Lọc Truyện

Gian truân xây dựng cơ đồ sủng vợ

Doãn Lịch đưa Cận Tử Kỳ trở về chỗ ở khu biệt thự Cận gia.

Doãn Lịch hào hoa phong nhã xuống xe trước giúp Cận Tử Kỳ mở cửa, thuận lợi cho cô ôm Cận Mỗ Mỗ đang ngủ xuống xe.

Sau khi đóng kín cửa xe tay lái phụ lúc này Doãn Lịch cũng không rời đi, mà đứng ở bên cạnh xe với ánh mắt gom đầy tâm trạng trầm tư.

Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn thấy Doãn Lịch như muốn nói lại thôi, ngược lại trực tiếp mở miệng trước:

“A Lịch, anh muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, giữa chúng ta không có vỏ ngoài khách sáo.”

Doãn Lịch liếc nhìn Cận Mỗ Mỗ ngủ say sưa trong ngực Cận Tử Kỳ, nhẹ tiếng thở dài sâu xa, hai tay cắm ở trong túi quần thể thao, nhìn Cận Tử Kỳ bên môi hàm chứa nụ cười nhạt:

“Tiểu Kỳ, nếu như gặp được một người đàn ông có thể tin tưởng được, em cũng thử tiếp nhận một chút xem.”

Ý cười bên môi Cận Tử Kỳ không giảm, cô cũng quan sát đánh giá Doãn Lịch, sau đó cười giỡn mà trả lời:

“Đàn ông để cho em tin tưởng qua, trong bốn năm này em mất trí nhớ, dường như chỉ có một mình anh. Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy cũng không nảy sinh cảm tình, anh cảm thấy đàn ông chỉ gặp qua vài lần có thể không?”

Doãn Lịch khóe môi mấp máy: “Tiểu Kỳ, em biết rất rõ ý anh muốn nói sao.”

“Em biết rõ nha.” Cận Tử Kỳ thu lại nụ cười bỡn, cúi đầu khảy lấy tóc mai thấm ướt mồ hôi của Cận Mỗ Mỗ, “Em rất yêu thích cuộc sống hiện nay của mình, em không muốn phải làm gì thay đổi.”

Cận Tử Kỳ giương mắt lên, nghiêm túc nhìn Doãn Lịch:

“A Lịch, chuyện năm đó thật ra anh cũng không cần áy náy, nói cho dễ hiểu một chút, sự kiện kia và anh một chút liên quan cũng không có, huống chi, những năm này anh đối với mẹ con chúng em so với bất luận kẻ nào cũng nhiều hơn.”

Doãn Lịch cau chặt lông mày: “Năm đó chuyện Tô Hành Phong gây ra thương tổn cho em như vậy, nếu như lúc đó anh không đi sang Mỹ mà ở bên cạnh em, như vậy em cũng sẽ không bị……”

Doãn Lịch không nói thêm gì nữa, anh nhìn qua đôi mắt Cận Tử Kỳ ảm đạm vài phần, hầu kết nhấp nhô vài cái.

Có một số việc cuối cùng vẫn là vết thương trong lòng của vài người, mặc dù liền da cũng sẽ không hoàn toàn quên lãng, bởi vì vết sẹo nhàn nhạt kia vẫn luôn ở đây.

Cận Tử Kỳ thật sự không để ý như Doãn Lịch, tâm tình của cô đi xuống trong thời gian rất ngắn, rất nhanh lại mỉm cười lên:

“Em mặc dù mất đi một số thứ, nhưng em cũng có được sự hồi báo tương ứng vậy, em cũng không hối hận sinh ra Mỗ Mỗ.”

Doãn Lịch ngắm nhìn Cận Tử Kỳ, như muốn phân biệt rõ nói lời thực giả của cô, nhưng trong ánh mắt kiên định của Cận Tử Kỳ cuối cùng vẫn dời mắt đi, anh biết rõ cô không nói dối.

Nhưng, danh môn thiên kim sau khi ở trong hôn lễ bị vị hôn phu bỏ rơi, lập tức gặp cảnh bị xâm hại, tai nạn xe cộ, đây không phải là sự thật tàn nhẫn mà một người phụ nữ có khả năng tiếp nhận được.

Mặc dù Cận gia sử dụng hết thảy mọi quan hệ có thể vận dụng, năm đó đối với bên ngoài tận lực phong tỏa tất cả mọi phát sinh, thậm chí che giấu chuyện Cận Mỗ Mỗ là đứa bé của Cận Tử Kỳ.

