Lọc Truyện

Gian truân xây dựng cơ đồ sủng vợ

Cận Tử Kỳ đứng ở bên cạnh Doãn Lịch, chứng kiến rõ ràng Tống Kỳ Diễn đang hùng hồ cây ngay không sợ chết đứng.

Rolls-Royce tông vào Ferrari chắc chắn đuôi xe bị cong, đương nhiên bản thân đầu xe cũng vô cùng thê thảm.

Trong khi Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, Cận Tử Kỳ vẫn đi về phía đường lớn bên ngoài khách sạn.

Cô đột nhiên phát hiện bản thân mình không muốn nhìn thấy người đàn ông gọi là Tống Kỳ Diễn này nữa, nói trước kia cùng cô biết nhau sao? Không, cô hiện tại tin tưởng, những lời nói ở ven đường bất quá đó là một trong thủ đoạn tán gái của anh ta mà thôi!

Cận Tử Kỳ ngăn một chiếc xe taxi lại, sau khi mở cửa xe mới vừa ngồi xuống đã bị Tống Kỳ Diễn đuổi theo, hắn níu cổ tay của cô lại cản cô đi vào trong xe.

“Một mình mà em muốn đi đâu? Chẳng lẽ chưa từng nghe nói xe taxi biến thái giết người điên cuồng sao?”

Lí do thoái thác không biết lẽ phải trái như vậy làm cho Cận Tử Kỳ không khỏi cảm thấy tức giận, cô cố đè xuống sự bất mãn trong lòng, bình tĩnh quay mặt sang, lại nhìn thấy bộ dạng Tống Kỳ Diễn nhíu mày, ánh mắt trách cứ kia giống như người phạm sai lầm chính là cô!

Hắn tăng thêm sức lực trên cổ tay cô thật mạnh giống như muốn trừng phạt vậy.

“Tống tiên sinh, nam nữ thụ thụ bất thanh, xin anh tự trọng.”

Trong lòng Cận Tử Kỳ tức giận vô cùng, nhưng cô cố gắng làm bộ ra vẻ bình tĩnh, che đậy tâm tình thật tốt, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình không có gì phải mất hứng, bất quá là cô muốn về nhà.

Tống Kỳ Diễn tưởng rằng mình tông xe chọc cho Cận Tử Kỳ không vui, có chút không tình nguyện mà hạ thấp tư thế: “Mới vừa rồi là do tôi không cẩn thận nhầm chân ga thành chân thắng, tôi sẽ chịu tất cả tiền sửa chữa cho chiếc xe kia.”

“Anh mới vừa nói là anh cố ý!”

Cận Tử Kỳ không hề nghĩ ngợi lập tức phản bác Tống Kỳ Diễn đang ngụy biện, chỉ là lời vừa nói ra, cô mới ý thức bản thân mình thất lễ, xưa nay vốn lạnh nhạt đáy mắt thoáng hiện lên mất tự nhiên áy náy.

Cô hất cánh tay bị giam cầm: “Bây giờ xin mời anh buông tay, tôi muốn đi về nhà.”

Tống Kỳ Diễn vốn bị Cận Tử Kỳ châm chọc đến á khẩu không trả lời được, lại nghe thấy Cận Tử Kỳ mở miệng khép miệng đều là muốn hắn buông tay, đặc biệt sau khi phát hiện vẻ mặt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, nửa là lo lắng sốt ruột nửa là buồn bực khó chịu.

Hắn không biết Cận Tử Kỳ sao lại như thế này, vốn đang thật tốt đẹp, như thế nào nói trở mặt liền trở mặt.

Nhìn thấy Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen, hắn tựa hồ có một loại dự cảm, nếu quả thật để cho cô đi như vậy, lúc trước bao nhiêu công sức hắn làm hết thảy đều sẽ đổ sông đổ biển.

Nghĩ như vậy, Tống Kỳ Diễn nói gì cũng không dám buông tay, ngược lại càng hết sức giữ chặt.

“Buông tay.” Cận Tử Kỳ lạnh nhạt ra lệnh, ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng lại giống như yên bình trước bão táp.

“Đã nói tất cả không phải cố ý!”

Đây là thái độ gì? ! Cận Tử Kỳ không dám tin nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn đột nhiên cất cao âm lượng, chân mày cau lại vẻ mặt bực mình, một dòng uất ức mạnh mẽ xông lên đầu.

