn chữa bệnh cho mẹ hắn nữa hay sao?
Nhìn ánh mắt cô Lạc và nhỏ bên cạnh. Chắc chắn đã dẫn đến hiểu lầm không mong muốn rồi!
"Em có thể giải thích." Đinh Hồng Khanh giành nói trước. Thà rằng nói ra rồi xin lỗi, còn hơn để cô ấy và oắt con bên cạnh buộc tội, chất vấn, sau đó mới lên tiếng biện giải cho bản thân. Dù sau trường hợp thứ hai nghe nó không chân thật lắm.
Lần hiếm hoi từ đầu bữa ăn đến giờ Diêu Vận Lạc nhìn thẳng mắt hắn im lặng. Biểu thị lắng nghe hắn trình bày.
Không rõ là do chột dạ, hay bởi vì từ đầu đến giờ không được nói trọn vẹn, Đinh Hồng Khanh khai gần như tất tần tật mọi chuyện. Đến cả việc vì sao tỏ tình cô ấy cũng nói tất. Lúc ý thức được mình quá lời, mọi thứ không còn vãn hồi được nữa. Điều an ủi nhất là hắn chưa tiết lộ "lão già" thách thức kia là ai.
Đinh Hồng Khanh âm thầm mắng mình một tiếng.
Hắn chợt nhớ ra. Lão già kia có nói Diêu Vận Lạc rất giỏi nhìn thấu lòng người, nắm bắt tâm lý cũng cực kỳ tốt.
Đinh Hồng Khanh thán phục nhìn vào mắt Diêu Vận Lạc. Đồng tử sâu rộng như có mê lực, hoàn toàn hút hồn hắn. Chợt có bàn tay che trên đôi mắt ấy, kèm theo giọng nói chua ngoa của chủ nhân bàn tay ấy:
"Nhìn cái rắm!"
Người đó, đương nhiên là Thẩm Tư Duệ.