Nhưng vết thương vẫn leng keng đặt ở nơi ấy, đó là điều không cách nào dùng tiền bạc xóa sạch đi hết.

Doãn Lịch không nói thêm gì nữa, chỉ là đi đến phía trước, qua ôm Cận Tử Kỳ vỗ nhẹ lên đầu của cô.

Cận Tử Kỳ sững sờ, không hề đẩy anh ra, nhàn nhạt cười, lúc Doãn Lịch xoay người tới mở cửa xe, nhịn không được mở miệng đề cập đến chuyện của anh:

“A Lịch, nếu như trong nhà của anh liên tục không cùng chung tiếng nói, em hi vọng anh có thể học cách buông tay.”

Thân hình Doãn Lịch hơi khựng lại, Cận Tử Kỳ không vì vậy mà dừng lại:

” ‘Hắn’ kia của anh cũng sẽ không mong muốn nhìn thấy anh bởi vì ‘Hắn’ mà cùng người nhà trở mặt, A Lịch, đời người dài đằng đẵng, tóm lại anh sẽ gặp được một người yêu anh.”

Sau khi ý ngầm phát ra hồi lâu, giữa cả hai chỉ còn lại bầu không khí trầm mặc.

Một lúc sau thật lâu, Doãn Lịch quay đầu lại, trên mặt mang nụ cười tự giễu, đưa tay gãi gãi tóc mình, sau đó xoa lông mày của mình, nhìn qua Cận Tử Kỳ thở dài:

“Như thế nào cuối cùng thành em đang ở đây khuyên giải anh? Mau vào đi nghỉ ngơi đi chứ, sáng sớm ngày mai đoán chừng sẽ có một trận chiến đấu khẩu chờ em đi đánh.”

Doãn Lịch nói xong mở cửa xe ghế lái ra, chuẩn bị ngồi vào, Cận Tử Kỳ lại tiến lên một bước nói:

“Có vài người, đối với chúng ta mà nói nhất định là không chiếm được, A Lịch, chỉ biết chấp nhất là tổn thương chính mình.”

Doãn Lịch nhướng mày nháy mắt với Cận Tử Kỳ, trước khi xe chạy như bay ra khu biệt thự thì lưu lại một câu:

“Anh chưa bao giờ cảm thấy Tô Hành Phong xứng với em, không có được hắn là vận may của em.”

Cận Tử Kỳ sau khi hiểu ra ý trong lời nói của Doãn Lịch , cười than một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên trán Cận Mỗ Mỗ, lại ôm nó hướng về phía chuông cửa ấn xuống, chờ đợi người giúp việc trong nhà đến đây cửa mở .

----《 Xin chào, nông dân tiên sinh 》-----

“Tôi không nghĩ tới cậu thật sự dám động thủ đánh công tử Cao gia.”

Lương Nhất Thần thích ý dựa ở trên ghế sofa, vừa quan sát phòng xa hoa nhất Thịnh Thế Hào Đình vừa nói:

“Thiên kim Cao gia ở trong yến hội còn hướng đến cậu bày tỏ, kết quả cậu quay người lại, đem ông anh trai của người ta đánh cho, đoán chừng khoảng một tháng tôi nghĩ sẽ không nhìn thấy vị Cao tiểu thư này ở trong bất kỳ trường hợp nào.”

Tống Kỳ Diễn mặc cho Lương Nhất Thần ở nơi này nói thầm một mình, sau đó vẫy tay ra hiệu người quản lý riêng đã xử lý tốt miệng vết thương cho hắn lui ra, còn đứng dậy đi đến tủ rượu bên cạnh lấy ra một chai Martell Cordon Bleu.

Lương Nhất Thần nhướng mắt nhìn băng vải trắng nhỏ quấn trên cánh tay Tống Kỳ Diễn, nheo mắt lại cố làm ra vẻ tâm trạng suy tư, bỗng dưng trong mắt hiện lên tinh quang, thân thể nghiêng về phía trước như tên trộm hỏi:

“Tống Kỳ Diễn cậu thành thật khai báo, có phải vừa ý Cận tiểu thư người ta hay không hả?”