Tức giận như thế, lớn tiếng như thế, cái người đàn ông xấu xa này, phạm sai lầm lời lẽ còn nghiêm khắc như vậy!

Tống Kỳ Diễn nhìn thấy bộ dạng Cận Tử Kỳ mím môi không nói lời nào, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành, sau đó rất nhanh phát hiện mình hình như bởi vì chột dạ mà lời nói hơi lớn tiếng, cố gắng để che dấu sự đuối lý của mình.

“……….Cận Tử Kỳ……..”

“Tống tiên sinh, giữa chúng ta vẫn chưa quen thuộc đến mức có thể gọi thẳng họ tên, xin anh hiểu điểm này.”

Tống Kỳ Diễn thật vất vả ấp ủ chuẩn bị để nặn ra ba chữ phút chốc bị Cận Tử Kỳ cắt đứt, nhất thời cũng có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy nghiêng một bên mặt của Cận Tử Kỳ thanh tú động lòng người, cơn phẫn nộ tràn ngập quả thực bị nghẹn xuống.

Ở trước mặt người phụ nữ này, Tống Kỳ Diễn hắn ngay cả cái gì cũng không phải!

Hắn tựa như con chó Nhật, bị cô chán ghét nhưng vẫn còn vui mừng hớn hở theo sát mông cô vẫy đuôi nịnh nọt.

Tống Kỳ Diễn càng nghĩ càng cảm thấy mình bị coi thường vô hạn, càng nghĩ càng cảm thấy mình nên xoay người rời đi thong dong một chút, nhưng tay của mình lại không nghe lời như thế nào cũng không buông ra.

“Đã giải thích với em là không cẩn thận mới đụng vào, tôi cũng là người trưởng thành hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ còn sử dụng hành động ấu trĩ không ăn được mà đem lên bàn đặt cược để làm khó dễ anh ta hay sao?”

Khi Tống Kỳ Diễn nói những lời này tỏ ra thật nhiều oan uổng còn có quá mức uất ức, nhưng nghe vào trong tai Cận Tử Kỳ là mười phần đủ mười là miệng lưỡi trơn tru, hay là hoa tâm cộng thêm miệng lưỡi trơn tru!

“Câm miệng, tôi không muốn nghe anh nói những điều này nữa…”

Ông chú lái xe ở phía trước lúng túng quay đầu nhìn thấy hai vị này lôi kéo cả buổi, trai gái nhất định không lên xe, thừa dịp họ không nói chuyện mà nói xen vào: “Tôi nói các anh chị còn có ngồi xe hay không hả, không lên thì đóng cửa lại, tôi còn muốn làm ăn đây!”

Lời của ông chẳng những không xoa dịu được mâu thuẫn của Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, ngược lại vừa vặn cho Tống Kỳ Diễn cơ hội phát tiết bực tức trong lòng, lập tức hướng về phía lái xe gào lên: “Đã bảo ông ngậm miệng, còn nói?!”

Lái xe vô duyên vô cớ bị một trận thuốc nổ rền vang, sững sờ ngay tại chỗ ấy.

“Tôi bảo anh câm miệng, tại sao anh muốn liên lụy đến người ta?” Cận Tử Kỳ càng nói càng tức giận, nhìn chằm chằm bộ dáng già mồm át lẽ phải của Tống Kỳ Diễn, chân dài giơ lên, giày cao gót cùng một cước đá lên bắp đùi hắn.

Cận Tử Kỳ luôn ưu nhã trầm tĩnh hoàn toàn bị một người đàn ông tên là Tống Kỳ Diễn dồn ép đến điên, hắn vẻn vẹn chỉ dùng mấy câu nói vài cái động tác thì đã xé rách tất cả vẻ mặt ngụy trang của cô.

Đây là sự thật mà cô không muốn đối mặt.

Chân Tống Kỳ Diễn bất ngờ không kịp đề phòng bị đá một cái tàn nhẫn, đau đớn nên chân mày cau chặt, lui về sau một bước, sức lực trên tay cũng buông lỏng, Cận Tử Kỳ nhân cơ hội mà lên xe hơn nữa lập tức để cho tài xế chạy đi.

Nhìn xe taxi đi mất, Tống Kỳ Diễn chẳng quan tâm đau đớn ở trên đùi, hung hăng đá lên cột đèn ở ven đường.

Quay người lại thì thấy trợ lý được hắn gọi tới đang quấn lấy Doãn Lịch ở cửa khách sạn.

“Doãn tiên sinh, tôi lập tức sẽ mời người đưa chiếc xe này của ngài đi sửa chữa, về phần các khoản chi phí, ngài yên tâm, Boss đã thông báo, việc ngoài ý muốn này anh ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, tất cả chi phí sửa chữa cũng là do anh ta thanh toán.”

“Tôi từng nói là tôi muốn hoàn toàn chịu trách nhiệm sao? Tất cả tiền sửa chữa tôi bỏ ra?”

Giọng điệu mỉa mai hỏi vặn lại cắt đứt Trâu Hướng đang tạ lỗi cùng Doãn Lịch, Doãn Lịch theo tiếng quay đầu thì nhìn thấy sắc mặt Tống Kỳ Diễn trầm trầm đang đứng cách bọn họ không xa.

Chân mày Doãn Lịch nhếch lên, khóe miệng cong cong nhìn có chút hả hê, xem ra là ở chỗ đó không chiếm được ưu đãi của Tiểu Kỳ.

Mặt Tống Kỳ Diễn kéo căng đi đến bên cạnh Trâu Hướng, mắt lạnh lùng liếc Doãn Lịch, chặn ngang đoạt lấy chi phiếu Trâu Hướng đưa cho Doãn Lịch, sau đó đi thẳng đến chiếc Rolls-Royce.

“Boss.” Trâu Hướng ngăn Tống Kỳ Diễn lại, ấp a ấp úng không biết mở miệng như thế nào: “Xe của Doãn tiên sinh…” Cũng không thể đụng hư chiếc xe nổi tiếng của người ta rồi lại muốn bỏ đi cho xong chứ?

Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu vô tội nhìn Trâu Hướng, ngược lại khiến cho Trâu Hướng ngượng ngùng, chỉ có thể nhắm mắt bổ vào chủ đề chính: “Ngài là người có lỗi nên bồi thường một chút cho vị Doãn tiên sinh này?”

“Bồi thường?” Tống Kỳ Diễn chỉ chỉ hai chiếc xe nổi tiếng đâm vào nhau: “Không phải công ty bảo hiểm sẽ thanh toán tiền sao? Vì cái gì còn muốn tôi bồi thường? Lừa bịp tống tiền hả?”

Nói xong, Tống Kỳ Diễn ngồi vào Rolls-Royce, sau đó khởi động động cơ, chuyển tay lái, khi chiếc xe chạy như bay, biển số trên đầu xe rơi trên mặt đất loảng xoảng.

=======

Cận Tử Kỳ bước vào biệt thự Cận gia, đã ngửi thấy được mùi sữa mật ong ngọt lịm.

Vốn buồn bực trong lòng cũng từ từ bình thản xuống.

Trong phòng khách,Tô Ngưng Tuyết thoải mái ngồi ở trên ghế sofa, mái tóc dài trước sau như một luôn cột lên ở sau gáy giờ phút này buông rũ xuống trông như dòng suối, da thịt trắng như tuyết, khiến cho bà nhìn qua không hề kiên cường mạnh mẽ như lúc ban ngày, tăng thêm dáng vẻ dịu dàng bình dị của người phụ nữ.

Khi Cận Tử Kỳ đi tới, Tô Ngưng Tuyết đang vừa bưng một ly sữa mật ong từ từ uống, vừa cúi đầu ngắm nhìn Cận Mỗ Mỗ chơi đồ chơi điều khiển từ xa trên mặt thảm lông cừu, ánh mắt dịu dàng thương yêu.

Lúc Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng Tuyết đồng thời gọi Tô Ngưng Tuyết một tiếng: “Mẹ.”

Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt đáp lại, cũng không bày tỏ nhiều lời, bốn năm nay Cận Tử Kỳ đã hiểu rõ tính tình của Tô Ngưng Tuyết, dĩ nhiên sẽ không đối với sự lạnh nhạt như vậy sinh ra hiểu lầm.