Tống Kỳ Diễn lúc đó đang rót rượu, Lương Nhất Thần nói ra lời nói kinh người làm trợt chai rượu hắn đang cầm trong tay, chất lỏng màu vàng đồng hơi đậm do không chú ý đã chảy ra ngoài ly, cổ chai đụng vào cạnh ly, phát ra âm thanh trong trẻo như nguồn suối trong lành.

Đầu mày Tống Kỳ Diễn nhăn lại, hắn nhìn chằm chằm rượu chảy tràn ra bên tay trái mình, sau đó chậm rãi dừng lại, hắn ngẩng đầu đối diện với Lương Nhất Thần nhìn mình khiêu khích cười:

“Tay trơn.”

Lương Nhất Thần cũng cười, đối với lời giải thích của Tống Kỳ Diễn bán tín bán nghi, nhưng cũng không muốn dây dưa nhiều ở chủ đề “tay trơn”, nhận lấy một ly Cordon Bleu Tống Kỳ Diễn đưa tới, cùng hắn nhẹ nhàng chạm một cái.

“Cậu nhiều năm như vậy không tìm phụ nữ, làm sao mà liền đi tìm cho mình một chỗ ngồi lại cao như đỉnh núi không thể leo tới?”

Tống Kỳ Diễn chỉ lướt mắt lạnh lùng nhìn Lương Nhất Thần, đi thẳng đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống một chỗ khác.

Hai chân thon dài tùy ý vắt lên, hắn uể oải nghiêng về phía sau tựa lưng vào ghế sô pha, hơi mở rộng áo sơ mi lộ ra da thịt rõ ràng bên trong lồng ngực, hắn giương cao cằm, nhẹ nhàng uống một hớp rượu.

Lương Nhất Thần tự thấy không có gì vui sờ sờ sóng mũi, tiếp theo cũng uống một hớp rượu, vị cay kích thích tràn ngập cổ họng anh ta, tinh thần vẫn chưa tỉnh lại, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói Tống Kỳ Diễn truyền ra:

“Tiểu thư Cận Tử Kỳ nhà họ Cận, không phải là đã kết hôn sinh con sao?”

Tống Kỳ Diễn vừa chống cự lại bất kỳ chủ đề gì về Cận Tử Kỳ, vừa lại vô cùng mong ngóng muốn biết rõ ràng tất cả mọi thứ về cô, mặc dù những tin tức kia sẽ thật châm chọc khiến hắn mặt mũi không còn sót lại chút gì, hắn sẽ bị coi thường như xưa nhưng vẫn muốn đi thăm dò.

Lương Nhất Thần bị một câu nói không đầu không đuôi của Tống Kỳ Diễn làm chấn động, thật lâu mới lấy lại tinh thần, cân nhắc suy nghĩ rồi nhìn bộ dạng Tống Kỳ Diễn uống rượu gần như buồn bực, kinh ngạc hỏi ngược lại:

“Ai nói cho cậu biết tiểu thư Cận gia kết hôn còn sinh con?”

======

Trên ban công ánh trăng tràn ngập khắp nơi, ánh sáng trắng đầy sàn.

Trên cửa sổ sát đất rèm cửa vải sa mỏng màu trắng hai lớp khép hờ, gió đêm theo vầng sáng vàng nhạt ở trong phòng lướt qua* (NV: Phản quang lược ảnh)

*Phản quang lược ảnh: ánh sáng phản chiếu trên mặt nước và cái bóng chợt lóe lên, chớp mắt liền đi qua, không tập trung quan sát kỹ hoặc ấn tượng không sâu khắc. (Theo Baidu)

Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng xoay người dựa vào lan can sân thượng, một chân tùy ý gác lên trên thanh ngang lan can sau lưng, hắn quay nghiêng một bên mặt, tầm mắt rơi vào Thịnh Thế Hào Đình dưới kia mặt hồ sóng gợn lăn tăn lần lượt được trăng tròn chiếu lên.

Trong đầu của hắn chiếm giữ không đi chính là lời nói rất không khả quan của Lương Nhất Thần:

“Muốn cưới vị đại tiểu thư nhà họ Cận kia làm vợ? A Diễn, không phải là tôi đả kích cậu, nói thật, một chữ: Khó; hai chữ: Rất Khó; ba chữ: Cực Kỳ Khó; bốn chữ: Tắm Rửa Ngủ Đi.”