Ngược lại Cận Mỗ Mỗ nhìn lên thấy được Cận Tử Kỳ, lập tức ném món đồ chơi trong tay, như quả bóng nhỏ tròn trĩnh vui sướng nhào vào vòng tay đang rộng mở của Cận Tử Kỳ: “Kỳ Kỳ đã trở về nha, có nhớ Mỗ Mỗ hay không?”

Cận Tử Kỳ cúi người ôm lấy Cận Mỗ Mỗ, cái mông nhỏ nặng trình trịch đè lên trên đùi cô, Cận Tử Kỳ hôn lên gương mặt trắng mịn của Cận Mỗ Mỗ một cái: “Dĩ nhiên nhớ nha, ngoại trừ nhớ Mỗ Mỗ ra vẫn là nhớ đến Mỗ Mỗ.”

Cận Mỗ Mỗ nghe được mặt mày hớn hở, tiếng cười khanh khách trong trẻo quanh quẩn ở lầu một.

Chỉ là không khí hài hòa này rất nhanh đã bị đánh vỡ, Cận Chiêu Đông đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ thang lầu, hướng Cận Tử Kỳ nói: “Tiểu Kỳ, đến thư phòng cha một chút.”

Cận Chiêu Đông còn chưa dứt lời, Tô Ngưng Tuyết vốn đang uống sữa nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn trà, sau đó không nhanh không chậm mà nói: “Mới từ ở dạ tiệc trở về, con nó cũng mệt mỏi, nếu như là chuyện công để đến ngày mai nói đi.”

Tô Ngưng Tuyết nói xong liền đứng dậy, đón nhận ánh mắt của Cận Chiêu Đông: “Sắc trời không còn sớm, ông cũng đừng bận đến quá muộn.”

Cận Chiêu Đông há hốc mồm, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng ân cần của Tô Ngưng Tuyết rốt cuộc vẫn là lựa chọn trầm mặc, đối với lời dặn dò của Tô Ngưng Tuyết gật gật đầu, một lần nữa xoay người lên lầu khép lại cửa thư phòng.

Cận Tử Kỳ có thể đoán được nguyên nhân Cận Chiêu Đông tìm cô nói chuyện, đơn giản là đêm nay Kiều Niệm Chiêu vì cô mà ở trong dạ tiệc phải xấu mặt, cha của cô hi vọng cô tìm cho ra một cái lý do đủ để an ủi Kiều Niệm Chiêu.

“Kỳ Kỳ, dì kia thật là không có tốt, Mỗ Mỗ đều không khóc nhè, dì ấy còn khóc, mắc cỡ chết người!”

Cận Mỗ Mỗ nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ, đôi mắt to tròn giảo hoạt chuyển động, Cận Tử Kỳ vuốt ve cái đầu dưa của nó, bên kia Tô Ngưng Tuyết đã chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi: “Ta đi ngủ, các con cũng lên đi.”

“Dạ.” Cận Tử Kỳ gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết rời đi.

Tô Ngưng Tuyết trước kia sau bữa cơm chiều sẽ lên lầu, hôm nay phá lệ liên tục đợi ở dưới lầu, có lẽ là vì chờ cô trở về, thay cô ngăn cản Cận Chiêu Đông khoe khoang cái gọi là giáo dục tư tưởng.

Ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết đi vào phòng ngủ, đối với việc Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông phân chia phòng ngủ nhiều năm qua, Cận Tử Kỳ đã không lấy gì làm lạ, không tính là ân ái, nhưng hơn hẳn cuộc sống bình thường thì trên công việc luôn có sự ăn ý.

Ngoại trừ những điều ăn ý này, hôn nhân của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông chỉ có thể dùng từ “Kính trọng nhau như băng” để hình dung.

Thậm chí có đôi khi Cận Tử Kỳ lại tự hỏi, trong cuộc hôn nhân của cha mẹ cô, có từng yêu nhau sâu nặng hay không?

Về phần Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ nhìn đến cửa phòng đóng chặt bên cạnh phòng ngủ ở lầu hai, thật sự chỉ là con gái nuôi thôi sao?

———————————————-

Sáng sớm, ánh mặt trời thật đẹp, trong vườn hoa thậm chí vẫn còn sương sớm tinh mơ.

Cận Tử Kỳ đi lên sân thượng, trông thấy Cận Mỗ Mỗ thức dậy sớm đang cùng Tô Ngưng Tuyết bận rộn ở trong vườn hoa, quây quanh cơ thể nhỏ bé là chiếc tạp dề nhỏ màu hồng phấn, đôi tay nhỏ mũm mĩm cầm một cây kéo nhỏ chế tạo đặc biệt giống như khuôn mẫu cắt cành lá.

Cận Tử Kỳ chăm chú ngắm nhìn hình ảnh con mình lao động nghiêm túc, khóe miệng bắt đầu nở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, tựa hồ một đêm khó ngủ khiến thân thể khó chịu trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.

Cô xoay người trở về phòng, tùy ý mặc lên một cái áo khoác rồi đi xuống lầu, đang ở cửa thì gặp phải Kiều Niệm Chiêu sáng sớm mới vừa chạy bộ xong.

Cận Tử Kỳ nghĩ không có chuyện nên lướt qua Kiều Niệm Chiêu, Kiều Niệm Chiêu lại gọi cô: “Chị, em có lời nói muốn nói với chị.”

Chân bước xuống lầu dừng lại, Cận Tử Kỳ xoay người, đã nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đứng ở nơi đó cắn cánh môi, vành mắt có chút sưng đỏ, bộ dạng như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp tủi thân tức giận mà không dám nói gì.

“Em biết rõ chị còn oán hận em và A Phong, nhưng bất kể như thế nào, em cũng sẽ không nhường anh ấy lại.”

Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt si tình của Kiều Niệm Chiêu, hàng lông mày đen cau lại, khóe môi chứa ý cười, giống như cười giễu nhưng không phải là giễu cợt:

“Đem anh ta ra đây làm cái gì? Cho dù cô sẵn lòng, tôi cũng không nhận nổi.”

“Một khi đã như vậy, tại sao chị vẫn luôn luôn làm ra những chuyện khiến người ta hiểu lầm?” Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, ánh mắt lên án: “Chẳng lẽ chúng tôi ở cùng một chỗ như vậy thì không thể tha thứ sao?”

“Các người có đáng giá được tha thứ hay không nếu như bản thân mình tâm sáng như gương, khi cô cướp đi Tô Hành Phong từ bên cạnh tôi, nên nghĩ đến sau này cũng sẽ có một người phụ nữ khác từ bên cạnh cô cướp đi anh ta, đây là nhân quả tuần hoàn.”

Cận Tử Kỳ ngắm nhìn sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trắng bệch, cất bước muốn đi nhanh, nhưng giọng nói của Kiều Niệm Chiêu không dừng lại: “Anh ấy sẽ không làm như vậy, bởi vì anh ấy luôn luôn chỉ yêu em.”

Kiều Niệm Chiêu, cô là muốn gián tiếp nói cho tôi biết, bởi vì Tô Hành Phong không thương tôi, cho nên mới phải vứt bỏ tôi sao?

Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn Kiều Niệm Chiêu: “Cô nói chuyện với tôi nhưng liên tục nhấn mạnh việc anh ta yêu cô làm gì, nếu thật sự tình yêu vững hơn vàng, cần gì phải lừa mình dối người hết lần này đến lần khác nói ra như vậy?”

“Tiểu Kỳ, Chiêu nhi là em gái con, tại sao con nói vậy!”

Tiếng quát mắng không vui vang lên từ phía sau, Cận Tử Kỳ xoay người lại, thì nhìn thấy vẻ mặt như không tán thành của Cận Chiêu Đông nhíu mày nhìn mình: “Con cứ như vậy mà không tha thứ cho Chiêu nhi, thậm chí không ngại tìm người ở trong yến hội cùng nhau làm nhục Chiêu nhi?”

Đây chính là lời từ một phía tối hôm qua Kiều Niệm Chiêu nói sao? Không, Kiều Niệm Chiêu sẽ không cần nói như vậy, cô ta chỉ cần nói bóng nói gió cho chút ám hiệu, tự nhiên sẽ khiến cho Cận Chiêu Đông hiểu rõ.

Cận Tử Kỳ mím môi từ từ nở nụ cười: “Có người mời cô ta khiêu vũ là do cô ta có sức quyến rũ bắn ra bốn phía; có người mời con khiêu vũ chính là cố ý tìm cớ làm khó dễ cô ta. Quá trình như nhau, vì sao đến nơi ngài sẽ là kết quả bất đồng?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!