Từ trong túi quần Tống Kỳ Diễn lấy ra cái bật lửa, trên ngón tay dài khớp xương rõ ràng thuần thục mà đem chơi một hồi, sau đó thân thể thon dài đứng thẳng, xoay lại nhẹ nhàng nhoài người ra dựa vào lan can.

Hắn dùng bàn tay quấn băng gạc từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, trên băng gạc trắng rỉ ra tia máu nhàn nhạt, hắn lại tựa như không thấy, chỉ rút ra một điếu thuốc đốt lên, đứng ở nơi đó bắt đầu từ từ hút thuốc.

Trong lúc hắn kẹp thuốc ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, ánh lửa thuốc lá ánh lên trên mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Hắn nheo lại đôi mắt ngắm nhìn vầng trăng sáng kia thật cao treo trên bầu trời, muôn vàn suy nghĩ.

Chậm rãi phun ra vòng khói tản mát trong không khí, mang theo một chút tăm tối nấc nghẹn thê lương, sau đó rất nhanh đã tan đi.

Dần dần biến mất không dấu vết, dường như đã đến nhưng chưa từng tồn tại qua.

Lương Nhất Thần lúc gần đi cũng không quên hướng đến hắn đả kích một phen:

“A Diễn, trên đời này đúng là có nhiều phụ nữ, cậu cũng đừng treo cổ ở trên một ngọn cây, còn là trên một ngọn cây trụi lá suốt bao năm dài không ra được một cái lá cây.”

Tống Kỳ Diễn tuyệt đối không muốn nói cho Lương Nhất Thần, ngay từ bốn năm trước hắn đã tự đi đến lấy cái thòng lọng kia chụp vào cổ mình, còn là một sợi dây thòng lọng buộc cho đến bế tắc, mà đầu bên kia sợi dây thừng không may cột ở trên ngọn cây Cận Tử Kỳ.

Cũng ngàn vạn lần xoay chuyển lôi kéo Tống Kỳ Diễn “Chân trời nơi nào cỏ không thơm, cần gì yêu đơn phương một cành hoa” ba hoa khoác lác các loại.

Bởi vì kể từ sau Cận Tử Kỳ, ngoại trừ người phụ nữ gọi Cận Tử Kỳ này ra, những người khác phái khác trong mắt hắn và cỏ đuôi chó bên đường cùng thuộc một hệ.

Thực ra ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao biến thành bộ dáng như vậy.

Trong bốn năm này, phụ nữ yêu thương nhung nhớ nhiều không kể xiết, nhưng mà sự thật chứng minh, Tống Kỳ Diễn đúng là ngoại tộc, hắn hoàn toàn phá vỡ mâu thuẫn với nhận định đàn ông là động vật suy nghĩ nửa thân dưới.

Hắn đối với những phụ nữ ngực to mông vểnh dáng người xinh đẹp cũng không xúc động, mặc dù uống rượu say cũng không có cái loại ý tưởng đó.

Càng đừng nói là ở dưới tình huống tỉnh táo.

Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận một chân tướng khác làm hắn cảm thấy xấu hổ: chỉ có Cận Tử Kỳ, chỉ có cô, ít nhất trong bốn năm sau khi cùng cô phát sinh quan hệ, chỉ có một người phụ nữ là cô làm được!

Cô làm cho hắn không khỏi có xúc động, có đôi khi nghĩ tới sẽ xúc động!

Giống như ngày hôm nay sau bốn năm, mặc dù chỉ là nhìn cô, hắn lại giống như mê muội, bản thân hoàn toàn đã không còn năng lực suy nghĩ, tựa như một kẻ ngu không có đầu óc.

Tống Kỳ Diễn gạt tàn thuốc, rời khỏi lan can lạnh buốt, cuối cùng hít một hơi rồi phun khói ra, vứt đi tàn thuốc quay trở về phòng, trong lúc lơ đãng thấy điện thoại di động bị hắn ném ở trên ghế sô pha.

Đồng hồ báo thức trên tường tí tách tí tách di chuyển, Tống Kỳ Diễn ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm di động trên bàn trà hơn năm phút đồng hồ, thậm chí hơn một tiếng đồng hồ, hắn liên tục duy trì một động tác.

Khi sắc trời bên ngoài bắt đầu tờ mờ sáng, Tống Kỳ Diễn rốt cục đưa điện thoại di động cuộn vào trong tay, hắn chớp chớp con mắt chua xót đau buốt hiện đầy tia máu, tới tới lui lui do dự mấy lần, rốt cục thông qua dãy số trợ lý của hắn.

Ba giờ sáng, trợ lý Tống Kỳ Diễn bị Boss của mình đánh thức từ trong giấc ngủ, so với trợ lý mơ mơ màng màng, dường như tinh thần Tống Kỳ Diễn vô cùng tốt, ôm trong lòng vài phần chần chờ và lúng túng mở miệng:

“Khụ, buổi sáng ngày mai trước tám giờ cho tôi một phần tư liệu về Cận Tử Kỳ, phải đầy đủ một chút, nhất là người đàn ông âm hồn bất tán bên cạnh cô ấy kia, cũng đem tư liệu của hắn cho tôi, thuận tiện còn có đứa nhỏ tên Mỗ Mỗ.”

“Ngài yên tâm, trời sáng sau khi thức dậy tôi sẽ làm liền, không còn sớm, ngài cũng nghỉ ngơi đi.”

“Chờ một chút…”

Đầu bên kia trợ lý vừa định tắt điện thoại, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên mở miệng ngăn anh ta, suy nghĩ thật kỹ mấy giây sau mới nói:

“Tôi vừa rồi suy nghĩ lại rồi, nhân tiện bây giờ đi, dù sao cũng không ngủ được, bây giờ cậu đứng lên thu xếp ngay đi, sắp xếp xong thì lập tức gửi gửi e-mail cho tôi …”

“Quên đi, tôi thấy là cậu cũng nên đích thân tới đây đi, tôi không muốn phát sinh hiện tượng hệ thống Internet không nhận được thư nhắn.”

“Thật ta Boss, khách sạn như Thịnh Thế Hào Đình rất không có khả năng mạng lưới Internet bị đứt…”

Tống Kỳ Diễn nghe xong trong nháy mắt sắc mặt âm trầm, tiếp theo giọng nói so với lúc nảy cũng cao lên vài phần:

“Thịnh Thế Hào Đình là cậu mở, cậu nói mạng Internet có liên tục thì hệ thống mạng cũng sẽ không đứt? Cho cậu hai giờ sửa sang tài liệu cho tốt rồi xuất hiện ở trước mặt của tôi, nếu không thì vĩnh viễn đừng xuất hiện lại ở trong tầm mắt tôi, hiểu không?”

Trợ lý: “…”

———— 《 Hôn nhân giá ngàn vàng 》————

Sáng sớm, lúc Cận Tử Kỳ dẫn Cận Mỗ Mỗ xuống lầu, trong nhà ăn đã là một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Nhưng nghe tiếng bước chân phía sau, vốn đang cùng Kiều Niệm Chiêu vừa nói vừa cười Cận Chiêu Đông lập tức xụ mặt xuống, đầu mày cau lại nghiêm nghị nhìn mẹ con Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ cũng không thèm để ý, vừa ôn nhu dụ dỗ xoa con mắt buồn ngủ của Mỗ Mỗ, vừa như không có việc gì đi xuống cầu thang, hoàn toàn không để ý ánh mắt Cận Chiêu Đông.

Tô Ngưng Tuyết vẫn chưa xuống tới, cho nên trên bàn ăn chỉ có hai người, sau khi Cận Tử Kỳ xuất hiện, vốn là cảnh từ phụ hiếu nữ (cha hiền con gái thảo) cũng đã bị đánh vỡ, không khí lập tức rơi vào lạnh lẽo lúng túng.

Khi Cận Tử Kỳ đi đến bên cạnh bàn ăn, Kiều Niệm Chiêu ngồi ở bên tay phải Cận Chiêu Đông hướng đến cô dịu dàng lên tiếng gọi:

“Chị, chị đã dậy ạ!”

Cận Tử Kỳ chỉ gật nhẹ đầu, vẻ mặt rất lạnh nhạt thờ ơ, sau đó chẳng nói gì chỉ kéo ghế ra ngồi xuống.

Kiều Niệm Chiêu trước sắc mặt có mấy giây ảm đạm, nhưng lập tức thì đổi lại cười ấm áp, gắp một cây bánh quẩy bỏ vào trong chén Cận Chiêu Đông: “Cha, hôm nay bánh quẩy mùi vị không tệ, ngài nếm thử.”

Khóe mắt Cận Tử Kỳ liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu, sau khi cô mất trí nhớ vị này đã chuyển vào làm nhị tiểu thư nhà họ Cận.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!